Editor: Trà Đá.
Nam Từ cũng không ngốc, cô biết anh thích nghe cô tâng bốc, thế là cô cười hì hì với anh:
“Lặp lại lần nữa thì không đi tập thể dục nhé?”
“Dám ra điều kiện với anh hả?”
Trán anh chống lên trán cô, hơi thở của anh mang theo mùi kem đánh răng và kem cạo râu tạo nên hương vị mát lạnh, rất dễ chịu, Nam Từ hôn lên môi anh một cái.
“Ai da, quả nhiên mùi của người mình thích cũng rất dễ chịu.”
Hoắc Lâm bị cô chọc cười, anh nắm hai tay cô, nhìn cô hỏi: “Mới sáng sớm mà miệng lưỡi đã ngọt vậy hả, ăn vụng kẹo đường đúng không?”
Nam Từ cong môi cười: “Vậy anh nếm thử xem.”
Ngay lúc Hoắc Lâm định hôn cô, thì cô bỗng nhiên nâng tay lên che miệng.
Sau đó, cô mơ hồ nói: “Nói trước với anh, cái này là điều kiện trao đổi để em không phải dậy đi tập thể dục, anh được lợi rồi thì không được ép em rời khỏi giường!”
Hoắc Lâm mặc kệ cô, trực tiếp bá đạo kéo tay cô xuống, sau đó hôn lên môi cô.
Lúc tách ra, Nam Từ lại rơi vào tình trạng thở hồng hộc, so với cô thì Hoắc Lâm thoải mái hơn nhiều.
Lần này anh không chìu theo ý cô, trực tiếp bế cả cơ thể đang cuộn trong chăn của cô, chậm rãi đi vào phòng tắm, xem ra anh nhất quyết kéo cô đi tập thể dục buổi sáng.
Nam Từ vừa thở hồng hộc vừa nhìn anh không cam lòng.
“Lãi suất anh cũng lấy rồi! Sao anh lại nuốt lời?”
Hoắc Lâm thản nhiên liếc cô một cái, rồi đặt cô ngồi trên bệ bên cạnh bồn rửa tay, sau đó vừa xịt kem lên bàn chải đánh răng vừa nói:
“Anh đồng ý chuyện đó với em lúc nào?”
“Anh không lên tiếng chính là đồng ý rồi đó!”
“Anh không lên tiếng có nghĩa là không đồng ý.”
Nam Từ trừng anh: “Anh không đồng ý mà dám hôn em sao!”
“Cái đó là phạt, phạt em lanh mồm lanh miệng, dám đặt điều kiện với anh.” Hoắc Lâm giơ bàn chải đánh răng về phía miệng cô, “Há miệng.”
Nam Từ bất đắc dĩ há miệng, vừa đánh răng vừa lầm bầm:
“Gian thương, anh đúng là gian thương.”
Hoắc Lâm mặc kệ cô, bày ra vẻ mặt lười biếng, anh vừa mới được ăn con thỏ nên tâm tình có chút vui vẻ.
Anh chuẩn bị một bộ quần áo thể dục cho Nam Từ giống anh, chỉ khác nhau về màu sắc, Hoắc Lâm mặc một bộ màu đen, còn Nam Từ lại mặc một bộ màu trắng.
Lúc xuống lầu mới khoảng năm giờ rưỡi sáng, không khí bên ngoài vẫn còn vương vấn sự ẩm ướt của màn đêm, thời tiết mát mẻ dễ chịu.
Khu chung cư này hầu hết là người trẻ tuổi, đại đa số là doanh nhân hoặc là quản lý cấp cao, mà những người này có một đặc điểm chung là rất thích gò ép bản thân.
Cho nên lúc bọn họ xuống lầu đã thấy có không ít người tới phòng gym chạy bộ.
Mỗi người đều mang tai nghe Bluetooth giống như để tiện nghe điện thoại. Lúc gặp thoáng qua, họ chỉ giao lưu ánh mắt qua với nhau, biểu hiện khá lạnh lùng.
Nam Từ nhìn thoáng qua, bĩu môi: “Người ở đây hờ hững quá, không có tinh thần vận động chi hết.”
Hoắc Lâm bị cô chọc cười, anh nhéo má cô: “Còn chưa từ bỏ ý định hả? Có bày ra bao nhiêu lý do thì cũng đừng mong anh thả về ngủ.”
“Không có, chỉ là em thấy chỗ này nhàm chán quá.”
Nói xong, hai mắt Nam Từ tỏa sáng, giống như nghĩ ra gì đó, hưng phấn nhìn Hoắc Lâm:
“Bọn mình ra công viên đi.”
~
Vị trí chung cư của Hoắc Lâm nằm ở khu vực mới xây dựng ở thành phố, xung quanh toàn là chung cư cao cấp hoặc là biệt thự, mà Nam Từ muốn tới công viên thì phải đi khoảng mười mấy con phố.
Nam Từ vì muốn chứng minh cho Hoắc Lâm thấy vận động cũng có thể trở nên thú vị, cho nên cô cũng không thấy mệt mỏi, lôi kéo Hoắc Lâm đi đến công viên, trên đường đi còn nói chuyện ríu rít.
“Trước đó em không có lớp nên có tạt ngang qua đó một lần, nơi đó từ sáng đến tối có rất nhiều người, cực kỳ náo nhiệt.”
“Mà ở đó còn có các cô chú lớn tuổi đến tập đông lắm, chắc chắn anh chưa từng gặp qua đâu!!”
Hoắc Lâm vốn không thích đến nơi có quá nhiều người lạ lẫm, nhưng thấy Nam Từ hưng phấn như vậy, anh cũng không nỡ ngăn cản, chỉ một mực đi theo cô đến đó.
Đến công viên, quả nhiên như lời Nam Từ nói, bên trong có rất nhiều người đang tập thể dục.
Đại đa số đều là người đã có tuổi, có một đôi đang đánh cầu lông, có một nhóm người đang nhảy ở quảng trường, còn có một người lớn tuổi vừa nghe kịch vừa dựa lưng vào thân cây…
Nam Từ hất cằm, nhìn Hoắc Lâm với vẻ đắc ý.
“Em nói đúng chứ? Ở đây vui hơn nhiều, tương lai em sẽ dẫn anh đến đây xem pháo hoa, nếu không thì anh cứ như người ở cõi trên cũng khiến em mệt mỏi.”
Hoắc Lâm liếc cô: “Bắt đầu chán ghét anh rồi sao?”
Hiện tại lá gan của Nam Từ cực kỳ lớn, không giống như lá gan thỏ trước đây. Bây giờ lời gì cô cũng dám nói, cô đáp: “Bây giờ thì chưa, nhưng tương lai thì chưa biết.”
Nói xong, hai mắt cô nhìn chằm chằm vào một chỗ, giống như phát hiện ra gì đó.
“A, qua kia mau, bác gái kia vừa mới tập xong, bọn mình qua dùng lẹ!”
Hoắc Lâm bị cô kéo đi, sau đó Nam Từ buông anh ra, trực tiếp ngồi vào chỗ trống.
“Cái này có phải tập lưng không? Ban nãy em thấy bác gái kia cứ quay qua quay về rất thú vị.”
Hoắc Lâm nhíu mày: “Không phải, cái này dùng để gập bụng.”
Nam Từ hơi kinh ngạc, bởi vì những máy tập ở ngoài công viên cực kỳ thô sơ đơn giản, hoàn toàn không có tính chuyên nghiệp cao như những máy tập trong phòng gym, người bình thường còn không biết rõ nó tập như thế nào, cô không ngờ anh lại có thể phán đoán nhanh như vậy.
“Sao anh biết?” Cô hỏi.
“Trước kia còn ở nước ngoài, anh không có tiền đi tập ở phòng gym, nên cũng hay tập luyện ở công viên gần nhà.” Nói xong, anh trực tiếp đi ngồi trước mặt cô, nắm chặt hai mắt cá chân cô, nói: “Bắt đầu gập bụng 50 lần.”
Nam Từ chéo hai tay nắm lên hai bả vai, vừa chuẩn bị tư thế vừa nói: “Thì ra ở nước ngoài cũng có cái này.”
Nói xong, cô dùng sức ngồi dậy, lúc này Hoắc Lâm hoàn toàn không phòng bị, cô đột nhiên hôn anh một cái.
“Ở nước ngoài có cái này không?”
Cô cười híp mắt nhìn anh, hỏi.
Hoắc Lâm bị đơ mất mấy giây, lúc anh lên tiếng thì giọng anh đã trầm đi rất nhiều: “Có phải em nghĩ ở bên ngoài đông người, anh không dám làm gì em nên em bắt đầu quậy đúng không?”
“Không.” Nam Từ lại hôn anh một cái nữa, nụ cười càng lúc càng tươi, “Em biết anh thích chứ không có quậy gì đâu.”
“Tự tin vậy sao?”
“Thì sao?”
Lần này Hoắc Lâm hoàn toàn chịu thua cô bé của anh rồi, anh dựa lên trán cô, nhéo nhéo má cô.
“Vậy em cứ tiếp tục tự tin đi.”
~
Hai người tập thể dục xong về nhà tắm rửa, rồi ăn sáng cùng nhau, thời gian cũng không còn nhiều lắm, nên Hoắc Lâm chuẩn bị đi làm.
“Buổi chiều anh sẽ cho tài xế đưa em đến trường, em ở nhà chờ một chút.”
Hoắc Lâm vừa gài nút áo sơ mi vừa nói với cô.
Nam Từ vừa chải tóc vừa lắc đầu: “Không cần đâu, em đến trường sớm một tí, em hẹn bạn ở thư viện mượn vở chép bài.”
Nói đến đây, Nam Từ làm như nhận ra điều gì đó, bỗng nhiên quay người nhìn Hoắc Lâm.
“Hoắc Lâm.” Giọng nói của cô biểu lộ rất chân thành, “Đến bây giờ anh vẫn chưa tin tưởng em sao?”
Hoắc Lâm biết rõ cô muốn nói gì, anh rủ mắt xuống tiếp tục sửa sang áo sơ mi, một lúc lâu sau anh mới lên tiếng: “Anh sẽ gọi điện thoại cho hai người kia rút về.”
Nguyện vọng đã được đáp lại, nên Nam Từ cực kỳ vui vẻ.
Cô chạy đến trước mặt Hoắc Lâm, bỗng nhiên nhảy lên người anh, giống con gấu túi, hai chân vòng qua eo anh, hai cánh tay vòng qua cổ anh.
“Bởi vì biểu hiện hôm nay của Hoắc tiên sinh cực kỳ xuất sắc, nên bạn gái Nam tiểu thư quyết định ban thưởng cho anh một chút.”
Biểu hiện của anh nhàn nhạt, hai tay đỡ bắp đùi cô, đề phòng cô không cẩn thận ngã xuống.
“Không phải Nam tiểu thư cũng nên có hành động cụ thể gì sao? Hoắc tiên sinh cũng không hài lòng lắm với kiểu khen thưởng này đâu.”
Nam Từ biết anh đang nhắc đến cái gì, thật sự tối hôm qua hai người xém chút nữa đã…
Thật ra thì đang được nửa đường thì Nam Từ bắt đầu hoảng sợ, cô nhanh chóng la ngừng.
Lúc ấy Hoắc Lâm ôm cô, hô hấp anh nặng nề phả vào tai cô, nghiến răng nói từng câu chữ:
“Sớm muộn gì anh cũng bị em bức chết mất.”
~
Nam Từ cũng không muốn, nhưng cô thật sự có chút sợ hãi, mà hôm qua còn thấy rõ… Cái đó… Càng khiến cô bị hù đến run chân.
Cho nên lúc Hoắc Lâm bóng gió, thì khiến cô xấu hổ đỏ mặt.
Bộ dáng hào hứng cũng biến mất, cô thả tay ra khỏi cổ anh, tuột xuống khỏi người anh.
“Đến giờ anh đi làm rồi, bọn mình đi thôi!”
Hoắc Lâm nhìn thấy cô lại bắt đầu đánh trống lảng, anh cười cười, không nói gì thêm, ôm eo cô ra khỏi cửa.
~
Trường Nam Từ học xa hơn công ty Hoắc Lâm, cho nên tài xế đưa Hoắc Lâm đến công ty trước, rồi mới đi Nam Từ đến trường.
Đến trường học cũng khoảng mười giờ sáng, Nam Từ cười lễ phép chào tạm biệt tài xế, sau khi nhìn chiếc xe rời đi rồi mới xoay người đi vào trong trường.
Đúng lúc này, sau lưng cô vang lên một giọng nói:
“Nam tiểu thư.”
Nam Từ quay đầu lại, hai mắt mở lớn.
Lúc này có một chiếc xe màu đen đậu ở ven đường, mà người ngồi đằng sau không ai khác đó chính là ba của Hoắc Lâm.
Ba Hoắc cười hiền lành nhìn Nam Từ, nói: “Bác chờ ở đây cũng lâu rồi, không biết cháu có rảnh tìm một chỗ trò chuyện với bác một chút được không?”
Nam Từ có chút cảnh giác, lần trước Hoắc phu nhân cũng dùng thủ đoạn này, sau đó thiếu chút nữa xảy ra chuyện.
Khó khăn lắm mối quan hệ giữa cô và Hoắc Lâm mới bắt đầu ổn định, cuối cùng anh cũng không còn nghi thần nghi quỷ nữa, bắt đầu tin tưởng cô hơn, cho nên cô không muốn xảy ra thêm sự cố.
“Bác có chuyện gì không?” Nam Từ hỏi.
Nụ cười trên gương mặt ba Hoắc vẫn không giảm, vẫn khách sáo nhìn cô: “Bác chỉ muốn tâm sự chuyện về Hoắc Lâm, không cần đi xa, tìm một quán trà gần trường học cũng được rồi.”
Nam Từ nghĩ nghĩ, quyết định đi cùng ông ta, nhưng trước khi đi, cô nhanh chóng nhắn một tin nhắn cho Hoắc Lâm, sau đó mới mở cửa lên xe.
Nhưng chuyện khiến cô ngạc nhiên chính là tài xế của ba Hoắc là con nuôi nhà họ Hoắc, Hoắc Tu Thần.
Hắn cười với Nam Từ qua gương chiếu hậu, dáng vẻ cực kỳ lịch sự, nhưng lại khiến Nam Từ cảm thấy không thoải mái.
Nghĩ đến đây, cô lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, nhắn thêm một tin nữa cho Hoắc Lâm.
“Có cả người con nuôi nhà họ Hoắc nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...