Editor: Trà Đá.
Nam Châu hẹn Lưu Lâm Lâm gặp mặt ở quán cà phê.
Nam Châu cố ý ăn mặc cực kỳ giản dị, một là đề phòng gặp người quen, hai… Cũng đề phòng người của Hoắc Lâm.
Lúc cô ta tới, thì đã thấy Lưu Lâm Lâm chờ ở quán cà phê.
Những ngày qua, cuộc sống của Lưu Lâm Lâm cực kỳ cực khổ, mặc dù nhà họ Lưu không phải giàu có như các gia tộc lâu đời khác, nhưng cũng coi là có tiền, chí ít từ lúc Lưu Lâm Lâm ra đời, cũng đã trải qua cuộc sống của một tiểu thư.
Nhưng cách đó không lâu, công ty của ông Lưu phá sản, bắt đầu có người đến nhà đòi nợ liên miên, cô ta thật sự rơi từ thiên đàng xuống địa ngục.
Quần áo và trang sức cũng không thể giữ lại, mà bạn bè cô ta cũng bắt đầu xa lánh dần, thậm chí biệt thư trong thành phố cũng phải bán đi để trả nợ, gia đình cô ta phải chuyển đến một căn hộ nhỏ chưa tới 100 mét vuông.
Trong nội tâm của cô ta nóng như lửa đốt, nhưng lại không biết đi đâu để phát tiết. Càng chết hơn nữa là cô ta đã có thói quen dùng tiền vung tay quá trán, trong lúc nhất thời bắt cô ta thay đổi thì quá khó.
Cho nên cô ta bắt đầu tìm người vay tiền, nhưng ai mà ngờ những người cô ta giúp trước kia, bây giờ nghe thấy gia đình cô ta phá sản, thì lập tức né xa!
Trừ Nam Châu…
Cho nên Lưu Lâm Lâm bắt đầu có cảm giác đặc biệt đối với Nam Châu, trước kia cô ta chỉ muốn nịnh bợ Nam Châu, nhưng lần này cô ta thật muốn xem Nam Châu là bạn thân.
Sau khi Nam Châu tiến vào, Lưu Lâm Lâm rất nhiệt tình chào hỏi.
“Chị Châu Châu.”
Nam Châu cười cười, không nói nhiều, trực tiếp đưa tấm thẻ cho Lưu Lâm Lâm.
“Trong này có một triệu, em cứ lấy dùng trước đi, hết tiền cứ đến tìm chị.”
Lưu Lâm Lâm có chút kinh ngạc, dừng một chút, nói: “Chị Châu Châu, thật ra… Thật ra không cần nhiều đến vậy, ba em nói mấy ngày nữa tìm cách cho em xuất ngoại rồi, em… Em chỉ mượn mấy chục ngàn là được rồi.”
“Cầm đi.” Nam Châu lại đẩy thẻ về phía trước, tiếp đó nhìn Lưu Lâm Lâm, giống như có chút đáng tiếc.
“Haiza.” Nam Châu thở dài, “Nhìn thấy Lâm Lâm bây giờ, thật sự khiến chị đau lòng quá. Tiểu Từ cũng thật là... Nói gì thì nói hai đứa cũng là bạn học, sao con bé lại có thể bức em thành cái dạng này chứ?”
Nam Châu vừa nhắc tới Nam Từ, Lưu Lâm Lâm lập tức nghiến răng nghiến lợi.
“Nếu như không phải do con nhỏ khốn nạn kia, thì Hoắc tam thiếu chắc chắn sẽ không ra tay tàn độc với gia đình em! Trước đó rõ ràng Hoắc tam thiếu có cảm giác với em! Nhất định là do con nhỏ kia chen vào!”
Đáy mắt Nam Châu hiện lên một tia khinh thường, trong lòng càng dâng lên sự chán ghét.
Thật ra Lưu Lâm Lâm có kể cho Nam Châu nghe về chuyện Hoắc Lâm ra tay phá hủy Lưu thị, còn nói về quá trình trước đó, bảo là Hoắc Lâm thích Lưu Lâm Lâm.
Khi đó Nam Châu không tin, mặc dù ngoài mặt an ủi cô ta, nhưng đáy lòng thì cười nhạo cô ta không biết tự lượng sức. Lưu Lâm Lâm là loại hàng gì? Chẳng lẽ đáng để Hoắc Lâm thích sao?
Nhưng hiện tại xem ra… Lưu Lâm Lâm lại tự mình đa tình, cho là mình đúng, ngược lại cũng có thể giúp Nam Châu ra tay một chút.
Nam Châu bỗng nhiên nói: “Haiza, thật sự chị cũng cảm thấy Hoắc tam thiếu có cảm tình với em. Em không biết hiện tại anh ta cưng chiều Tiểu Từ như thế nào sao, năm nay còn đến nhà chị ra mặt bảo vệ nó nữa đó. Bộ dáng quả thật là xem Tiểu Từ như bảo bối, ngay cả khi chị và mẹ nói nó một hai câu, là anh ta đều không cho phép. Nghĩ lại thì cũng tiếc cho em, nếu như không có Tiểu Từ thì bây giờ người được cưng chiều là em rồi.”
Lời nói của Nam Châu hoàn toàn đánh trúng trọng tâm, mỗi câu từ đều đâm vào trái tim Lưu Lâm Lâm. Mà Lưu Lâm Lâm hiện tại đang rất tức giận không có chỗ phát tiết, nên khi nghe Nam Châu châm ngòi, thì có lẽ cũng không nghi ngờ gì.
Vừa nghĩ tới Lưu Lâm Lâm sẽ dạy cho Nam Từ một bài học, thì tâm tình Nam Châu lập tức vui vẻ, cô ta cầm tách cà phê, nhấp một ngụp.
Lưu Lâm Lâm cắn răng nghiến lợi, hỏi: “Hiện tại Nam Từ… Đang làm gì?”
“Tiểu Từ đang học ở trường luyện thi, hình như sau ngày mồng ba này phải quay lại trường rồi.” Nam Châu nói.
“Chị Châu Châu, cho em biết địa chỉ chỗ trường luyện thi đi.”
Nam Châu giả vờ kinh ngạc: “Nè, Lâm Lâm, em định làm gì?”
“Chị đừng xía vào!” Đáy mắt Lưu Lâm Lâm hiện lên nét dữ tợn, “Em bị con nhỏ đó hại thành cái dạng này, gia đình em bị nó hại thành ra thế này, em làm sao có thể để cho nó thoải mái được! Ít nhất phải khiến nó trả giá!”
Sau khi chia tay Lưu Lâm Lâm, Nam Châu trực tiếp gọi điện thoại cho Nam lão gia tử.
“Ông nôi, vài ngày trước ông nội nói là có hai hạng mục ở thành phố lân cận cần người đi thương lượng đúng không ạ? Để con đi cho, dù sao gần đây con cũng không có việc gì làm. Dạ… Hôm nay con bay luôn ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, đáy mắt Nam Châu hiện lên tia khoái chí.
Nhìn thần sắc của Lưu Lâm Lâm, cô ta chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho Nam Từ. Vào lúc này, Nam Châu đương nhiên muốn tránh đi chỗ khác để đỡ bị nghi ngờ!
~
Chạng vạng tối ngày mồng ba, Nam Từ mới về nhà họ Nam.
Thật ra Hoắc Lâm không muốn để cô về nhà họ Nam, mà muốn ở bên cô rồi sẽ đưa cô tới trường luyện thi luôn, nhưng Nam Từ không chịu, bởi vì sách vở của cô đều để ở nhà họ Nam, không về không được.
Lúc đến cổng nhà họ Nam, Hoắc Lâm muốn đi vào nhà chung với Nam Từ.
Cô vội vàng ngăn cản, nói: “Thôi đi, nếu như anh không có chuyện gì tìm ông nội, thì anh đừng qua bên này nhiều quá… Cảm thấy có chút không đúng lắm.”
Hoắc Lâm không thèm quan tâm, thuận miệng trả lời: “Với tôi thì không có gì là đúng hay sai, chỉ là tôi muốn hay không thôi.”
Nói xong, anh thấy gương mặt cô có chút khó xử, cũng không làm mất thời gian nữa, nói: “Vậy tôi chờ em ở bên ngoài, vào nhà lấy đồ rồi ra.”
Nam Từ gật đầu.
Sau khi Nam Từ vào nhà, thì thấy người lớn nhà họ Nam đang ăn cơm, Nam lão gia tử, ba Nam mẹ Nam, nhưng không có Nam Châu.
Nhưng Nam Từ cũng không muốn lo chuyện bao đồng, chỉ cần Nam Châu không có ý đồ gì với cô, thì cô cũng lười quản chuyện đối phương ở đâu và làm gì.
“Ông nội, ba mẹ.” Cô lễ phép chào hỏi các trưởng bối.
Bây giờ mẹ Nam coi Nam Từ như cái gai trong mắt, nhưng hai người đàn ông trong nhà thì lại thích cô, sau lưng cô lại có Hoắc Lâm… Nên mẹ Nam hoàn toàn không làm được gì hết, hiện tại nhìn thấy Nam Từ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nam lão gia tử mỉm cười nhìn cô, giống như đã quên đi chuyện đêm ba mươi: “Về lấy đồ đạc hả con?”
Nam Từ gật gật đầu.
“Đêm nay không thể ở nhà một buổi được sao con? Ông nội nhớ con lắm.”
Nam Từ giả vờ làm ra vẻ đắn đo, nói: “Nhưng mà sáng mai con có lớp sớm… Mà lại là tiết học quan trọng nữa ạ.”
Nam lão gia tử cũng có biểu hiện đáng tiếc, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Nam Từ không dừng lại lâu, lập tức chạy lên phòng lấy đồ, sau đó chạy ra ngoài, mẹ Nam làm như vô tình đi ra cửa nhìn một chút, quả nhiên nhìn thấy xe của Hoắc Lâm!
Mà Châu Châu cũng thật là, bây giờ chuyện đã thành ra cái dạng này rồi còn chủ động đi công tác. Quả thật là không để bụng sao!
~
Sau khi Nam Từ ngồi ổn định trong xe Hoắc Lâm rồi, thì cô theo bản năng nhẹ nhàng thở hắt ra.
Một lát sau, cô kinh ngạc, đáy lòng dâng lên một tia lạ lẫm.
Tại sao hiện tại cô ở bên cạnh Hoắc Lâm lại có thể thảnh thơi buông lỏng bản thân vậy nhỉ? Đúng ra cô phải sợ anh nhất chứ?
Hoắc Lâm không cho cô có thời gian suy nghĩ lung tung, sau khi thấy cô ngồi ổn định rồi, anh lập tức vươn tay, trực tiếp bế cô ngồi lên đùi mình.
“Cuối tháng mới được về nhà sao?” Anh thân mật ôm eo cô, hỏi.
Nam Từ gật gật đầu: “Đúng, mỗi tháng chỉ được về nhà một lần.”
“Mệt không? Nếu mệt thì để tôi nói giáo viên phụ trách một chút, nói bọn họ…”
Cô nghe xong, tranh thủ chặn họng anh: “Không mệt! Tôi cảm thấy việc học rất tốt, anh tuyệt đối không được nói giáo viên phụ trách nhân nhượng tôi.”
“Yêu học tập đến như vậy sao?”
“Yêu.”
“Vậy còn yêu tôi?”
“…” Nam Từ không trả lời.
Hoắc Lâm cũng không vội, khuôn mặt tuấn tú tiến sát gần cô, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
“Vậy có nhớ tôi không?”
“…” Nam Từ vẫn không trả lời.
Nhưng lần này anh không bỏ qua cho cô, bàn tay anh hơi dùng sức, giống như đang uy hiếp: “Sao?”
Nam Từ bị anh ép, đành nhỏ giọng nói: “Chắc… Có…”
Hoắc Lâm bị cô chọc cười, nhưng đúng lúc này xe đã tới trước cổng trường luyện thi, nên anh cũng không làm khó cô nữa, khẽ hôn cô mấy cái rồi thả cô đi.
Nam Từ như được ơn đại xá, trực tiếp thoát ra khỏi người anh, xuống xe, chạy đi không quay đầu lại.
Nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, còn có cả gió kèm cả bông tuyết bay bay đập vào gương mặt đang đỏ bừng của cô, cũng khiến cô tỉnh táo không ít.
Nhưng đi được mấy bước, cô bỗng nhiên cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.
A, không có cặp sách! Chắc quên trên xe Hoắc Lâm rồi.
Cô có chút ỉu xìu, nhưng không lấy thì không được, nghĩ nghĩ, chậm rãi xoay người.
Mà đúng lúc này cô cảm giác trước mắt có một bóng hình vụt tới, giống như có ai đó nhào tới người cô!
Cô còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị một cơ thể cao lớn che chắn ở phía trước mặt!
Lưu Lâm Lâm đã chờ trước trường luyện thi cả ngày hôm nay, mãi mới thấy Nam Từ tới, mọi sự tức giận của cô ta lập tức bộc phát.
Đêm nay cô ta sẽ bay đi nước S, cho nên muốn trước khi đi phải dạy Nam Từ một bài học! Chỉ để phát tiết.
Cô ta mang theo một con dao gọt trái cây, vốn định rạch mặt Nam Từ, nếu mặt Nam Từ xấu xí thì Hoắc Lâm sao có thể thích được nữa!
Nhưng ai mà ngờ, lúc cô ta gần tới chỗ Nam Từ, chuẩn bị giơ dao đâm tới, thì Hoắc Lâm bỗng nhiên xuất hiện!
Anh giơ tay giữ chặt con dao sắc bén, không quan tâm lòng bàn tay chảy máu đến mức nào, giống như không cảm thấy đau, cầm con dao hung hăng giật con dao ra khỏi tay Lưu Lâm Lâm.
Sau đó, trực tiếp gạt ngã Lưu Lâm Lâm ngã ra mặt tuyết.
Tài xế nhìn thấy tình huống không ổn, tranh thủ chạy tới.
Anh ta không quan tâm những thứ khác, trực tiếp giữ chặt Lưu Lâm Lâm.
Hoắc Lâm nhìn xuống cô ta, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo và khát máu.
“Tìm người dạy dỗ cô ta.”
Sự việc diễn ra quá nhanh, Nam Từ hoàn toàn không thấy rõ chuyện gì xảy ra, ánh mắt cô chỉ tập trung vào bàn tay đầy máu của Hoắc Lâm, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Nhưng lúc này nghe thấy Hoắc Lâm thốt ra câu đó, trong lòng giật mình một cái.
Cô không lo nổi những thứ khác, trực tiếp ôm lấy cánh tay anh, nói: “Đừng, Hoắc Lâm, đừng làm chuyện nguy hiểm.”
Hoắc Lâm cũng không quay đầu lại nhìn cô, mà ánh mắt vẫn một mực dán chặt trên người Lưu Lâm Lâm: “Cô ta gây chuyện trước, thì phải gánh chịu hậu quả.”
“Tôi biết! Tôi biết là lỗi của cô ta, nhưng chúng ta báo cảnh sát là được rồi, tôi không muốn anh phải động thủ!”
Ánh mắt Hoắc Lâm tối sầm, anh quay đầu lại nhìn Nam Từ: “Sao? Em thấy thủ đoạn của tôi đáng sợ quá sao? Thương cô ta sao?”
“Không phải.” Nam Từ dừng một chút, không biết có nên nói lời trong lòng không, suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng lí nhí mở miệng: “Tôi… Tôi không muốn anh làm chuyện nguy hiểm vì một người không đáng. Tôi không quan tâm cô ta đâu.”
Biểu lộ của Hoắc Lâm có chút ngừng trệ, một lúc lâu sau mới nói: “Được.”
Nam Từ nghe xong, biểu lộ trên mặt mới nới lỏng ra được.
Cô cũng không quan tâm Lưu Lâm Lâm sẽ như thế nào, vội vàng kéo tay anh, nói: “Mau lên, chúng ta đi bệnh viện.”
Hoắc Lâm thấy bộ dáng sốt ruột của cô, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ngoài miệng còn cố ý trêu cô: “Không cần vào trong trường luyện thi à?”
Nam Từ lớn tiếng, bày ra thái độ cứng rắn mắng anh: “Bây giờ là lúc nào mà anh còn ăn nói kiểu đó hả!”
Nói xong, không để anh phản bác, lập tức kéo anh ra đường đón taxi.
Tài xế còn đang giữ chặt Lưu Lâm Lâm, không biết nên làm sao.
Lúc Hoắc Lâm bị Nam Từ kéo đi, anh lặng lẽ quay đầu lại nhìn tài xế một chút.
Trong ánh mắt kia đã bao hàm đầy đủ ý tứ, tài xế trong nháy mắt đã hiểu ra.
Mặc dù ông chủ đồng ý báo cảnh sát như lời Nam nhị tiểu thư nói, nhưng chắc chắn không dễ dàng bỏ qua cho Lưu Lâm Lâm như vậy.
Cũng đúng, anh ta biết ông chủ nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới tìm được người thương, làm sao có thể bỏ qua cho người muốn hại Nam nhị tiểu thư đây?
Nghĩ tới đây, anh ta vừa nhìn Lưu Lâm Lâm còn đang cố vẫy vùng trên mặt đất, một bên báo cảnh sát.
Cuối cùng, còn gọi điện thoại cho trợ lý của Hoắc Lâm.
Anh ta đơn giản kể lại sự tình, trợ lý ở bên kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói: “Có vẻ tinh thần Lưu tiểu thư không bình thường, chi bằng chúng ta giúp đỡ một chút, đưa cô ta đến bệnh viện trị liệu đi.”
Tài xế sửng sốt một chút, cuối cùng có chút đồng tình nhìn Lưu Lâm Lâm.
Trợ lý đi theo Hoắc Lâm đã lâu, cực kỳ hiểu Hoắc Lâm, cho nên lúc này trợ lý đưa ra phương án giải quyết, cũng là đứng trên phương diện của Hoắc Lâm mà suy nghĩ đến tám chín phần.
Xem ra phải đưa Lưu Lâm Lâm đến bệnh viện tâm thần “Chữa trị”.
~
Lúc Nam Từ và Hoắc Lâm lên xe taxi, thì tay cô vẫn ôm cánh tay Hoắc Lâm, cứ cách một lúc lại hỏi anh “Có đau không?”, khiến tài xế ngồi phía trước nhìn bọn họ vài lần.
Cũng khó trách tài xế lái xe, người giàu có ở thành phố này rất nhiều, nhưng rất hiếm khi gặp người nhà giàu đón taxi. Mà hai người này, người đàn ông thì khí chất bất phàm, quần áo mặc trên người cũng không hề rẻ. Mà cô gái đi cùng trông ăn mặc cũng không phải dạng tầm thường, nhìn qua có vẻ là thiên kim tiểu thư nhà nào đó.
Còn nữa hai người cực kỳ xứng đôi, nhìn rất đẹp mắt.
Sau khi tới bệnh viện, Nam Từ một đường dắt Hoắc Lâm đi, cũng may đang trong mùa tết, nên bệnh viện không đông người, cho nên bọn họ chờ chưa tới mấy phút đã được đưa vào sơ cứu.
Bác sĩ thấy gương mặt Nam Từ cực kỳ sốt ruột, còn tưởng rằng Hoắc Lâm gặp phải vết thương nghiêm trọng.
Sau khi Hoắc Lâm mở tay ra, vết thương trong lòng bàn tay không đến nỗi quá nghiêm trọng.
“Cô gái, vết thương của bạn trai cô không cần phải khâu, chỉ cần băng bó là được rồi, sau đó cô đi mua thuốc kháng viêm về cho bạn trai cô uống là được rồi.”
Lúc này tâm tình của Nam Từ hoàn toàn đặt hết vào vết thương trong lòng bàn tay Hoắc Lâm, cơ bản không chú ý nghe thấy những lời thừa thãi của bác sĩ, cho nên cô hoàn toàn không để ý đến chữ “Bạn trai cô”.
“Thật sự không nghiêm trọng sao?” Nam Từ có chút không tin, lại hỏi, “Anh ấy chảy máu nhiều như vậy mà, cảm giác vết thương chắc chắn rất sâu, thật sự không cần khâu vết thương sao?”
Bác sĩ bị cô chọc cười, nói: “Sao? Bộ tôi nói anh ta bị thương nhẹ là nói dối sao? Nhất định phải nói anh ta bị thương nặng cần nằm viện mới được à?”
Nam Từ nghe bác sĩ nói xong, lập tức nóng mặt, vội vàng lắc đầu: “Không có, tôi không có ý đó, tôi chỉ sợ…”
“Thôi được rồi, tôi viết cho cô tờ hóa đơn, cô đi đóng tiền viện phí rồi mua thuốc đi, tôi sẽ băng bó cho anh ta.”
Nam Từ gật gật đầu, sau đó cầm lấy tờ hóa đơn đi ra ngoài.
Từ lúc vào bệnh viện đến giờ Hoắc Lâm không nói một câu nào, nhưng ánh mắt lại dính chặt trên người Nam Từ.
Bác sĩ nhìn anh, một bên khử trùng vết thương cho anh, một bên trêu chọc.
“Cậu cũng thật là may mắn, tìm được một cô bạn gái tốt như vậy, có thể thấy là cô gái đó rất quan tâm đến cậu.”
Hoắc Lâm hiếm khi cười cười với người lạ.
“Đúng, tôi rất may mắn.”
Thật ra anh có bác sĩ riêng, chỉ cần trực tiếp gọi điện thoại thì bác sĩ sẽ tới nhà chữa trị ngay. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, anh lựa chọn im lặng, chấp nhận làm theo những gì cô bảo, cùng đi tới bệnh viện.
Anh hoàn toàn không quan tâm đến vết thương trong lòng bàn tay, chỉ một mực nhớ lại bộ dáng ban nãy của Nam Từ, khóe môi cong cong.
Con thỏ của anh thật sự khiến anh vui vẻ mỗi ngày.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...