Cố Chấp Ngọt

Editor: Trà Đá.

Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Nam Từ thức dậy thì cảm thấy Hoắc Lâm có điểm là lạ.

Nhưng cô không thể nói rõ anh không đúng chỗ nào, anh nói chuyện bình thường với cô, lúc thân mật cũng giống như trước đó, ngoại trừ việc chẳng hiểu tại sao anh lại hung hăng hôn cô mấy lần ở bên ngoài, còn lại cũng không có điểm gì khác lạ.

Lúc ăn cơm trưa, anh cũng hành động như trước, đặt cô ngồi lên đùi mình, sau khi để cô ngồi vững vàng trong lòng mình rồi, anh mới bắt đầu chậm rãi cắt bò bít tết.

Nam Từ có chút không hiểu, hỏi anh: “Anh có vẻ thích ăn đồ Tây nhỉ?”

Cũng không phải là cô có ý gì, chỉ là cảm thấy thức ăn của anh quá đơn điệu, không cân đối dinh dưỡng, cơm trưa nên ăn nhiều món một chút, ít nhất không đơn điệu chỉ có một miếng bít tết như thế.

Trước kia không nói, vì cô chỉ thấy anh là một người xa lạ đáng sợ, nhưng hiện tại không giống như trước kia nữa, vì vậy cô sẽ suy nghĩ rất nhiều chuyện về anh.

“Vì thuận tiện.” Hoắc Lâm thuận miệng đáp, sau đó xiên một miếng bò bít tết, đưa đến miệng Nam Từ, “Em không thích hả?”

Nam Từ lắc đầu: “Em chỉ nghĩ anh ăn uống đơn điệu quá.”

Hoắc Lâm hơi cong môi, một bên cắt thịt bò, một bên tiến sát bên tai cô, nói: “Vậy em phải nhanh trưởng thành lên, gả cho anh, sau này ba bữa hàng ngày đều cho em quản.”

Nam Từ có chút nóng mặt, không đáp.

Hoắc Lâm đút cho cô một miếng bò bít tết: “Sao?”

Cái miệng nhỏ của cô nhai nhai miếng thịt, nhỏ giọng nói: “Chuyện tương lai thì sau này rồi nói.”

Hoắc Lâm cười cười, không nói chuyện.

Qua nửa ngày, anh lại hỏi: “Khi đi thi đại học có chuyện gì vui không?”

Nam Từ trong nháy mắt nhớ đến Tần Dư, nói: “Không có chuyện gì vui, nhưng lại gặp chuyện bất công, có giám thị kia…”

Nói đến một nửa, cô bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới chuyện này liên quan đến Tần Dư, nhưng nếu nhắc đến tên Tần Dư trước mặt anh thì quá chướng tai.

Cô hiểu rõ dục vọng của Hoắc Lâm, anh nhất định không cho bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận cô, cũng không muốn cô quan tâm đến chuyện của người khác.

Nhưng khi đó chuyện xảy ra quá sức đột ngột, lương tâm của cô không cho phép cô xem như không thấy, mà mấy ngày đó Hoắc Lâm ở nước ngoài… Chắc cũng không phái người điều tra chuyện ngày thi của cô chứ?

Nghĩ nghĩ, cô cảm thấy chuyện này không nên nói, một là không cần thiết, cô hoàn toàn không để tâm đến Tần Dư. Hai là cô cũng không muốn Hoắc Lâm tức giận vô cớ, trước đó Tần Dư vô tình cầm cổ tay cô, Hoắc Lâm có phản ứng như thế nào đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy có chút đáng sợ.

Cho nên cô nhanh chóng đổi giọng, nói: “Cũng không có gì, chỉ là có giám thị kia hơi đáng ghét thôi.”

Lúc nói chuyện cô hơi cúi đầu, đây chính là thói quen khi cô nói dối điều gì đó.

Hoắc Lâm nhìn thấy, đáy mắt anh xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Anh bỏ dao nĩa trong tay xuống, ôm cô, môi mỏng hôn gáy cô.

“Anh hối hận rồi, anh không nên thả em ra ngoài, không cần đi học nữa, anh có thể nuôi được em, em không cần đi gặp những người khác, ở bên cạnh anh là được rồi.”


Lời nói của anh không nặng không nhẹ. Nhưng Nam Từ nhận ra trong lời nói của anh không thích hợp, cô vội vàng vịn lấy cánh tay anh, quay đầu nhìn anh.

“Hoắc Lâm, anh đang nói cái gì vậy?”

Hoắc Lâm khẽ cười cười, nói: “Tự nhiên anh có cảm giác như vậy, không muốn để em rời khỏi anh, anh muốn giam em ở bên cạnh anh, không được gặp bất kỳ ai, mỗi ngày chỉ cười nói với một mình anh thôi.”

Nam Từ thật sự bị hù dọa, cô không biết tại sao anh lại trở nên đáng sợ như vậy.

“Hoắc Lâm, anh đừng dọa em…”

Nụ cười trên môi Hoắc Lâm chưa tan biến, nhẹ nhàng chống đỡ trán cô.

“Ừ, chọc em thôi.”

Tròng mắt anh nhìn cô, ánh mắt anh cực kỳ thâm thúy khó lường.

“Nhưng mà bảo bối, cả đời này em chỉ được dành tình cảm cho một mình anh thôi.”

“Nếu như sau này anh phát hiện em phản bội anh, thì anh không chắc mình sẽ làm gì đâu.”

“Lúc đó em chỉ có thể bị giam giữ ở bên cạnh anh cả đời, mất hết tự do.”

Giọng nói của anh trầm thấp vang lên bên tai cô, mang theo khí thế không cho cô chống cự.

~

Lúc xế chiều, Cố Phán và Đường Uyển đến tìm Nam Từ.

Hoắc Lâm lại ngoài ý muốn thả cô ra ngoài, còn đưa thẻ ngân hàng cho cô, bảo cô ra ngoài chơi vui vẻ một chút.

Sau khi ra ngoài rồi, Nam Từ vẫn cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhịn không được kể với Cố Phán và Đường Uyển.

Cuối cùng, cô hỏi: “Lâu nay anh ấy không như vậy nữa, em không hiểu sao hôm nay anh ấy đột nhiên trở nên đáng sợ nữa…”

“Hay vì đoạn video kia.” Đường Uyển nói.

Nam Từ không kịp phản ứng: “Video nào?”

Cố Phán kinh ngạc nhìn Nam Từ, hỏi: “Em không biết hả? Trước đó trên mạng có một đoạn video liên quan đến em, nói em là thí sinh xinh đẹp nhất năm nay… Lúc đó chị và Thẩm Mộ Ngạn còn xem video chung với nhau, nhưng trong đoạn video đó không chỉ có một mình em, mà còn có một nam sinh nữa.”

Nói đến đây, Cố Phán thần bí hỏi Nam Từ: “Nam sinh đó theo đuổi em hả? Trông dáng dấp cũng không tệ, lại trẻ tuổi, cũng khó trách Hoắc tam thiếu ăn dấm chua, nếu đổi thành lão Thẩm nhà chị thì đoán chừng đã đập vỡ mấy hũ dấm rồi.”

Nam Từ ngẩn người, một lát sau hiểu lời Cố Phán nói, cả người cảm thấy không tốt lắm.

Cô nhanh chóng nói với tài xế: “Phiền chú quay đầu xe về nhà cháu đi ạ!”

Lúc này đến lượt Đường Uyển và Cố Phán kinh ngạc, Đường Uyển nói: “Vừa mới đi sao lại muốn về nhà rồi?”

“Đương nhiên là về giải thích với Hoắc Lâm… Em cảm thấy hôm nay anh ấy cực kỳ lạ, vậy mà lại thoải mái để em đi chơi với các chị, rõ ràng là muốn đẩy em ra khỏi nhà.”


Cố Phán nhíu lông mày, giống như nhớ tới điều gì đó, nói: “Nói mới nhớ, hôm nay chị đến rủ em đi chơi cũng là ý của lão Thẩm nhà chị. Anh ấy nói nếu chị ở nhà thấy nhàm chán quá, thì có thể đến rủ em đi chơi… Trước kia anh ấy ít khi chủ động để chị ra ngoài, hôm nay tự dưng nói vậy còn khiến chị ngạc nhiên lắm đó. Kiểu này chắc là anh ấy và Hoắc Lâm đã nói chuyện gì đó rồi.”

Nói đến đây, Cố Phán bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, còn nói: “Trời đất, chẳng lẽ Hoắc tam thật sự đi dạy dỗ nam sinh kia.”

Trong lòng Nam Từ trầm xuống, lại thúc giục tài xế: “Phiền chú nhanh quay đầu xe, chở cháu về nhà đi ạ.”

Lần này tài xế cũng không dám phản đối, chạy tới ngã tư rồi quay đầu xe chạy về nhà Nam Từ.

Đường Uyển một mực nhìn chằm chằm Nam Từ, thấy cô lộ ra bộ dáng vội vàng, thản nhiên mở miệng: “Hoắc Lâm dạy dỗ nam sinh kia mà trông em lo lắng chưa kìa! Đừng nói em có cảm giác gì với nam sinh kia chứ?”

