Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê

Từ nhỏ Đường Thi đã thích Tần Tuyên Tuyên, không nói được lý do, mà hàng năm chỉ có mỗi lễ mừng năm mới là được gặp nhau, khoảng cách càng làm cho cảm giác thích này sâu sắc hơn. Cô hơi thông minh, cũng luôn tự hào về sự thông minh của mình, rõ ràng không muốn rời xa người chị họ mình thích nhưng vẫn muốn dùng sức lực của bản thân bảo vệ chị, không để người khác làm chị tổn thương. Ngay từ đầu cô thấy được vẻ đẹp trai phong độ của Đỗ Mộ Ngôn, cũng cảm giác được tình cảm sâu đậm của hắn dành cho chị họ, cô cảm thấy chỉ có người đàn ông như vậy mới xứng đôi với người chị họ mà cô yêu quý nhất. Mà khi cô nhớ lại cuộc nói chuyện cô nghe lén được thì cô bắt đầu nghi ngờ phán đoán của mình, cũng bất giác đánh giá thêm vài lần về Đỗ Mộ Ngôn, những chuyện vừa thấy khiến cô mơ hồ cảm giác được Đỗ Mộ Ngôn này, có chút không đúng lắm. Cô cũng không biết vấn đề ở chỗ nào, nhưng cô nghĩ, vì hạnh phúc cả đời của chị họ, dù cẩn thận hơn cũng không đủ.

Mà bây giờ, cô chuẩn bị thử Đỗ Mộ Ngôn, xem hắn cuối cùng đang che dấu cái gì.

Khủng hoảng ban đầu qua đi, Đỗ Mộ Ngôn nhanh chóng tỉnh táo lại.

Người duy nhất biết việc hắn làm, hơn nữa có thể đưa chứng cứ ra, chỉ có Lại Hưng. Nhưng Lại Hưng không có khả năng tiếp xúc với Đường Thi, hơn nữa Lại Hưng đang có việc cần đến hắn, sẽ không dễ dàng đem bí mật kia nói ra cho người khác biết. Cho nên, hắn không cần tự loạn trận tuyến. Có lẽ, cuộc nói chuyện vừa rồi của hắn và Lại Hưng vị Đường Thi nghe được, cô ta cũng không biết tình hình cụ thể.

"Tôi không biết cô đang nói gì." Suy tính một chút, Đỗ Mộ Ngôn nói, "Tôi muốn nghỉ ngơi, cô nên rời đi."

Không lừa gạt thành công, Đường Thi hơi cuống nhưng cũng không buông tay, "Anh Mộ Ngôn, anh đừng có cãi nữa, chuyện anh và phóng viên kia nói em đã nghe cả rồi." Đường Thi nhớ rõ người kia nói về chuyện phỏng vấn, cô đoán hắn ta là một phóng viên.

Đỗ Mộ Ngôn nhếch mày. Vừa rồi lời nói của hắn và Lại Hưng rất mờ mịt, nếu Đường Thi thật sự nghe được đoạn nói chuyện kia, hắn hoàn toàn không cần lo lắng.

"Nghe được thì sao hả? Tôi đã nói gì?" Đỗ Mộ Ngôn thản nhiên nói.

"Anh có giao dịch với tay phóng viên kia! Hắn có căn cứ chính xác việc anh theo dõi sắp đặt chị tôi!" Đường Thi vội la lên.

Vẻ mặt Đỗ Mộ Ngôn không thay đổi, "Là cô nghe nhầm. Huống chi sao tôi lại muốn theo dõi sắp đặt Tuyên Tuyên chứ?"

Đường Thi há miệng thở dốc, lại phát hiện đầu óc trống rỗng. Đúng vậy, Đỗ Mộ Ngôn vì sao lại muốn theo dõi sắp đặt chị cô chứ? Chẳng lẽ như tiểu thuyết viết, hắn muốn trả thù chị cô, sắp đặt để chị yêu hắn, sau khi nhận được thể xác và trái tim chị ấy thì hắn sẽ vứt bỏ để chị ấy sa vào vực sâu đau đớn tuyệt vọng?

Cũng không đúng! Ánh mắt hắn nhìn chị không có chút thù hận nào, chẳng lẽ hắn che dấu tốt đến thế sao?


Đường Thi có chút không thế xác định nổi, nhìn Đỗ Mộ Ngôn nghi ngờ nói: "Anh thật sự không sắp xếp chị tôi?"

"Không có!" Đỗ Mộ Ngôn trả lời không chút chột dạ.

Đường Thi buồn rầu nhíu mày, vừa rồi cô thật sự nghe nhầm sao? Cách một tầng cửa, cô lại chỉ nghe được từ giữa câu chuyện, hiểm lầm cũng rất bình thường. Nhưng mà... có một chuyện cô nhất định không nhầm.

Lúc Đường Thi chuẩn bị nói ra nghi ngờ tiếp theo của mình thì cửa phòng bệnh mở ra, Lý Tái đi vào.

Nhìn thấy Đường Thi trong phòng, mặt Lý Tái hơi hiện lên sự kinh ngạc, lại nhanh chóng liếc mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn một cái, thấy mặt mũi Đỗ Mộ Ngôn không chút tươi sáng thì hắn chỉ biết, Đường Thi sao lại chọc tới Đỗ tổng rồi.

"Trợ lý Lý, cậu tới rất đúng lúc. Phiền cậu đưa Đường tiểu thư trở về đi." Đỗ Mộ Ngôn nói.

Lý Tái gật đầu,"vâng, Đỗ tổng."

"Chờ một chút!" Đường Thi không chịu đi, nghi vấn của cô vẫn chưa làm rõ mà!

"Đường tiểu thư, Đỗ tổng vẫn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, bác sĩ nói ngài ấy nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Lý Tái khuyên nhủ.

Đường Thi cũng không thèm nhìn Lý Tái, chỉ nói với Đỗ Mộ Ngôn: "Tôi chỉ hỏi anh một việc cuối cùng rồi sẽ đi."

Cô cũng không đợi Đỗ Mộ Ngôn đồng ý lập tức hỏi, "Anh không phải là cố ý ở trước mặt chị tôi tỏ vẻ là người khiêm tốn để lừa chị ấy thích anh đấy chứ? Thái độ của anh đối với người khác rõ ràng là không giống!"


Trong thế giới của Đường Thi, kẻ trong ngoài không đồng nhất đều là kẻ không đáng tin.

Lý Tái nhìn gương mặt không chút thay đổi của Đỗ Mộ Ngôn, khẽ thở dài trong lòng, trên mặt lại sinh ra chút ý cười nói: "Đường tiểu thư, tôi nghĩ cô nhất định chưa từng yêu đúng không?"

"Anh có ý gì?" Đường Thi nhíu mày trừng Lý Tái.

Lý Tái vội nói: "Đường tiểu thư, tôi nói thế cũng không phải là có ác ý gì cả. Chỉ là tôi nghĩ cô nhất định không rõ một điều là, khi đứng trước người trong lòng thì người ta nhất định sẽ vô thức biểu hiện ra mặt tốt đẹp nhất của bản thân. Thái độ của Đỗ tổng đối với mọi người không giống nhau chẳng phải là nói ngài ấy để ý đến Tần tiểu thư hay sao? Xin đừng hiểu lầm tâm ý của ngài ấy dành cho Tần tiểu thư."

Đường Thi nghi hoặc hói: "Là vậy sao?" Tuổi cô không lớn, trong nhà lại quản nghiêm, còn vì thân thể kém mà thường xuyên tạm nghỉ học nên cũng không yêu quá sớm, mọi chuyện về tình yêu chỉ là tin ngoài lề.

"Dĩ nhiên là thế rồi." Lý Tái chắc chắn nói.

Đường Thi nhìn về phía Đỗ Mộ Ngôn, thấy vẻ mặt hắn lúc này đã dịu đi, như thể hứa hẹn hay công bố, "Tôi yêu Tuyên Tuyên."

Giờ phút này Đỗ Mộ Ngôn cũng đã nhận ra, cô bé tên Đường Thi này, cực kỳ bảo vệ Tần Tuyên Tuyên, vừa rồi nói là vừa gặp đã chung tình với hắn, sợ là chỉ thử hắn mà thôi.

Hai mắt Đường Thi yên tĩnh lại, đây là lần đầu tiên nghe được thổ lộ ngoài đời. Cô bỗng nhiên hơi hâm mộ chị họ mình, có một người đàn ông vĩ đại như thế yêu chị.

"Rất xin lỗi, thái độ hôm nay của em thật quá đáng, mong anh đừng so đo với một cô bé như em." Đường Thi thật sự cúi đầu thật sâu trước Đỗ Mộ Ngôn, nhưng lời nói của cô lại khiến người ta dở khóc dở cười. Cô nói như thế thì ai còn không biết xấu hổ mà so đo với cô nữa?

"Hiểu lầm đã được làm sáng tỏ là tốt rồi." Đỗ Mộ Ngôn nói, "Trợ lý Lý, cậu đưa Đường tiểu thư về trước đi."


"Em đi đây..." Đường Thi theo Lý Tái đi ra cửa, đến cửa phòng bệnh, cô bỗng nhiên xoay người cười giảo hoạt với Đỗ Mộ Ngôn, "Gặp lại sau, anh rể họ tương lai!"

Anh rể họ...

Sau khi Đường Thi rời đi một hồi lâu, tâm trạng Đường Mộ Ngôn vẫn sung sướng vì cách gọi này của cô bé. Hắn nghĩ, rất nhanh thôi hắn sẽ chân chính trở thành anh rể họ của cô bé.

Đường Thi trở về nhà họ Tần cũng không nhắc đến chuyện mình đi tìm Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên cũng không biết rằng Đường Thi đã từng làm Đỗ Mộ Ngôn khủng hoảng như thế nào.

Sau khi tan tầm Tần Tuyên Tuyên trực tiếp đến bệnh viện thăm Đỗ Mộ Ngôn lại phát hiện ra ánh mắt hắn nhìn cô hơi kỳ lạ.

"Sao thế?" Tần Tuyên Tuyên hơi mất tự nhiên.

Đỗ Mộ Ngôn khẽ cười nói: "Bông tai này thật hợp với em."

Thấy Tần Tuyên Tuyên không có biểu hiện khác thường nào, hắn hiểu là Đường Thi không có kể chuyện hôm nay cho Tần Tuyên Tuyên nên cũng yên tâm trở lại. Hắn biết rõ, muốn lừa gạt qua mặt Đường Thi rất dễ thôi, nhưng Tần Tuyên Tuyên thì khác, cô có khả năng sẽ liên hệ với những sự kiện lúc trước. Bây giờ hắn vẫn may mắn như trước, may mà lúc đó Lại Hưng không nói đến tên Tống Kỳ.

Tần Tuyên Tuyên chớp mắt mấy cái, mặt hiện lên đỏ ửng, cầm lấy giỏ táo trên bàn: "Tôi đi rửa táo!"

Cô nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy bản thân trong gương.

Gò má đỏ ửng, đôi mắt đầy ý xuân.

Cô giật mình, bỗng nhiên nhớ đến lời nói với Đường Thi hôm qua. Lúc ấy Đường Thi hỏi cô có phải thích Đỗ Mộ Ngôn hay không, cô nói không biết. Nhưng sự thật thắng hùng biện, tình cảnh này cho dù cô muốn lừa mình dối người thì cũng không lừa được nữa.

Cô nghĩ, cho dù tương lai hắn không thích cô nữa thì có sao chứ? Ít nhất bây giờ hắn thích cô, cô sẽ hoàn toàn mở rộng cửa lòng đón nhận hắn.

Đỗ Mộ Ngôn cảm nhận sâu sắc được từ lúc Tần Tuyên Tuyên đi ra từ nhà vệ sinh thì thái độ đối với hắn có thay đổi rất kỳ lạ. Sau khi đồng ý cho hắn cơ hội theo đuổi cô, cô cũng chỉ là bị động thừa nhận hắn đã là tốt rồi, giống như là quân cờ bị nhích lên dịch xuống, đôi khi còn né tránh bằng mọi cách. Nhưng giờ lại không giống thế, cô dường như chủ động tỏ ra thân thiết với hắn hơn.


Trái tim Đỗ Mộ Ngôn điên cuồng đập thình thịch, mỗi một chút tiến triển trong mối quan hệ này đều làm hắn sung sướng không thôi huống chi là một bước lớn như hôm nay chứ?

Tầm mắt hắn dừng ở bàn tay trắng nõn đang bóc vỏ quýt của Tần Tuyên Tuyên, hận không thể lập tức kéo cô hôn đến thỏa mãn.

Tần Tuyên Tuyên bóc hết vỏ quýt ra, do dự một chút, mặt dày tách một múi ra đưa đến bên miệng Đỗ Mộ Ngôn hỏi "Phim Anh em Tần gia có thể quay tiếp hay không?"

Tuy nói là đã xảy ra việc nghiêm trọng như vậy nhưng thật ra có chuyện thế này cũng là tuyên truyền cực lớn cho "Anh em Tần gia", nếu vì thế mà không quay tiếp thì thật đáng tiếc. Huống chi Tần Tuyên Tuyên cũng rất thích kịch bản phim đó, cũng vô cùng chờ mong có thể xem được trên tivi.

"Nghỉ ngơi phục hồi rồi sẽ quay tiếp." Sắc đẹp trước mặt, Đỗ Mộ Ngôn hơi không yên lòng trả lời. Đối với sự chủ động của Tần Tuyên Tuyên, hắn mừng rỡ như điên, mở miệng ngậm múi quýt vào miệng, đầu lưỡi cố ý liếm qua ngón tay của cô.

Cảm giác ướt át truyền lên từ những ngón tay, tê dại cũng kéo đến sau đó khiến Tần Tuyên Tuyên cứng lại như bị điện giật. Cô nhanh chóng rụt tay về, cúi đầu, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực. Cô không biết Đỗ Mộ Ngôn cố ý hay là không cẩn thận nữa, mà mặc kệ thế nào thì cũng đã đủ làm cô xấu hổ đến mức không ngẩng nổi đầu lên rồi.

Giọng nói hơi mờ ám khàn khàn của Đỗ Mộ Ngôn vang lên, "Anh còn muốn."

Hơi thở của Tần Tuyên Tuyên cứng lại, tiếp theo đó cô gần như sợ hãi đến nhảy dựng lên. Không thể trách đầu óc cô rất đen tối được, thật sự là giọng điệu và nội dung câu nói của Đỗ Mộ Ngôn rất có tính ám chỉ, khiến cho lỗ tai cô đều phát nóng lên. Cô bỗng nhiên cảm thấy ngay cả không khí trong phòng cũng mang theo nhiệt độ cực cao, cô không thể chịu nổi dù chỉ một giây nữa.

"Tôi về trước!" Tần Tuyên Tuyên đặt đĩa quýt lên đầu giường, đứng dậy hướng về phía cửa mà đi, mới đi được hai bước, cô quay đầu lại, ánh mắt dừng trên cằm Đỗ Mộ Ngôn, nhanh chóng nói, "Ngày mai là thứ bảy, tôi... tôi sẽ đến thăm anh sớm hơn."

Không đợi Đỗ Mộ Ngôn trả lời, Tần Tuyên Tuyên lập tức rời khỏi phòng bệnh, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Lần đầu tiên Đỗ Mộ Ngôn không hề khó chịu với sự rời đi của Tần Tuyên Tuyên. Hắn cầm đĩa quýt ở bên cạnh lên, chậm rãi nhét vào miệng mình, dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp nhấm nuốt.

Sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, tiếng cười lớn dầu, cuối cùng trở thành nụ cười to điên cuồng.

Cuối cùng... cuối cùng Tuyên Tuyên cũng là của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui