Hôn lễ vẫn đang diễn ra, Mạnh Kỳ Sâm vẻ mặt bình tĩnh nhìn Uyển Yên, lặng đi một lúc lâu, ánh mắt lại di chuyển sang phù dâu bên cạnh em gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái có khuôn mặt dịu dàng, khuôn mặt nhỏ cỡ bằng bàn tay lớn trắng như sức sạch sẽ, trang điểm nhạt, mặc váy dài màu hồng khói được may từ voan mỏng, trên tà váy thêu hoa văn mang phong cách riêng, cắt may giản lược nhưng sang trọng phác họa thân hình yểu điệu.
Ánh mắt của Mạnh Kỳ Sâm trầm tĩnh như nước, tầm mắt dừng trên eo nhỏ bằng nắm tay của cô gái trong phút chốc.
Hai người đã hơn ba tháng không gặp nhau, cô bé này ốm đi rồi.
Mạnh Kỳ Sâm biết rõ bây giờ người mà Lê Sở Mạn không chịu gặp nhất chính là anh ấy, nhưng anh ấy vẫn không nhịn được mà sai người chăm sóc cuộc sống ăn ở của cô ấy.
Vị trí của Mạnh Kỳ Sâm gần phía trên, cách cô dâu chú rể và phù dâu rất gần, có lẽ ánh mắt của anh ấy quá mức trắng trợn, giây phút Lê Sở Mạn ngước mắt lên, mất tự nhiên chạm phải đôi mắt đen như mực đậm kia.
Người đàn ông với khuôn mặt thanh tú, mắt hai mí nếp mí rất sâu, ngũ quan lập thể sắc nét nhưng hơi lộ ra chút dịu dàng.
Lúc hai người sống cùng nhau, khi ở trong văn phòng Mạnh Kỳ Sâm luôn đeo mắt kính gọng mảnh bằng kim loại, đôi mắt sau lớp kính luôn khiến người ta nhìn không thấu, thậm chí lúc nào cũng khiến Lê Sở Mạn cảm thấy nguy hiểm.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, trái tim Lê Sở Mạn nhảy lên, bỗng nhiên có chút hoảng loạn, nhanh chóng dịch chuyển tầm mắt nhìn sang hướng khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một loạt quá trình trong hôn lễ kết thúc, Lê Sở Mạn dành chút thời gian đi đến nhà vệ sinh.
Trong lâu đài cổ kiểu Pháp rộng lớn, trên bức tường trang trí bởi các bức tranh hoài cổ, trên trần nhà còn có bích họa thần bí trang nhã.
Lê Sở Mạn đi xuyên qua hành lang hẹp dài tĩnh mịch, đi qua con đường uốn lượn, nhưng vẫn không tìm được nhà vệ sinh.
Cô ấy ảo não nhíu mày, bây giờ đến cả đường quay lại cũng không nhớ.
Lê Sở Mạn chỉ đành đi về theo con đường cũ, cô vừa mới xoay người thì bị người đứng thình lình phía sau lưng dọa hết hồn.
Người đàn ông trước mặt vẻ mặt lạnh lùng xa cách, lúc này đang rũ mắt nhìn cô, rất có khí thế từ trên cao nhìn xuống.
Lê Sở Mạn không thích cảm giác này, hai người ở bên nhau cũng chưa bao giờ ngang hàng, anh ấy từ đầu đến chân đều có thần thái này.
Nhưng chính đóa hoa trông cao lãnh thế này, người mà ở chỗ cao đến không thể chạm tới kia lại dùng mọi thủ đoạn để vây hãm cô ấy.
Lê Sở Mạn dời ánh mắt đi, như thể không nhìn thấy anh ấy, đang chuẩn bị vòng qua bên cạnh anh ấy thì lại không nghĩ tới, Mạnh Kỳ Sâm lại trực tiếp vươn cánh tay ra, nắm eo cô, chỉ dùng sức một chút liền kéo cô ấy vào trong ngực.
Lê Sở Mạn mang giày cao gót gót nhọn, suýt chút đã trẹo chân, cô ấy nhíu mày lại, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh muốn làm gì?”
Cô liều mạng giãy dụa, vẫn cứ không địch lại sức của anh ấy, lúc này bị người ta siết chặt trong lòng, không thể động đậy.
Người đàn ông thờ ơ đáp: “Không làm gì hết.”
Mạnh Kỳ Sâm rũ mắt chăm chú nhìn cô ấy, lòng bàn tay ấm nóng dán vào cô ấy, khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Lê Sở Mạn trong hôn lễ, anh ấy đã muốn làm như vậy.
Mạnh Kỳ Sâm cho rằng thời gian dài, sớm muộn gì cô ấy cũng không chịu nổi, sẽ đến chủ động cầu hòa, không ngờ hôm nay gặp mặt, Lê Sở Mạn vẫn né tránh anh ấy như tránh tà.
Đối diện với ánh mắt căm hận chán ghét của cô gái, ngực Mạnh Kỳ Sâm cứng lại, sức lực trên tay cũng nới lỏng.
Lê Sở Mạn kinh hoảng dùng sức rút tay về, gò mắt sạch sẽ bóng loáng bởi vì vừa nãy tức giận mà hơi ráng đỏ.
Có người, ngay cả khi tức giận cũng rất xinh đẹp, Lê Sở Mạn chính là như thế.
Mạnh Kỳ Sâm rũ mi, ánh mắt trầm tĩnh rơi trên mái tóc dài đã có chút rối của cô gái, ngón tay anh ấy vuốt vào nhau, vô thức vươn tay lên, muốn vén sợi tóc bên vành tai cô.
Thật không ngờ chỉ một động tác nhỏ xíu của người đàn ông, trái tim Lê Sở Mạn thắt lại, gần như lùi về sau một bước theo phản xạ có điều kiện, cảm xúc lộ ra nơi đáy mắt là sự hoảng sợ dễ nhận ra.
Tim Mạnh Kỳ Sâm chợt bị đâm một nhát, anh ấy nhếch miệng, cười tự giễu: “Sợ anh?”
Lê Sở Mạn cắn cánh môi, không nói gì.
Mạnh Kỳ Sâm vô cùng kiên nhẫn chờ đợi, cho dù quan hệ giữa hai người đã lạnh đến đóng băng.
Con người anh ấy từ trước đến nay đều như thế, cao ngạo lạnh lùng từ trong xương, chưa từng đặt bất kì ai vào trong mắt, nếu muốn thứ gì sẽ không từ thủ đoạn để có được, đã không muốn rồi thì nói vứt bỏ bèn vứt bỏ.
Lê Sở Mạn điều chỉnh lại hô hấp, ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn anh ấy, “Mạnh Kỳ Sâm, anh đã từng nói sẽ để tôi tự do rồi mà.”
Cô dừng lại một chút, khoang mũi xông lên một trận chua xót, hốc mắt nóng lên, “…Anh không thể nuốt lời được.”
Cho dù là lên án nhưng giọng của cô ấy vẫn mềm như cũ, giống như đóa hoa đứng đón gió trong cơn mưa xối xả, rõ ràng không chịu nổi một đòn nhưng lại quật cường và kiên trì.
Lê Sở Mạn như thế, Mạnh Kỳ Sâm hoàn toàn không nỡ tức giận với cô ấy.
Khoảng thời gian hai người ở bên nhau là khoảng thời gian mà Mạnh Kỳ Sâm khó quên nhất từ nhỏ đến lớn, anh ấy cho rằng thời gian có thể hàn gắn mọi vết thương, nhưng cô gái trước mặt không cho là vậy.
Mạnh Kỳ Sâm mím chặt môi, giọng nói tràn ra từ trong yết hầu hơi khàn: “Trợ lý Bạch nói, bệnh đau dạ dày của em gần đây lại tái phát nữa.”
“Bây giờ có đỡ hơn chút nào chưa?”
Hai người đã tách nhau ra lâu như thế, bề ngoài tuy rằng đã chia tay, ai đi đường nấy nhưng Mạnh Kỳ Sâm lại không được thoải mái, cứ cảm thấy trong lòng giống như bị đâm một cái gai, vừa lo lắng tình trạng sức khỏe của Lê Sở Mạn, cho nên anh ấy đã sai trợ lý và một dì qua đó, chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô ấy.
Người đàn ông trước mắt không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô mà hỏi về bệnh dạ dày của cô đã đỡ chút nào chưa.
Lê Sở Mạn mím môi, khuôn mặt gầy gò dịu dàng không lộ vẻ cảm động một chút nào: “Đỡ nhiều rồi.”
Mạnh Kỳ Sâm nhìn cô ấy, khẽ gật đầu.
Tiếp đó lại nghe thấy cô gái tiếp tục lên tiếng, ngữ điệu lạnh nhạt như nước: “Anh bảo trợ lý Bạch và dì Vương về đi, tôi không cần người chăm sóc.”
Ánh sáng trong mắt của Mạnh Kỳ Sâm dần ảm đạm, thần sắc trên khuôn mặt lạnh lùng dần lạnh xuống, anh ấy nhếch khóe miệng, cảm xúc nơi đáy mắt đen kịt tĩnh mịch không rõ.
“Ghét anh như thế sao?”
Vẻ mặt của Lê Sở Mạn vẫn không thay đổi, đúng mực: “Lúc đầu là chính bản thân anh nói, sau khi chia tay tuyệt đối sẽ không dây dưa nữa.”
Thấy khuôn mặt của Mạnh Kỳ Sâm đã đóng băng, trái tim của Lê Sở Mạn bất an căng thẳng nhảy lên, nhưng vẫn ra vẻ trấn định.
Mạnh Kỳ Sâm lẳng lặng nghe, anh ấy nhếch miệng cười, nhưng đáy mắt lại phủ một tầng che lấp nặng nề, “Cho nên em muốn cắt đứt sạch sẽ gọn gàng với anh?”
Lê Sở Mạn âm thầm siết chặt tay, bình tĩnh gật đầu.
Mạnh Kỳ Sâm bước từng bước đến gần cô ấy, Lê Sở Mạn lại từ từ lùi về sau.
Phút chốc chân phải của cô giẫm hụt trên bậc thang, Mạnh Kỳ Sâm nhanh tay lẹ mắt kéo cô vào lòng.
Khoảng cách giữa hai người được kéo gần, hơi thở thuộc về anh ấy càng ngày càng mãnh liệt, còn có mùi thuốc lá khô khốc thoang thoảng, cường thế và bá đạo kích thích giác quan của cô ấy.
Lê Sở Mạn khẽ nhíu mày, khoảnh khắc Mạnh Kỳ Sâm cúi đầu xuống, cô ấy thẳng thừng né đi, mặt vô cảm nhìn sang hướng khác.
Nụ hôn rơi vào khoảng không, Mạnh Kỳ Sâm cũng không giận, như có như không cố ý chạm nhẹ vào vành tai trắng nõn mềm mại của cô gái, lời nói thốt ra từ miệng rõ ràng dễ nghe: “Cả đời này, em cũng đừng nghĩ trốn khỏi anh.”
***
Hôn lễ của Uyển Yên và Lục Nghiên Thanh vẫn đang diễn ra, trong bữa tiệc không tìm thấy bóng dáng của phù dâu, Uyển Yên đã uống chút rượu, cho dù có Lục Nghiên Thanh chặn bớt nhưng Uyển Yên một ly đã gục.
Chờ đến khi hôn lễ kết thúc, Lục Nghiên Thanh ôm cô dâu vào trong ngực đi về phòng ngủ.
Cả người rơi vào trong đệm giường ấm áp mềm mại, Uyển Yên ôm gối, gò má cọ qua cọ lại, say khướt vô thức lẩm bẩm: “Chồng ơi, hôm nay anh mềm quá.”
Lục Nghiên Thanh mỉm cười, cầm khăn nóng đi qua, ôm eo kéo cô vào trong lòng, cẩn thận tẩy đi lớp trang điểm trên mặt cô, còn tháo trang sức trên tóc.
Cô gái trong ngực đỏ hồng hai má, hàng mi cong dày rũ xuống, môi hồng khép mở, khẽ lầm bầm gì đó.
Lục Nghiên Thanh cúi đầu ghé sát lại, lúc này mới nghe thấy lời Uyển Yên nói.
Cô nói, “Chồng à, hay là chúng ta sinh thêm một em bé đi…”
“Nhưng mà… An An có cảm thấy chúng ta không thương nó nữa không…”
Uyển Yên say khướt mềm oặt trong lòng anh, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.
Bỗng chốc lòng Lục Nghiên Thanh nhũn ra, nhẹ nhàng hôn lên mi tâm hơi nhíu lại của cô gái, cánh môi mỏng hơi lạnh dọc theo cánh mũi thanh tú của cô dần hôn xuống, cuối cùng phủ lên bờ môi hơi hé mở của Uyển Yên, đưa đầu lưỡi vào thăm dò, càng hôn càng sâu.
Uyển Yên thích nhất là thân mật như thế, cho dù bây giờ ý thức không tỉnh táo nhưng giác quan trong tiềm thức của cô vẫn nhớ rõ người trước mặt.
Bàn tay của Lục Nghiên Thanh giữ lấy gáy cô, Uyển Yên bị ép ngửa đầu, vươn tay vòng lấy cổ anh, ý thức dần tỉnh táo.
Nghe thấy hô hấp đã rối loạn của cô, Lục Nghiên Thanh dừng lại, ngậm lấy cánh môi của cô, tinh tế liếm mút, giọng nói từ trong cổ họng trầm ấm khàn khàn, “Yên Nhi còn muốn em bé không?”
Uyển Yên men theo giọng anh ghé sát lại, chóp mũi hai người chạm vào nhau, cô cười hì hì cọ cọ, “Muốn.”
Lục Nghiên Thanh mỉm cười, một tay vỗ nhẹ lưng cô, ngón tay sờ đến thắt nơ phía sau cổ cô, anh cầm nhẹ lên sợi dây ấy, chậm rãi kéo ra.
Áo cưới từ từ tuột xuống, đường nét nửa bên cổ ưu việt kéo đến xương cánh bướm có độ cong mềm mại, bóng loáng như ngọc, trắng nõn chói mắt.
Lục Nghiên Thanh cụp mắt xuống, đuôi mắt hẹp dài, đáy mắt âm u thâm thúy, kèm theo là giọng nói trầm ấm dễ nghe, thấp giọng đáp lại: “Vậy chúng ta sinh một bé Tiểu Yên nhé, có được không”
Uyển Yên vô thức gật đầu, chui vào ngực anh, ngay lúc nụ hôn của người đàn ông rơi xuống lần nữa, cô như thế nhận ra cái gì đó, vội vàng lắc đầu, nói: “Bé Tiểu Yên thôi không đủ, em còn muốn một bé Tiểu Lục nữa.”
Mái tóc dài đen óng hơi xoăn của cô gái dưới thân tùy ý rũ xuống xương quai xanh trắng nõn tinh xảo của cô, hơi tán loạn.
Đôi mắt đen ngòm sâu như vẩy mực, tầm mắt một mực khóa chặt cô.
Ánh đèn trong phòng ngủ nửa sáng nửa tối, trong ánh đèn lờ mờ thiên về màu ấm có thêm sự mập mờ, lại nhuộm lên khuôn mặt lập thể thanh túc của anh một tầng mê ly.
Bóng hai người chồng lên nhau, anh ôm chặt cô, giọng nói đè xuống trầm thấp mang theo hơi thở trêu chọc người, khàn giọng mập mờ, âm cuối lưu luyến.
“Vậy chúng ta cố gắng hơn, có được không?”
Giọng Lục Nghiên Thanh mang theo dụ dỗ.
Mặt Uyển Yên nóng lên muốn phỏng, cũng không biết là do tác dụng của cồn để lại hay là thứ khác, trong mơ màng cô cảm nhận được nụ hôn của người đàn ông lưu luyến trên da thịt cô, dán bên tai cô, hơi thở phun ra, ngay cả quả tim cũng được phủ lên một tầng hơi nóng khoan khoái, dần dần thấm vào tâm khảm.
Sự dịu dàng tụ lại giữa lông mày của Lục Nghiên Thanh, như nước.
Uyển Yên nghiêng đầu chôn trong lồng ngực ấm nóng của anh, đầu lưỡi bị mút đến nỗi đều tê hết cả, cô nhắm hai mắt lại, dùng hành động đáp lại anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...