Đường Uyển cảm thấy nếu thật sự là như vậy thì cũng quá đáng sợ.

Với tính tình và thủ đoạn của Hoắc Lâm, thì hiện tại anh thích Nam Từ như vậy, nếu như anh bỏ ra nhiều tình cảm như vậy, mà không được đối phương báo đáp một tí gì… Vậy thì anh nhất định sẽ hủy diệt mọi thứ.

Nam Từ lắc đầu: “Không có, em và nam sinh kia không quen biết nhiều, mà người đó còn từng hại em nữa, làm sao em có cảm giác gì chứ?”

Đường Uyển nghe xong, yên tâm, lại hỏi: “Vậy em gấp cái gì?”

“Em sợ Hoắc Lâm vì em lại làm chuyện gì đó không hay! Hiện tại nhất định anh ấy rất tức giận, lúc anh ấy tức giận thì chuyện gì ác độc bao nhiêu anh ấy cũng sẵn sàng ra tay…”

Cố Phán cười hì hì, xen vào nói: “Vậy giờ em muốn về để vuốt lông trấn an Hoắc Lâm?”

Nam Từ không quan tâm đến lời trêu chọc của Cố Phán, lại nói tài xế lái nhanh một chút, trong lòng cực kỳ thấp thỏm không yên.

Sau khi xuống xe, cô chạy một mạch về nhà, nhưng lúc cô mở cửa nhà thì đã không thấy anh đâu.

Cô chưa từ bỏ ý định, bắt đầu gọi điện thoại cho Hoắc Lâm.

Nhưng người nghe máy chính là trợ lý của Hoắc Lâm, nhưng giọng nói không phải trợ lý Trương.

“Nam tiểu thư, bây giờ ông chủ đang họp, tiểu thư có chuyện gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại với ông chủ.”

Người trợ lý này nói chuyện đâu ra đấy, hoàn toàn không giống trợ lý Trương, cũng khiến Nam Từ có chút lùi bước.

Dừng một chút, cô nói: “Vậy khi nào họp xong thì phiền anh nói Hoắc Lâm gọi lại cho tôi, nói tôi có chuyện quan trọng muốn nói.”

“Được.” Trợ lý đáp.

Sau khi cúp máy, trợ lý nhìn Hoắc Lâm vừa mới khởi động xong một trận với đối thủ, anh ta tiến lên, cung kính nói: “Ông chủ, Nam tiểu thư vừa mới gọi điện đến, nói nếu ngài rảnh thì gọi lại cho tiểu thư ạ.”

Gương mặt Hoắc Lâm lạnh lẽo, không chút biểu hiện, chỉ nhẹ giọng đáp “Ừ” một tiếng, sau đó lại hỏi: “Người sắp đến chưa?”

“Trợ lý Trương vừa mới gọi điện thoại nói bọn họ đang trên đường tới ạ.”

So với trợ lý Trương, thì tính cách của trợ lý Lưu có chút cứng nhắc hơn, nói chuyện cũng rất chuẩn mực, không bao giờ ý kiến quá nhiều.

Mà cũng chính như vậy nên anh ta không quan tâm đến chuyện bát quái của ông chủ, nếu đổi lại là trợ lý Trương, thì dưới tình huống không biết rõ, anh ta nhất định sẽ bắt đầu hỏi ông chủ, tại sao lại tới sàn đấm bốc ngầm này.


Đúng vậy, nơi đây chính là sàn đấm bốc ngầm nổi danh ở thành phố này, có rất nhiều kẻ có tiền đến đây xem mua vui, xem những tay đấm đánh nhau trên sàn đấu, dùng sinh mệnh để dành lấy tiền thưởng.

Trước khi lên sàn đấu, tất cả mọi người đều ký vào tờ giấy sinh tử, ở đây bất luận là phát sinh chuyện gì đều thuộc về tự nguyện.

Trước kia Hoắc Lâm cực kỳ thích rất nhiều môn chơi kích thích, trừ việc đua xe, còn có cả môn đấm bốc nữa.

Đương nhiên anh không phải vì tiền, anh thậm chí còn trả tiền cho những quyền thủ kia chỉ để luyện tập với bọn họ.

Thực lực của Hoắc Lâm đã được rèn luyện từ nhỏ, cực kỳ hung hãn, bình thường những quyền thủ đấu với anh đều bị anh đánh đến mồm miệng đầy máu.

Anh hung hãn nhưng không phải kiểu biến thái thích tra tấn người ta đến chết.

Anh đấu với đối phương tới một mức độ nhất định sẽ dừng tay, sòng phẳng trả tiền cho đối phương.

Vì thế có rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm của anh đến giúp anh luyện tập, chỉ là mấy năm nay anh đã chán ghét đánh đấm với người lạ, cũng ít khi đến chỗ đua xe, cho nên cũng hiếm khi đến chỗ này.

~

Lúc Tần Dư bị mang tới đã nhìn thấy Hoắc Lâm đang luyện tập với ba người khác.

Nếu nói về Hoắc Lâm thì dáng người anh không quá cường tráng, chỉ có thể nói rắn chắc. Nhưng lúc này đối mặt với ba người lực lưỡng lại không hề sợ hãi, thậm chí còn đánh ba người kia đến mức khiến đối phương e dè.

Có lẽ anh liếc mắt thấy Tần Dư tới, Hoắc Lâm bỗng nhiên ngừng tay, tiếp đó khoác tay để ba người kia rời võ đài.

Trợ lý Trương hiểu rõ Hoắc Lâm, biết anh muốn nam sinh này đến đây vì cái gì, thế là nhanh chóng gọi người đưa tới một đôi găng tay cho Tần Dư.

Tần Dư thật sự biết Hoắc Lâm sẽ không đơn giản mời anh ta tới nói chuyện, nhất là vừa nghĩ tới Nam Từ, thì đáy lòng anh ta lập tức tuôn ra ý nghĩ đối kháng.

Cho dù anh ta biết anh ta chỉ giống như một con kiến trước mặt Hoắc Lâm, nhưng anh ta chẳng hiểu tại sao mình lại muốn đấu với người đàn ông của Nam Từ.

Lúc Tần Dư đến gần Hoắc Lâm, anh ta mở miệng trước, mang theo chút khiêu khích: “Tôi nghe danh tổng giám đốc Hoắc đã lâu, nhưng không ngờ ngài lại là kiểu người ỷ lớn hiếp yếu như thế.”

Trong lòng trợ lý Trương đánh “Thịch” một cái, tiểu tử này không phải kẻ ngốc chứ! Bây giờ là tình huống thế nào lại đi kích thích ông chủ anh ta!

Hơn nữa nếu như ông chủ ỷ lớn hiếp yếu, thì người đứng đối diện Tần Dư chính là ba người vạm vỡ kia, chứ không phải Hoắc Lâm!

Hoắc Lâm hơi cong môi, ánh mắt nặng nề, biểu lộ trạng thái dọa người như thường ngày.

Anh không nói một lời, chỉ trực tiếp hung hăng đấm Tần Dư một quyền!

Hoắc Lâm ra tay rất mạnh, khóe miệng Tần Dư trong nháy mắt bị đánh chảy máu, cả người cũng lảo đão té lăn quay ra đất.

Hoắc Lâm nhìn Tần Dư đang nằm trên đất, lạnh lùng nói: “Đứng dậy.”

Tần Dư bị Hoắc Lâm đánh đau đến mức muốn đánh lại anh, anh ta chưa bao giờ học qua đấm bốc, nhưng lúc đứng lên thì trông giống một con thú nhỏ, hung dữ tấn công Hoắc Lâm.

Tần Dư đánh loạn xạ, lại bị Hoắc Lâm đánh ngã ra sàn, lại một lần, một lần nữa.

Cuối cùng Hoắc Lâm là người dừng lại trước.

Hoắc Lâm nhìn Tần Dư nằm chật vật trên sàn đấu, anh ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, dùng một thái độ bình tĩnh lạnh lùng nhìn anh ta.

“Cậu cũng còn may lắm, chỉ mới đụng đến người của tôi năm nay thôi, nếu như cậu đụng đến người của tôi sớm một chút, thì hiện tại mạng sống của cậu có lẽ vẫn còn là một ẩn số.”

Tần Dư có chút chật vật, nhưng trong miệng anh ta thì đầy máu, cảm thấy có vài cái răng bị lỏng lẻo, nhưng lúc này vẫn không chịu khuất phục, vẫn mạnh miệng nói: “Tổng giám đốc Hoắc, lúc nãy tôi cũng có nói ngài ỷ mạnh hiếp yếu, nếu như Nam Từ biết bạn trai của mình đối xử với bạn của cô ấy như thế này, thì không biết Nam Từ sẽ có suy nghĩ gì đây?”


Hoắc Lâm lạnh lùng cười chế giễu một tiếng: “Bạn bè? Cậu nghĩ mình xứng sao?”

Vừa nói ánh mắt anh dần dần chuyển sang lạnh lẽo, mang theo một tia đáng sợ khiến người ta e dè.

“Nam Từ không cho phép tôi ra tay với những người không đáng, cho nên hôm nay tôi bỏ qua cho cậu.”

Hoắc Lâm nhấc cánh tay bị gãy của Tần Dư lên, chậm rãi nhấc lên giữa không trung, tiếp đó nhẹ thả ra.

Cánh tay của Tần Dư rơi tự do đập xuống đất, anh ta đau đến nỗi không thể nói một lời, mồ hôi lớn mồ hôi nhỏ nhanh chóng túa ra trên trán.

“Nếu như cậu còn dám dùng cánh tay này đụng vào người của tôi, thì lần sau đừng mơ cánh tay này còn ở trên cơ thể cậu.”

Nói xong, anh không nhìn Tần Dư, đứng dậy chuẩn bị đi.

Đáy lòng Tần Dư không phục, lại hét lên: “Ngài đúng là ỷ lớn hiếp bé, bối cảnh ngài mạnh hơn tôi, cho tôi mấy năm, tôi nhất định sẽ lợi hại hơn ngài! Đến lúc đó Nam Từ thuộc về ai vẫn là một ẩn số!”

Thật ra hiện tại Tần Dư không hẳn là thích Nam Từ, nhưng lần xuất hiện này của Hoắc Lâm khiến anh ta trở nên hiếu thắng.

Hoắc Lâm nghe thấy, có chút cong môi chế giễu.

“Thật sự đã rất lâu rồi chưa có ai dám chủ động tìm cái chết như cậu.” Anh quay lại nhìn Tần Dư, giống như đang nhìn một con kiến không biết sống chết, nói: “Tôi cho cậu thời gian, trong vòng năm năm, tôi không đụng đến cậu, chỉ cần cậu có năng lực leo lên, thì tôi rất hoan nghênh cậu đến tìm tôi để trả thù cho ngày hôm nay.”

“Nhưng có một chuyện.” Hoắc Lâm nói, ánh mắt lạnh băng, “Đừng có tiếp cận Nam Từ, nếu như để tôi phát hiện một lần nữa, thì cái ước hẹn năm năm này coi như để kiếp sau rồi thực hiện.”

~

Nam Từ thấp thỏm đợi ở nhà, đến tối Hoắc Lâm mới về tới nhà.

Anh nhìn Nam Từ, giống như không có chuyện gì xảy ra, anh hơi cười cười, ôm eo cô, kéo cô vào trong lồng ngực mình.

“Hôm nay đi chơi vui không?” Anh khẽ hôn môi cô, hỏi.

“Em vừa đi thì trở về nhà liền, sau đó chỉ ở nhà đợi anh.”

Lúc Nam Từ nói chuyện, chỉ một mực nhìn anh, lại hỏi: “Hoắc Lâm, chiều nay anh đi đâu?”  

Trên người anh thoảng qua mùi máu tanh, cho dù đã bị mùi thuốc lá phủ lên nhưng cô vẫn nhạy cảm nhận ra.

Trong nội tâm cô có chút sợ, cô thật sự sợ anh vì cô mà làm những chuyện cực đoan.

“Ai nói gì với em hả? Sao em lại hỏi anh vậy?” Nụ cười trên môi Hoắc Lâm vẫn như cũ.

Nam Từ bình tĩnh nhìn anh, quyết định đi vào thẳng vấn đề: “Anh thấy đoạn video người ta quay em đúng không?”

Hoắc Lâm không trả lời, hai tay chậm rãi buông cô ra, giống như không muốn nói đến đề tài này, anh quay người đi vào phòng ngủ.

“Tối nay em muốn ăn gì? Anh đi tắm trước, sau đó sẽ gọi đồ ăn.”

“Hoắc Lâm!” Nam Từ níu lấy cánh tay anh, có chút gấp gáp: “Anh đừng có hiểu lầm, em và Tần Dư thật sự không có gì hết.”

Nhưng không ngờ, một giây sau Hoắc Lâm giống như biến thành một con sư tử tức giận, hoàn toàn mất đi dáng vẻ bình tĩnh ban nãy.

Anh xoay người lại, trực tiếp ép sát Nam Từ đến bên tường.

Sau đó, anh hung hăng bóp cằm cô, nhìn anh có vẻ bình tĩnh, nhưng quanh thân anh tràn đầy khí lạnh khiến Nam Từ cảm thấy sợ hãi.

“Bảo bối, không được nhắc tên người đàn ông khác trước mặt anh, hiểu chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui