"Như vậy là sao?" Đỗ Mộ Ngôn lại hôn hôn cổ Tần Tuyên Tuyên, biết rõ còn cố hỏi.
Tần Tuyên Tuyên há miệng thở dốc, cái này bảo cô làm sao nói ra mồm được hả? Cô thẹn quá hóa giận, nhắm mắt hô: "Em muốn chia tay với anh!"
Động tác của Đỗ Mộ Ngôn lập tức cứng đờ.
Không thấy Đỗ Mộ ngôn đáp lại, Tần Tuyên Tuyên cẩn thận mở mắt ra, lại chỉ kịp bắt lấy khủng hoảng yếu ớt lướt qua đáy mắt hắn.
Lòng cô bỗng thấy đau đớn, cô hơi hối hận mình nói mà không nghĩ.
Đỗ Mộ Ngôn rời khỏi thân thể cô, xuống khỏi giường, đứng ở cạnh giường nắm lấy tay, đỡ cô dậy, sửa sang lại quần áo đầu tóc hơi hỗn loạn của cô, gương mặt lộ ra nụ cười miễn cưỡng, "Tuyên Tuyên, ban nãy anh nói giỡn với em thôi."
Tần Tuyên Tuyên để Đỗ Mộ Ngôn sửa sang lại quần áo trên người cô, tuy nói là hơi hối hận vì lời nói của mình ban nãy nhưng dù sao cô vẫn chưa hết sợ hãi. Hôm nay cũng xem như cô hiểu rõ thể lực giữa nam và nữ chênh lệch đến mức nào, khi Đỗ Mộ Ngôn đè lên người cô, thân thể cô căn bản không còn chút sức lực nào cả, nếu cô không nói câu kia thì Đỗ Mộ Ngôn sẽ không dừng lại hay sao? Nhớ lại đôi mắt tràn ngập tình dục của hắn, cô rất rõ ràng, đáp án chắc chắc là không.
"Sau này đừng đùa như vậy nữa." Tần Tuyên Tuyên phụng phịu nói, dừng một chút cô mới dịu giọng, "Em thật sự sắp bị anh hù chết."
Từ nhỏ Tần Tuyên Tuyên đã bị dạy rằng khi cô cảm thấy không thể hiểu, thậm chí chán ghét hành động của người khác thì tốt nhất hãy đổi vị trí tự hỏi, cho nên trong đa số tình huống, Tần Tuyên Tuyên sẽ vì đối phương tìm ra một cách giải thích hợp lý nhất. Nếu hành vi của đối phương không chạm vào điểm mấu chốt của cô, cô sẽ tận lực không đem chuyện đó để trong lòng. Đỗ Mộ Ngôn là người bạn trai thứ hai của cô, mà mối tình trước của cô cũng chỉ được hai tháng mà thôi, cho nên khi ở cùng hắn cô vẫn tương đối bảo thủ. Nhưng Đỗ Mộ Ngôn lại không giống vậy, hắn đã trải qua vô số phụ nữ, đã quen ôm ấp, quen phát sinh quan hệ sau nửa tháng hẹn hò thậm chí còn nhanh hơn. Đây là cách xử lý khác nhau trong một tình huống yêu đương, việc này chỉ cần nói chuyện cho ổn thỏa là được, không phải là vấn đề quá nghiêm trọng.
"Vô cùng xin lỗi, Tuyên Tuyên." Đỗ Mộ Ngôn ôm Tần Tuyên Tuyên vào lòng, dùng sức siết chặt cô, như thể chỉ có làm thế mới có thể đè nén cảm xúc khủng hoảng trong lòng hắn.
Trái tim Đỗ Mộ Ngôn đập rất nhanh, như tiếng trống vang lên bên tai Tần Tuyên Tuyên, tiếng động kia như không thể khống chế được, chui thẳng vào tim cô, khiến cô nhanh chóng mềm lòng, "Lần này em tha cho anh... nhưng tuyệt đối không được có lần sau!" Một câu nói của cô nói ra vô cùng kiên quyết.
Mí mắt Đỗ Mộ Ngôn cụp xuống, thấp giọng nói: "Được!"
"Vậy em về đi làm trước đây!" Tần Tuyên Tuyên thở phào nhẹ nhõm, không biết là lấy sức lực ở đâu mà lại đẩy được Đỗ Mộ Ngôn ra.
"Anh đưa em đi."
Tần Tuyên Tuyên nhìn Đỗ Mộ Ngôn, trong lòng cảm động với sự săn sóc chu đáo của hắn, ngoài miệng lại nói: "Không cần đâu, anh vừa mới xuất viện, cần nghỉ ngơi nhiều!"
Nói xong cô bước ra khỏi phòng ngủ cầm lấy túi xách của mình, hơi gấp gáp rời khỏi cửa. Đầu tiên, cô thật sự là vội về đi làm, hai là cô không muốn ở trong cùng căn phòng với Đỗ Mộ Ngôn, cô sẽ rất xấu hổ.
Trên đường trở về văn phòng mình, Tần Tuyên Tuyên gặp Phương Phán Phán, Phương Phán Phán đã biết chuyện cô xin nghỉ từ lâu, thấy cô về liền thân thiết hỏi: "Tuyên Tuyên, sáng nay cô không sao chứ? Tôi nghe nói cô xin nghỉ phép?"
"Không sao, cô đừng lo lắng." Nụ cười của Tần Tuyên Tuyên hơi miễn cưỡng.
"Không sao là tốt rồi!" Phương Phán Phán thần kinh thô, cũng không chú ý đến sự khác thường của Tần Tuyên Tuyên, nhẹ nhàng thở ra, "suýt chút nữa thì tôi nghĩ cô rời công ty rồi chứ."
"Không phải hôm nay." Lòng Tần Tuyên Tuyên vừa động, thấy xung quanh không có người, cũng không dấu diếm nữa.
"Tôi đã nói mà." Phương Phán Phán cười gật gật đầu, giây tiếp theo trừng lớn hai mắt, "Cô nói gì cơ?"
Tần Tuyên Tuyên liền nói ra toàn bộ quyết định của mình.
Phương Phán Phán nghe xong, sự kinh ngạc trên mặt đã biến mất không thấy, hơi đồng tình nói: "Nếu tôi là cô thì đã từ chức lâu rồi, cô rời đi nơi này sớm chút cũng tốt, sao hả? Cô tìm được công ty mới chưa?"
Tần Tuyên Tuyên đang muốn mở miệng, nhìn thấy Tả An Lôi đi đến, miệng hơi mở ra.
Tả An Lôi dùng ánh mắt đầy thâm ý lại mang theo ý đối địch liếc mắt nhìn Tần Tuyên Tuyên một cái, cũng nhanh chóng bước đi, không dừng lại đó.
Nơi này dù sao cũng là công ty, nội dung nói chuyện có thể bị người ta nghe thấy bất cứ lúc nào, Tần Tuyên Tuyên không nói thêm gì với Phương Phán Phán nữa, tạm biệt rồi trở về bàn làm việc của mình. Về chuyện từ chức, cô cũng không muốn tìm Mạc Như Tùng nói nữa, rõ ràng hắn sẽ làm ra hành động giữ cô lại rồi, cô lại luôn mềm lòng, ai biết được đến lúc đó cô có bị hắn thuyết phục hay không chứ? May mà trước đó cô đã hẹn với Mạc Như Tùng một tháng, đến lúc đó cô hoàn toàn có thể từ chức chạy lấy người, may mà cô cũng chỉ là người mới trong bộ phận tiêu thụ mà thôi, công tác phải bàn giao lại cũng không nhiều lắm.
Rất nhanh đã đến buổi chiều, Tần Tuyên Tuyên thu dọn đồ đạc trở về, Phương Phán Phán vui vẻ chạy đến kéo tay cô nói muốn về cùng cô.
"Giữa trưa chúng ta còn chưa nói xong mà!" Phương Phán Phán nhỏ giọng nói, cố ý nói vô cùng mờ mịt.
"Được, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói cho cô nghe." Tần Tuyên Tuyên thu dọn đồ đạc nhanh hơn.
Phương Phán Phán đứng bên cạnh nhìn cô thu dọn, tầm mắt đảo qua những người khác trong phòng. Nếu không phải có Tần Tuyên Tuyên, cô căn bản không muốn đến văn phòng này, cô và người phòng tiêu thụ căn bản không cùng dạng người. Bây giờ, có vài người đang thu dọn chuẩn bị về, có vài người lại bận rộn, chỉ sợ phải tăng ca buổi tối.
Phương Phán Phán thu hồi tầm mắt, bỗng khóe mắt bay thẳng đến cửa văn phòng, một người cao lớn đang đứng đó, nhưng khi cô thấy rõ đó là ai thì liền ngây người ra.
"Phán Phán, tôi xong rồi, chúng ta đi thôi." Tần Tuyên Tuyên xách túi lên, gọi Phương Phán Phán một tiếng, thấy cô ấy mang bộ dạng sợ ngây người thì không khỏi tò mò nhìn về phía tầm mắt cô ấy.
Đỗ Mộ Ngôn cầm bó hoa hồng đỏ thẫm, khóe miệng cong lên hướng về phía Tần Tuyên Tuyên mà đi.
"Đỗ tổng, ngài tới để tìm Mạc tổng chỗ chúng tôi ư?"
Đỗ Mộ Ngôn còn chưa đến trước mặt Tần Tuyên Tuyên thì bị Tả An Lôi không biết chui ra từ chỗ nào chặn đường, tự động xem nhẹ bó hoa hồng trong tay hắn, mặt tươi cười hỏi.
Đỗ Mộ Ngôn bị ép dừng lại, trên mặt ẩn hiện sự bất mãn, "Xin nhường đường."
Tả An Lôi có thể thấy sự khó chịu của Đỗ Mộ Ngôn, lạ không suy nghĩ sâu xa, nên biết tuy bọn họ là hàng xóm của nhau nhưng cơ hội để gặp mặt Đỗ Mộ Ngôn là cực kỳ nhỏ bé, cô ta hận không thể dừng mãi trước mặt hắn ấy chứ, dù thế nào cũng phải cảm giác được sự tồn tại của bản thân.
"Đỗ tổng, thời gian trước nghe nói ngài bị thương nằm viện, không ngờ nhanh thế đã được nhìn thấy ngài, đây đúng là chuyện quá tốt..."
"Xin nhường đường một chút, tôi đến đón bạn gái tôi!" Đỗ Mộ Ngôn không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Nụ cười Tả An Lôi cứng đờ, như thể không tin nổi, "Bạn gái?" Đỗ Mộ Ngôn có bạn gái khi nào vậy? Sao cô ta lại không biết?
Đỗ Mộ Ngôn không để ý đến cô ta, lập tức đi đến trước mặt Tần Tuyên Tuyên đang không biết nên làm gì, đưa bó hoa đến trước mặt cô, nở nụ cười đầy yêu chiều, "Tuyên Tuyên, anh đến đón em tan làm."
Sau khi đồng ý làm bạn gái Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên cũng đã nghĩ đến, muốn để Đỗ Mộ Ngôn khiêm tốn một chút là không thể nào, nên hắn đã để cô dự phòng chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng cô không nghĩ là động tác của Đỗ Mộ Ngôn sẽ nhanh như vậy, buổi sáng vừa đi ra khỏi viện, buổi chiều đã chạy đến công ty cô, khiến đồng nghiệp của cô chứng kiến chuyện cô là người yêu của hắn.
"Sao anh lại đến đây?" Tần Tuyên Tuyên nhỏ giọng bất mãn nói.
"Buổi tối anh muốn mời em ăn cơm," Đỗ Mộ Ngôn dịu dàng cười, "... để tạ lỗi."
Lời nói của Đỗ Mộ Ngôn trực tiếp làm Tần Tuyên Tuyên nhớ lại, mặt cô đỏ bừng lên, vội hỏi: "Vậy chúng ta đi thôi." Cô cảm thấy cô sắp bị tầm mắt của nhóm đồng nghiệp giết chết, nhất là tầm mắt cực nóng của Tả An Lôi.
"Được." Đỗ Mộ Ngôn vô cùng tự nhiên đưa tay ôm eo Tần Tuyên Tuyên, dìu đỡ cô ra ngoài, vô cùng thân thiết cúi đầu nói, "Cơm chiều muốn ăn gì?"
"Anh quyết định là được rồi." Tần Tuyên Tuyên dừng một chút, vội nói, "Đúng rồi, anh vừa bị thương, đừng nên ăn hải sản hay đồ cay gì đó,"
"Được." Đỗ Mộ Ngôn cười xác nhận.
Lại đi được hai bước, Tần Tuyên Tuyên bỗng nhớ đến Phương Phán Phán vừa bị cô quên mất, quay đầu nhìn thoáng qua, vỉ thấy Phương Phán Phán vẫn đang bị kinh ngạc vì chuyện vừa rồi, thấy Tần Tuyên Tuyên quay đầu mới đột nhiên hoàn hồn, chạy lại gần.
Dưới tầm mắt như muốn giết người của Đỗ Mộ Ngôn, Phương Phán Phán lúng ta lúng túng nói: "Tuyên Tuyên, tôi nghĩ tôi còn muốn tăng ca một chút, không về với cô được... a ha ha ha hai người đi chơi với nhau đi!"
Nói xong, Phương Phán Phán quay đầu bỏ chạy về văn phòng, chỉ để lại cho Tần Tuyên Tuyên một cái bóng vội vàng. Cô khẽ thở dài, trên lưng nằng nặng, cô bị Đỗ Mộ Ngôn kéo đi, đồng thời nghe được giọng nói trầm thấp quyến rũ của hắn, "Tuyên Tuyên, có một tiệm cháo khá ngon, em có muốn thử không?"
"Có thể." Bỏ lại mấy tầm mắt nóng rực phía sau, Tần Tuyên Tuyên như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không yên lòng đi với Đỗ Mộ Ngôn, đến tận khi vào thang máy cô mới bình tĩnh lại, đẩy bàn tay ở phía sau của Đỗ Mộ Ngôn ra, hơi khó chịu nhìn hắn.
Giờ phút này trong thang máy chỉ có hai người, Tần Tuyên Tuyên sẽ không phải kiêng kỵ gì nữa, nhỏ giọng khó chịu nói: "sao trước khi anh đến không nói với em một tiếng?"
"Tuyên Tuyên, em giận ư?" Đỗ Mộ Ngôn dỗ dành nói. Thật ra trước khi đến hắn đã đoán được Tần Tuyên Tuyên nhất định sẽ giận dỗi vì hắn chưa nói mà đã đến, nhưng với hắn mà nói, việc tuyên bố Tần Tuyên Tuyên là bạn gái hắn chính là việc vô cùng quan trọng, hắn muốn ghi lại dấu ấn của riêng hắn trên người cô, muốn mỗi người đều phải biết rằng cô là của hắn, bất cứ kẻ nào cũng đừng có âm mưu toan tính đụng đến cô được!
Tần Tuyên Tuyên xoay đi không thèm để ý đến hắn nữa.
Đỗ Mộ Ngôn khép nép nói: "Tuyên Tuyên, anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?"
Tần Tuyên Tuyên vẫn như cũ không muốn để ý đến hắn.
Đỗ Mộ Ngôn không hề ngần ngại, tiếp tục nói không ít lời mềm dịu nhận sai, khiến cho Tần Tuyên Tuyên thấy thật ngượng ngùng, giống như việc cô không tha cho hắn là cố tình gây sự vậy. Nghĩ đến việc Đỗ Mộ Ngôn thật sự có quyền tuyên bố quan hệ người yêu của hai người, Tần Tuyên Tuyên cũng hết giận, cuối cùng bổ sung một câu, "Lần sau anh muốn làm gì, phải nói trước với em một tiếng."
"Anh hứa." Đỗ Mộ Ngôn nắm tay Tần Tuyên Tuyên, thân thể mềm mại xinh đẹp của cô khiến hắn không khỏi cảm thấy sung sướng ngập tràn. Hắn thích cô làm nũng với hắn, thích dỗ dành cô, chiều chuộng cô... Tất cả những điều đó, trăm lần xin đừng là cảnh trong mơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...