Cố chấp lãng mạn

Sau khi lễ trao giải điện ảnh Kim Sư kết thúc, toàn bộ hot search trên Weibo đều là chủ đề có liên quan đến Uyển Yên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
#Mạnh Uyển Yên giành giải nữ chính xuất sắc nhất Kim Sư#
 
#Chủ tịch điều hành tập đoàn Mạnh thị đích thân trao giải cho Mạnh Uyển Yên, lần đầu tiên công khai quan hệ ba con của hai người#
 
#Thân phận thật sự của Mạnh Uyển Yên bị khui ra, là thiên kim của Mạnh thị#
 
#Mạnh Uyển Yên bày tỏ tình yêu với chồng trước màn hình lớn: anh là người hùng của em#
 
Trang đầu hàng top đều là những chủ đề liên quan đến Mạnh Uyển Yên, ngoại trừ những fans vẫn luôn túc trực xem livestream, còn phần lớn cư dân mạng vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhìn thấy chủ đề liên quan đến Mạnh Uyển Yên bá đạo chiếm trang đầu, ai cũng trợn mắt há mồm.
 
[Màn quay xe gì thế? Mạnh Uyển Yên thế mà lại là thiên kim của tập đoàn Mạnh thị?! Rốt cuộc là thật hay giả thế? Lúc trước không phải có rất nhiều người chế giễu cô ta dựa vào kim chủ để đi lên sao? Bây giờ lắc mình biến thành phượng hoàng bay lên đầu cành?]
 
[Lầu trên sạch miệng chút đi, bạn gì đó không xem lễ trao giải tối hôm qua hả? Ba ruột của người ta đã đích thân lên sân khấu trao giải cho con gái, còn có thể giả sao? Người ta vốn là phượng hoàng, đừng ganh tị nữa.]
 
[Lễ trao giải hôm qua tôi đây xem từ đầu đến cuối, nhà họ Mạnh là hào môn đúng nghĩa đó! Còn là loại ngồi trên mỏ vàng, Mạnh Uyển Yên thế mà chưa từng công khai thân phận, quá khiêm tốn, có điều cũng nói lại, lúc đầu nếu như cô ấy lấy thân phận thiên kim của nhà họ Mạnh lăn lộn trong giới thì chắc chắn con đường sẽ dễ đi hơn bây giờ, ít nhất không ai dám bôi nhọ cô ấy, tài nguyên tự động dâng đến cửa.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ lúc trước khi cô ấy bị toàn bộ cư dân mạng công kích, không có nữ minh tinh nào thảm hơn cô ấy đâu, thế giới của người có tiền thật lòng không hiểu được, đoán chừng Mạnh Uyển Yên vào giới giải trí để độ kiếp á há há há há há.]
 
[Mạnh Uyển Yên là girl-kho báu-thật sự, cô ấy từng bước ngược gió trở mình, ít nhất không dựa vào bất kì quan hệ của ai, lần này đoạt giải cũng dựa vào thực lực của bản thân, càng hiểu cô ấy thì càng thích cô ấy ~]
 
[Nói nghiêm túc, chắc Mạnh Uyển Yên ở trong nhà họ Mạnh cũng không được cưng chiều, nếu không thì lúc mới vào nghề cũng không đến nỗi thảm như thế, thường xuyên bị bạo lực mạng, thật lòng không cảm thấy cô ấy giống thiên kim hào môn *buông tay*]
 
Khi trên mạng vẫn đang bàn luận náo nhiệt, ba người còn lại ở nhà họ Mạnh cũng lần lượt chia sẻ lại bài đăng Weibo chính thức của điện ảnh Kim Sư, người đạt được giải nữ chính xuất sắc nhất: Mạnh Uyển Yên.
 
Ms. Tang tích V: “Mẹ cũng tự hào vì con @Mạnh Uyển Yên.”
 
Mạnh Tử Dịch tích V: “Công chúa nhỏ của nhà họ Mạnh vẫn luôn rất ưu tú, bắn tim.”
 
Mạnh Kỳ Sâm chỉ chia sẻ lại Weibo, không nói gì.
 
Từ Mạnh Kình Nghị lên trao giải ở buổi lễ rồi đến ba người này sau khi buổi lễ kết thúc, một nhà năm người tụ hội đầy đủ.
 
Lần này tất cả mọi người đều biết, Mạnh Uyển Yên không chỉ là công chúa nhỏ nhà họ Mạnh mà còn là loại được mọi người cưng chiều.

 
*** 
 
Không lâu sau, cuối cùng Uyển Yên và Lục Nghiên Thanh cũng nghênh đón hôn lễ của mình.
 
Địa điểm tổ chức hôn lễ tổ chức ở một tòa lâu đài kiểu Pháp lãng mạn thần thánh, mỗi một ngóc ngách đều được dốc lòng bày trí, hiện ra mỹ cảm về chủ nghĩa tân cổ điển giản lược và chính thống, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những khóm hoa xinh đẹp, nhẹ nhàng hấp dẫn nhưng thật sự tinh xảo xa hoa, còn có cánh hoa hồng đỏ thắm điểm xuyết, mộng ảo như chuyện cổ tích.
 
Tiệc cưới không mời nhiều khách, đều là những người bạn thân thiết của hai bên, còn có các chiến hữu lâu năm của Lục Nghiên Thanh.
 
Lê Sở Mạn làm phù dâu cho Uyển Yên, kết thúc công việc trước hai ngày, vừa mới xuống máy bay vội vàng qua đây, ở tiệc cưới chắc chắn cô ấy sẽ gặp Mạnh Kỳ Sâm.
 
Ba tháng nay, tuy hai người vẫn luôn không gặp mặt nhưng trợ lí Bạch vẫn luôn đi theo bên cạnh cô ấy, mỗi ngày đúng giờ giấc đều đưa thuốc thang bồi bổ cơ thể đến cho cô ấy.
 
Trong lòng Lê Sở Mạn rất rõ, cho dù cô ấy trốn đi đâu thì Mạnh Kỳ Sâm sẽ luôn có cách tìm được cô.
 
Dây dưa với anh ấy như thế, còn không bằng nói rõ mọi chuyện, cắt đứt hoàn toàn.
 
Trong phòng cô dâu, Lê Sở Mạn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, Uyển Yên thấy cảm xúc của cô ấy không ổn, vì thế mặc áo cưới đi qua, nhấc làn váy xoay một vòng, chọc cô ấy cười.
 
“Mạn Mạn, cậu giúp mình nhìn xem, bộ áo cưới này thế nào?”
 
Uyển Yên trước mặt khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần, mái tóc đen hơi xoăn búi cao lên, váy công chúa hoài cổ theo phong cách cung đình châu Âu, sau lưng là hình trái tim chạm rỗng, phần eo đính trân châu nhỏ li ti bằng thủ công, cắt may theo phong cách riêng biệt phác họa lên thân hình yểu điệu.
 
Cô gái xinh đẹp tinh xảo như thế thật sự rất khó để đàn ông không động lòng.
 
Lê Sở Mạn khẽ cười, sóng mắt dịu dàng, bước lên trước giúp cô chỉnh lại thắt nơ trên làn váy.
 
“Hôm nay Uyển Yên thật đẹp.”
 
Cô gái có mặt mày sạch sẽ thanh thuần, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, vốn Uyển Yên còn hơi căng thẳng nhưng nghe thấy giọng của Lê Sở Mạn, từ từ bình tĩnh lại không ít.
 
Cô ngẫm nghĩ, không nhịn được hỏi: “Mạn Mạn, cậu và anh trai mình tiến triển đến bước nào rồi?”
 
Tại buổi lễ trao giải trước kia, Uyển Yên chỉ biết anh cả đang theo đuổi Lê Sở Mạn, bây giờ đã trôi qua hơn nửa năm, dù thế nào hai người cũng nên có kết quả rồi chứ.
 
Lê Sở Mạn không chỉ là bạn của cô, nếu như làm chị dâu của cô thì tốt biết bao.
 

Ánh mắt của Lê Sở Mạn khựng lại, ý cười nơi đáy mắt dần mất đi, “Bọn mình, đã chia tay rồi.”
 
Uyển Yên chớp mắt, có chút kinh ngạc: “Là sau khi ở bên nhau rồi mới chia tay hả?”
 
Lê Sở Mạn mím môi, vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt gật đầu.
 
Hai người quả thật giống với một cặp đôi bình thường, sống chung hơn nửa năm nhưng những chuyện mà anh ấy đã từng làm bị lộ ra, Lê Sở Mạn mới cảm thấy, cô chưa từng thật sự hiểu Mạnh Kỳ Sâm.
 
Anh ấy có thể vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
 
Uyển Yên không hiểu lắm rốt cuộc giữa anh cả và Lê Sở Mạn đã xảy ra chuyện gì, nhưng vừa nhớ đến trạng thái dạo gần đây của Mạnh Kỳ Sâm, Uyển Yên cứ cảm thấy anh cả cô như biến thành một người khác.
 
Lẽ nào lão cán bộ đã làm mất vợ rồi?
 

 
Hôn lễ bắt đầu, Mạnh Kỳ Sâm và Mạnh Tử Dịch ngồi ở hàng đầu tiên trong khu vực của người nhà, hai người thần sắc khác nhau.
 
Dù là ngày vui của em gái mình thì Mạnh Kỳ Sâm vẫn khuôn mặt poker bất động như núi, giữa khuôn mặt tuấn tú sắc nét không nhìn ra được cảm xúc gì.
 
Mạnh Tử Dịch thì nhìn cô gái mặc áo cưới trên sân khấu, trong lòng có trăm cảm xúc ngổn ngang, hốc mắt đỏ hoe.
 
Cảnh tượng em gái khi còn bé nô đùa với anh ta như mới xảy ra hôm qua, Uyển Yên giống như một tiểu bá vương, ỷ được ba mẹ cưng chiều nên cứ leo lên đầu ăn hiếp anh ta, hai anh em đánh lộn cũng là chuyện thường có, nhưng có nhiều lúc, cô bé sẽ mềm giọng làm nũng với anh ta, gọi anh ta “anh hai”.
 
Công chúa nhỏ của nhà họ Mạnh, mới chớp mắt đã gả cho người ta rồi.
 
Vừa nghĩ đến từ nay về sau Uyển Yên sẽ gả đi làm vợ người ta, có gia đình mới, Mạnh Tử Dịch không có tiền đồ mà muốn khóc.
 
Có lẽ phát hiện ra cảm xúc suy sụp của em trai mình, Mạnh Kỳ Sâm cuối cùng cũng ghé mắt nhìn anh ta với khuôn mặt không cảm xúc, hơi nhíu mày: “Khóc hả?”
 
Anh cả vừa lên tiếng, Mạnh Tử Dịch vội vàng quẫn bách bụm mặt lại, “Em không có.”
 
Có đánh chết Mạnh Tử Dịch cũng không thừa nhận, suýt chút nữa anh ta đã rơi nước mắt!
 
Mạnh Kỳ Sâm chẳng ừ hử gì mà cong cong môi, người em trai nhỏ hơn anh ấy sáu tuổi này, thật ra bánh bèo lắm.

 
Bên tai là khúc nhạc bước vào hôn lễ quen thuộc, phía trước mặt, Uyển Yên khoác tay ba Mạnh Kình Nghị, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía Lục Nghiên Thanh ở cuối đường, váy dài chạm đất dài mấy mét, như mộng như ảo.
 
Đường Phong Nịnh yên lặng chăm chú nhìn con gái và chồng mình, rõ ràng là đang nở nụ cười nhưng chất lỏng ấm nóng trong hốc mắt lại càng ngày càng nhiều, khẽ chớp, nước mắt sẽ từ từ lướt qua gò má.
 
Con gái đã lớn rồi, vây cánh đầy đủ, sớm muộn gì cũng có một ngày gả cho người ta rồi rời khỏi bà, nhưng thật sự đến khoảnh khắc ấy, Đường Phong Nịnh vẫn không kiềm chế được cảm xúc của mình.
 
Cánh hoa hồng phủ kín trên đường hoa, cô gái vẻ mặt chứa nụ cười mặc váy cưới tinh khôi, đường viền đính trân châu giống như pháo hoa nhiều màu rực rỡ tươi đẹp đang nhảy nhót trên bộ váy cưới tinh xảo nhẹ nhàng trên người cô, lóa mắt rực rỡ.
 
Mỗi bước đi, cách Lục Nghiên Thanh càng gần.
 
Người đàn ông quân trang thẳng thớm, sống lưng thẳng tắp, mày thanh mắt đen, khi nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu dàng kiên định.
 
Uyển Yên không ngừng hít thở sâu, nhưng trái tim vẫn đập như tiếng sấm, chưa bao giờ căng thẳng như bây giờ.
 
Từ lúc hai người còn trẻ đã yêu nhau, cô đã tưởng tượng vô số lần hôn lễ của mình sẽ như thế nào, chú rể trong tưởng tượng là anh, chưa từng thay đổi.
 
Chính bởi vì có Lục Nghiên Thanh nên Uyển Yên mới cảm thấy, cả thế giới này đều dịu dàng yên ổn.
 
Cô khoác tay Mạnh Kình Nghị, ngón tay thon dài trắng nõn vô thức nắm chặt.
 
Mạnh Kình Nghị cũng cảm giác được con gái đang căng thẳng, ông rũ mắt, bàn tay rộng lớn ấm áp phủ lên mu bàn tay hơi lạnh của cô gái, nắm lấy tựa như an ủi.
 
Là người cha, tâm trạng vào thời khắc này không ai phức tạp bằng ông.
 
Từ lúc Uyển Yên cất tiếng khóc chào đời, Mạnh Kình Nghị đối với cô không yêu cầu cao vời, không cần ưu tú quá, chói mắt quá, chỉ mong con gái được nhiều vui vẻ, nhiều an bình.
 
Mấy năm nay ông biết mình không phải là một người cha tốt, bây giờ kì vọng đối với cô vẫn như xưa.
 
Quãng đời còn lại, được nhiều vui vẻ, được nhiều bình an.
 
Mạnh Kình Nghị nói: “Uyển Yên không sợ, có ba ở đây.”
 
Uyển Yên mím môi, sự chua xót nơi chóp mũi tràn ra bỗng nhiên không thể cứu vãn, ngón tay dần siết chặt, đầu ngón tay run lên.
 
Trên chiếc thảm phủ kín cánh hoa hồng, hai ba con đi cực kì chậm, Mạnh Kình Nghị ngũ quan tuấn tú cường tráng, đáy mắt hơi đỏ, nụ cười nhàn nhạt, thấp giọng lặng lẽ nói với con gái, dịu dàng nhưng cũng chua xót.
 
“Lục Nghiên Thanh là một đứa trẻ tốt, lúc trước là ba đã hiểu lầm cậu ấy quá sâu.”
 
“Từ nay về sau, ba chỉ hi vọng con sống hạnh phúc, đừng làm chuyện ngốc nữa.”
 
Nghe được lão Mạnh ấm giọng dặn dò, Uyển Yên mím môi, hốc mắt nóng lên, tầm mắt bỗng chốc mơ hồ.

 
Lời nói của ông như có ma lực, trái tim đang đập điên cuồng của Uyển Yên giờ phút này chợt bình tĩnh lại.
 
Cô hít mũi, nghẹn nước mắt trở vào, tất cả lời muốn nói không cần phải nói ra, chắc chắn ba sẽ hiểu.
 
Ai cũng không biết, Lục Nghiên Thanh lúc này trên trán đã lấm tấm mồ hôi, tư thế quân đội nghiêm thẳng, lòng bàn tay lại ướt đẫm, Trương Khải Hàng làm phù rể bên cạnh cũng cảm giác được sự căng thẳng của đội trưởng Lục.
 
Đại đội trưởng đội đặc chiến của bọn họ thế mà lại có lúc căng thẳng đến nỗi tay chân không biết để đâu.
 
Mãi cho đến khi Mạnh Kình Nghị trịnh trọng đưa tay của Uyển Yên giao cho Lục Nghiên Thanh.
 
“Ba giao con gái cho con, bọn con phải tiếp tục bước tiếp một cách tốt đẹp nhé.”
 
Trái tim của Lục Nghiên Thanh lúc này cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
 
Người đàn ông mặc quân trang hành lễ tiêu chuẩn với ông, hô hấp của Mạnh Kình Nghị dừng lại, ý cười ôn hòa dưới đáy mắt tản ra.
 
Giây phút nắm tay của Uyển Yên, Lục Nghiên Thanh mới phát hiện, ngón tay cô lạnh buốt, cũng khẽ run lên.
 
Uyển Yên ngước mắt, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt đen trắng ràng như có vì sao lấp lánh.
 
Bên tai là tiếng hò reo của bạn bè thân thiết, xung quanh náo nhiệt.
 
Cô cong môi cười lên, từng câu từng chữ rõ ràng chậm rãi.
 
“Lục Nghiên Thanh, em cảm thấy rất hạnh phúc.”
 
Tất cả sự dịu dàng trong giờ phút này, đều đúng lúc.
 
Lục Nghiên Thanh cụp mắt, nhìn thấy ánh nước óng ánh nơi khóe mắt của cô gái.
 
Anh chậm rãi cúi người, bờ môi mỏng nhẹ nhàng phủ lên đuôi mắt ửng đỏ của Uyển Yên, hôn đi vệt nước mắt còn chưa khô kia, giọng nói tràn ra từ cổ họng ôn nhu lưu luyến.
 
“Vợ, anh yêu vợ.”
 
Rừng hoang ngàn dặm, từ nay về sau, em chính là toàn bộ cuộc sống và rực rỡ của anh.
 
*** 
 
Heineken: Làm đến khúc ba dắt tay Uyển Yên vào lễ đường mình muốn khóc ghê, cảm động gớt nước mắt ☹ chắc ế lâu quá nó bị vậy =)))

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui