***
Lần này đi thảm đỏ và lễ trao giải đều sẽ livestream toàn bộ quá trình.
Trên thảm đỏ, các ngôi sao nữ đang tranh nhau đua sắc, Uyển Yên và các diễn viên chính trong “Ám chiến” cùng nhau đi thảm đỏ, đi được một nửa thì nghe thấy bên tai truyền đến tiếng huyên náo.
Mọi người vô thức quay đầu mới phát hiện là hai nhân viên bảo vệ đang bắt một cô gái mặc lễ phục màu trắng đi ra ngoài.
Uyển Yên bình tĩnh nhìn bóng người càng ngày càng xa kia, chỉ liếc mắt thì có thể nhận ra người đó ngay.
Cô thu hồi ánh mắt một cách tự nhiên, mỉm cười xinh đẹp với ống kính trước mặt.
Một giây sau, cô nghe người bên cạnh nói.
“Người đó là Phương Thanh đó, nghe nói bên ban tổ chức không mời cô ta, chắc cô ta đến cọ thảm đỏ.”
“Bị bảo vệ mời ra trước mặt nhiều người như thế cũng xấu hổ ghê.”
“Chắc cô không biết đó thôi, Phương Thanh đã bị người ta phong sát từ lâu rồi.”
“…”
Uyển Yên thu lại cảm xúc trên mặt, nhẹ nhàng điềm đạm cùng với đồng nghiệp tiếp tục đi về phía trước, đối diện với phỏng vấn của phóng viên cũng ung dung.
Từ lúc vào giới cho đến bây giờ đứng ở đây, đã sắp năm năm rồi.
Những chuyện đã trải qua trong quá khứ đều thúc giục cô trưởng thành, cuối cùng khiến cô có đủ sức mạnh và phong thái vốn có để đối mặt với ngành nghề của mình.
Quan trọng hơn là, bây giờ chỉ cần cô quay đầu lại thì người cô yêu đứng ngay phía sau, như hình với bóng.
Lễ trao giải bắt đầu, MC trên sân khấu đang nhiệt tình nói mấy lời mở đầu, nghe nói có khách mời thần bí lên sân khấu trao giải.
Uyển Yên ngồi ở hàng ghế khán giả im lặng lắng nghe, người ngồi bên cạnh đều là những nghệ sĩ tuyến một, ghé mắt nhìn sang còn có ảnh đế và ảnh hậu mà cô quen.
Sau màn biểu diễn ca múa đặc sắc thì tiến vào tiết mục trao giải chính thức ngay, lúc đến “nữ chính xuất sắc nhất”, hai khách mời thần bí trao giải cuối cùng cũng lên sân khấu.
Một người là bà Triệu Viện – một nhà nghệ thuật gia nổi tiếng trong giới, người còn lại là nhà đầu tư lớn nhất của lễ trao giải lần này, chủ tịch tập đoàn Mạnh thị - Mạnh Kình Nghị.
Người đàn ông trên sân khấu tuy rằng đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn hiên ngang như cũ, đường nét trên khuôn mặt anh tuấn, khí độ không hề thua kém thời điểm hào hoa phong nhã.
Uyển Yên nhìn ông Mạnh trên sân khấu, ánh mắt khựng lại, trực tiếp ngu người.
Tại sao người trong nhà đều không nói cho cô biết, ông Mạnh cũng đến tham gia lễ trao giải này, hơn nữa còn là khách mời trao giải thần bí nữa?!
Những ngày này thế mà lại không phát ra một động tĩnh nào!
Trên màn hình lớn không ngừng chớp nhoáng những đoạn phim của diễn viên được đề cử, dưới khán đài đều yên lặng đi không ít.
Uyển Yên hít thật sâu một hơi, ngẩng mắt nhìn lên màn hình lớn, ánh sáng thay đổi không ngừng chiếu trên mặt cô, phác họa đường nét khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ.
Đề cử nữ chính xuất sắc nhất, cuối cùng cũng dừng đến đoạn phim ngắn trong “Ám chiến” của Uyển Yên.
Lúc này Lục Nghiên Thanh đang ngồi trong phòng chờ ở sau hậu trường, giống như trước kia, ở đây cũng có một màn hình không lớn không nhỏ, đang livestream tình hình ở hiện trường buổi lễ.
Trên sân khấu, Mạnh Kình Nghị và lão tiền bối Triệu Viện giao tiếp mấy câu, tiếp đó, Triệu Viện nhìn bảng đề cử trong tay, đáy mắt tràn ra ý cười ôn nhu, “Nghệ sĩ đoạt giải nữ chính xuất sắc nhất điện ảnh Kim Sư lần thứ hai mươi ba chính là ——“
Đầu tiên ống kính dừng trên sân khấu, sau đó đổi sang khán đài.
“Mạnh Uyển Yên ——!”
Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm rền, các fans ở khu vực lầu hai cũng lớn giọng hò reo.
Lúc này những fans đang ngồi xem livestream cũng bắt đầu spam như điên.
[Chờ được rồi chờ được rồi! Tiểu tiên nữ nhà mị thật sự đoạt giải rồi a a a a, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng nhẹ nhõm, sau này cũng không sợ bị chụp màn hình làm gói stickers nữa hahahaha!]
[Đến bây giờ tôi vẫn nhớ lúc trước khi cô ấy quay bộ phim đầu tiên bị chế giễu, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy cô ấy giành được giải, tâm tình phức tạp.]
[Trong dự liệu thôi, danh xứng với thực, sự cố gắng của chị bọn em đều biết cả ~]
Cùng lúc mưa bình luận đang bàn tán sôi nổi thì cô gái mặc váy đỏ xuất hiện trong màn ảnh, đuôi mắt hẹp dài trong cong ngoài hất, khóe môi mỏng hơi cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Nghiên Thanh nghiêm túc ngắm cô, không kiềm lòng được cười lên, vợ của anh quả nhiên mặc gì cũng đẹp.
Uyển Yên nhấc làn váy lên, bước chân chậm rãi khoan dung đi lên sân khấu, người đàn ông trung niên đồ vest thẳng thớm đứng nguyên ở đấy, sau đó, hướng về phía cô dang hai tay ra, làm tư thế ôm.
Mạnh Kình Nghị nhìn con gái của mình, hốc mắt có chút ê ẩm, trong đầu giống như một thước phim đang chiếu, tất cả hình ảnh đều lần lượt hiện ra.
Khi còn bé Uyển Yên tập tễnh bước đi, lảo đảo nhào vào ngực ông, nũng nhịu gọi “ba”.
Ông đã từng phản đối con gái đi trên con đường này vô số lần, bây giờ lại nhìn cô một thân váy dài, tóc đen môi đỏ, ung dung kiên định từng bước đi về phía ông.
Hai ba con ôm nhau, Mạnh Kình Nghị mỉm cười, giọng nói trầm thấp ôn hòa: “Ba cảm thấy tự hào vì con.”
Nhận chiếc cúp từ trong tay của ông Mạnh, rõ ràng là chuyện vui nhưng Uyển Yên lại cảm thấy khoang mũi chua xót.
Một màn ấm áp hài hòa trên sân khấu, bên dưới khán đài lại xôn xao, mưa bình luận lúc này cũng bắt đầu oanh tạc.
Vừa nãy trong micro của chủ tịch có tiếng, câu nói đó mọi người đều nghe rõ ràng, ông nói với Mạnh Uyển Yên: “Ba cảm thấy tự hào vì con.”
[Con mẹ nó, có phải tôi nghe nhầm không, cái câu mà daddy nhà giàu nói với Mạnh Uyển Yên là thật sao? Ba ruột hả? Ba và con gái? Thiên kim tập đoàn Mạnh thị?]
[Vãi vãi vãi! Quả thật không dám tin vào tai mình nữa! Mạnh Uyển Yên, Mạnh Kình Nghị, con mẹ nó lúc trước sao tôi lại không nghĩ đến hai người này là ba con nhỉ? Mạnh thị đúng nghĩa là trong nhà có mỏ kim cương luôn á! Mạnh Uyển Yên thế mà lại là con gái út, không thể tin nổi, hoài nghi nhân sinh…]
[Dường như nằm trong dự liệu, hai người con trai của Mạnh Kình Nghị rất xuất sắc, lúc trước khi scandal của Mạnh Tử Dịch và Mạnh Uyển Yên bị truyền ra, khi đó toàn bộ cư dân mạng đều công kích đời sống cá nhân của Mạnh Uyển Yên không đứng đắn, tuy Mạnh Tử Dịch đã từng giải thích nhưng có ai tin đâu, bây giờ ba ruột của người ta đã ra mặt rồi đó, đoán chừng mấy người lúc trước bôi nhọ Mạnh Uyển Yên chắc hoàn toàn không ngờ tới đâu ha *cười khóc*]
[Nhà họ Mạnh là hào môn thật đó, chẳng phải nói con gái út vẫn du học ở nước ngoài sao? Sao lại đột nhiên biến thành Mạnh Uyển Yên? Nếu đã như vậy, tại sao mấy năm nay cô ấy ra mắt lại thảm như thế, bị toàn bộ cư dân mạng công kích, thật sự không ngờ tới minh tinh nhỏ bị bạo lực mạng thế mà lại là thiên kim nhà họ Mạnh, quả quay xe này ảo ma lazada quá đi mất T.T]
[Thiên kim nhà họ Mạnh là công chúa hàng thật giá thật đó, hơn nữa lúc trước tôi đã từng ship couple Mạnh Uyển Yên và Mạnh Tử Dịch, kết quả người ta là anh em, tan thành mây khói a a a a!]
[Cái này thì có gì, Mạnh Uyển Yên lăn lộn đến ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào bản thân đó, mạnh mẽ hơn mấy nghệ sĩ nào đó dựa vào sugar daddy để đi lên nhỉ?]
[…]
Dưới sân khấu có fans đang hò hét, Uyển Yên mỉm cười nhận cúp, tay kia nhận micro, ánh mắt cô dịu dàng quét qua khán đài dưới sân khấu, vẻ mặt tinh xảo thản nhiên và ung dung.
“Hôm nay nhận được giải thưởng này nằm ngoài dự đoán của tôi, từ sau khi bộ phim của tôi được phát sóng, tôi mới phát hiện, tôi không có thiên phú trong lĩnh vực diễn xuất, ba năm vừa mới vào ngành, chắc là khoảng thời gian u ám nhất trong cuộc đời tôi, có thể nói mỗi phút mỗi giây đều bị dày vò, có thời gian bị giới truyền thông tung ra bạn trai thần bí đầu tiên của tôi, làm cho trên mạng ầm ĩ xôn xao.”
Uyển Yên dừng lại một chút, thản nhiên cười: “Thật ra đó chính là bác sĩ tâm lí của tôi, quan hệ của hai chúng tôi rất thuần khiết.”
Cô vừa nói ra, hội trường rộng lớn cực kì yên tĩnh.
Cô gái trên sân khấu vẫn điềm đạm nhẹ nhàng, nói đến lúc bị tổn thương ác ý, đáy mắt là sự trầm lặng, tỉnh táo, thoải mái.
Uyển Yên: “Nguyên nhân thật sự khiến tôi bước vào nghề này, thật ra cũng không phải là tình yêu diễn xuất mà vì để tìm kiếm người tôi yêu.
Chúng tôi bất đắc dĩ phải chia cách năm nay, tôi không còn cách nào khác, cho dù không tìm được anh ấy vậy thì tôi chỉ có thể đứng ở nơi cao nhất để anh ấy nhìn thấy tôi.
Chúng tôi quen biết nhau khi còn trẻ, quanh đi quẩn lại lại về bên nhau, đúng là không dễ dàng gì, tôi nghĩ các vị ngồi ở đây có thể đã nhìn thấy phần tình cảm này trên hot search, anh ấy là quân nhân, vì để không ảnh hưởng đến anh ấy, lần đầu tiên tôi lựa chọn im lặng, muốn để dư luận trôi qua, không ngờ diễn biến đến cuối cùng lại thành không thể vãn hồi được.”
Nhớ đến những công kích ác ý trên mạng, Uyển Yên dừng một chút, tiếp tục nói: “Anh ấy giống với mọi quân nhân Trung Quốc, bảo vệ tổ quốc, âm thầm cho đi, hiến dâng thanh xuân và nhiệt huyết của bản thân, anh ấy bị bạo lực mạng, chửi bới ác ý, chỉ là vì yêu đương với tôi, ai nói nghệ sĩ nữ thì không thể yêu đương với quân nhân?”
Nói đến đây, cô gái trên sân khấu cười dí dỏm, bên dưới bỗng nhiên vang lên tràng pháo tay như sấm, mà màn hình lúc này cũng vô cùng yên ắng.
Lục Nghiên Thanh lặng lẽ nhìn màn hình, trong đôi mắt đen kịt long lanh kia có ánh nước như ẩn như hiện.
Uyển Yên ngước mắt lên, đối diện với ống kính ở chính giữa, ánh mắt cô kiên định và dịu dàng, xuyên qua máy móc lạnh lẽo, nhìn người nào đó trong tim cô.
Cô nói: “Đội trưởng, anh mãi mãi là anh hùng của em.”
Dưới sân khấu yên lặng trong chốc lát, tiếp đó tiếng vỗ tay như sấm.
Bên ngoài hội trường, Lục Nghiên Thanh cũng lẳng lặng nhìn cô chăm chú, trên gò má có chất lỏng mằn mặn ấm nóng lướt qua.
Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa.
Giấc mộng đẹp của anh là em, lãng mạn cố chấp nhất cũng là em, cả đời hướng về nhau.
***
Sau khi kết thúc lễ trao giải, Uyển Yên giẫm lên giày cao gót gót nhọn đi ra khỏi hội trường, khoảnh khắc ngước mắt lên, tia sáng trên đỉnh đầu chiếu sáng con đường trước mắt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cách đó không xa, người đàn ông mặc vest đi giày da, cong môi khẽ cười với cô.
Cô cẩn thận nhấc làn váy đi về phía Lục Nghiên Thanh.
Ngân hà như ẩn đi, đến cả gió đêm cũng trở nên dịu dàng.
Mưa gió chẳng sao, chỉ cần cuối con đường là anh, sau đó nghe anh nói một câu: “Chúng ta cùng nhau về nhà.”
Cô đưa tay qua, khẽ nói: “Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...