Người đàn ông nghiêng người xuống, Uyển Yên bị hơi thở của anh bao phủ, dịu dàng an toàn, giống như gió mùa xuân ấm áp, trầm mặc yên tĩnh dung nạp hết tất cả những rung động của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm xúc kéo căng của Uyển Yên dần giãn ra, cô hơi ngửa đầu phối hợp với nụ hôn dè dặt lại mang theo đủ loại quý trọng của Lục Nghiên Thanh.
Cô mềm mại, anh cứng rắn, mãi cho đến khi nụ hôn này kết thúc, Lục Nghiên Thanh buông cô ra, gò má Uyển Yên nóng bừng, sắc mặt trắng nõn đơn thuần dần dần nổi lên ánh hồng, vành tai cũng trở nên đỏ phơn phớt, giữa hô hấp đều là hơi thở nam tính trên người của người đàn ông.
Uyển Yên ngửa đầu nhìn anh, Lục Nghiên Thanh cũng nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen kịt tĩnh mịch che giấu rất nhiều cảm xúc.
Không biết bị cái gì mê hoặc đầu óc, Uyển Yên thế mà lại không cảm thấy bài xích nụ hôn này một chút nào.
Lục Nghiên Thanh từ từ thu tay lại, bóng đèn điện nhỏ bên cạnh cuối cùng cũng có thể quay đầu lại, An An ngửa thẳng đầu nhỏ lên, đôi mắt tựa như quả nho di chuyển, tầm mắt đảo qua lại giữa hai người.
Nhìn thấy bờ môi vừa hồng vừa sưng của Uyển Yên, đôi mắt của An An trợn to, bỗng nhiên gấp gáp, "Yên Yên, có phải anh trai này ăn hiếp chị hay không?"
Nói xong, An An cố gắng trợn to mắt trừng Lục Nghiên Thanh, định làm cho mình trông có vẻ hung dữ hơn, lập tức hóa thân thành dũng sĩ nhỏ.
Uyển Yên sững sờ, vô thức mím môi, lắc đầu, nhẹ giọng đáp: "Anh ấy không có ăn hiếp chị."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Nghiên Thanh cụp mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt 'soàn soạt' của An An, trái tim như được xoa nhẹ một chút.
Nghe thấy Uyển Yên giải thích, khuôn mặt nhỏ của An An nghiêm túc lắc đầu, lông mày nhăn thành một cục, khóe môi cụp xuống, không vui: "Nhưng mà, vừa nãy bé nhìn thấy anh ấy cắn môi chị, anh ấy là người xấu."
Tuy rằng lời nói trẻ con không nghĩ gì, nhưng một màn vừa nãy bị An An nhìn thấy, Uyển Yên cũng cảm thấy mắc cỡ muốn chết, bỗng nhiên cảm thấy mình làm hư con nít.
Mặt cô đỏ bừng lên, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Lục Nghiên Thanh nhướng mày, khóe môi cong lên một nụ cười như có như không, anh ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng với An An, giọng nói tràn ra từ cổ họng ấm áp dễ nghe, nhỏ nhẹ nói: "Môi của Yên Yên bị đau, muốn anh trai hôn thì mới có thể hết được."
An An: "???"
Uyển Yên: "..."
Sau khi tiễn Lục Nghiên Thanh đi, buổi tối Uyển Yên dỗ An An ngủ.
Bạn nhỏ đắp một chiếc chăn bông nhỏ, đôi mắt đen nhánh trong suốt lộ ra ngoài chăn, không hề buồn ngủ một chút nào.
Tính cách của An An vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, một bạn nhỏ dễ thương như thế quả thật Uyển Yên không tưởng tượng được người ba lại là một ông trùm buôn bán ma túy mất trí, người mẹ thì từng là gái làng chơi.
Nhớ lại Lục Nghiên Thanh đã từng kể cho nghe cô tình cảnh cứu An An, mẹ của An An nhất định là rất yêu thương cậu bé.
Uyển Yên nằm nghiêng, ánh mắt dịu dàng lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của An An, nhìn thấy bạn nhỏ chớp mắt nhìn cô, hình như có chuyện muốn nói.
Cô không nhịn được cười, bụng ngón tay nóng lạnh nhẹ nhàng xoa chóp mũi của bạn nhỏ: "An An, có phải bé có chuyện gì muốn hỏi chị không?"
Uyển Yên lúc nào cũng có thể thoáng cái là chọc thủng được tâm tư nhỏ của cậu bé, An An mím môi, rụt đầu nhỏ vào trong ổ chăn có chút ngại ngùng, sau đó mới gật đầu, nói: "Chị Tiểu Huyên nói, anh trai đó là bạn trai của Yên Yên."
Uyển Yên ngẩn ra, mỉm cười.
Uyển Yên rất ít cười, trừ khi gặp chuyện gì rất vui vẻ, An An nhìn cô, vùi đầu, giọng nói nhỏ xíu: "Yên Yên có bạn trai rồi, có phải sẽ không cần bé nữa không?"
Giọng điệu của An An khó giấu được sự mất mát, Uyển Yên không nhịn được cong khóe môi, nhéo nhéo gò mắt mềm mại trắng nõn của bạn nhỏ, nhẹ giọng an ủi: "An An ngoan thế này, sao chị có thể không cần bé được."
Nghe thấy đáp án của Uyển Yên, lông mày hơi nhíu lại của An An chầm chậm giãn ra, đáy mắt tràn đầy chờ mong: "Vậy Yên Yên thích ai nhất?"
Uyển Yên hiểu An An, đứa nhỏ này cực kì thiếu tình thương, tính cách lại nhạy cảm, cô cười cười: "Yên Yên thích bé nhất nè."
Nghe vậy, cuối cùng An An cũng cười, nghe thấy Uyển Yên dịu dàng bày tỏ trực tiếp sự yêu thích đối với cậu, cậu có chút mắc cỡ vùi đầu nhỏ vào trong chăn, qua một hồi, Uyển Yên nghe thấy cậu bé mở miệng bằng giọng con nít: "Bé cũng thích Yên Yên nhất."
"Rất thích, vô cùng thích luôn."
An An ở nhà Uyên Yên mấy ngày, ngày đó đưa cậu bé trở về viện mồ côi, Uyển Yên nhận được điện thoại do anh hai Mạnh Tử Dịch gọi đến, điện thoại vừa kết nối thì truyền đến một trận quở mắng đổ ập xuống từ phía đối phương: "Không phải anh đã nói với em rồi sao?! Đừng có qua lại với cái tên Lục Nghiên Thanh đó nữa, sao em lại không nghe lời như thế?"
Giọng nói của Mạnh Tử Dịch gần như là gào lên, Uyển Yên không cảm xúc đưa điện thoại ra xa.
Mạnh Tử Dịch lúc này đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn thấy một xấp ảnh do công ty truyền thông nào đó gửi đến, tức muốn xì khói mũi.
Trên ảnh có ba người (*), Mạnh Tử Dịch nhận ra Uyển Yên và Lục Nghiên Thanh trên đó, còn có một cái đầu củ cải kia ở bên cạnh bọn họ nữa.
(*) Raw là bốn người nhưng làm gì có ai nữa đâu.
Bởi vì trước đó Uyển Yên đã bị tung ra, mấy năm trước đã từng ôm một đứa bé đến khoa nhi bệnh viện nào đó khám, scandal con ngoài giá thú liền lan truyền sùng sục, năm đó lúc nhìn thấy tin tức, già trẻ nhà họ Mạnh đều bị dọa không nhẹ, phản ứng đầu tiên chính là hoài nghi đó là con của Lục Nghiên Thanh, sau đó Uyển Yên phủ nhận, nói ra lai lịch của đứa bé, mọi người mới từ từ an tâm.
Bây giờ công ty truyền thông này lại gửi ảnh chụp lén cho anh ta, thâm ý trong đó tựa hồ đang thăm dò thái độ của anh ta, 'con ngoài giá thú' của Uyển Yên rốt cuộc có liên quan gì đến anh ta hay không. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba người trên ảnh thoạt nhìn quả thật là một nhà ba người.
Mạnh Tử Dịch tìm người đè tin tức này xuống, trước tiên gọi điện thoại cho Uyển Yên đã.
"Em nói thật với anh đi, đứa bé này xác định không phải là con của em và Lục Nghiên Thanh?"
"Nhưng mà đứa bé đó mắt to, môi nhỏ, giống em quá chừng! Đây không phải là cháu trai của anh đó chứ?!"
Mạnh Tử Dịch tự mình suy diễn, sau đó lại phát điên mà "Fuck" một tiếng.
Uyển Yên bất đắc dĩ xoa mày, tốc độ không nhanh không chậm nói: "Năm nay An An năm tuổi, trong năm năm nay anh là người hiểu rõ lịch trình của em nhất đấy."
"Em làm gì có thời gian sinh con."
Mạnh Tử Dịch nghẹn, nói cũng phải, nhưng vừa nhớ đến cô và Lục Nghiên Thanh lại ở chung một chỗ, vẫn giận run cả người.
"Vậy em và Lục Nghiên Thanh là chuyện gì?? Lỡ như cậu ta lại đá em giống như năm năm trước thì có phải em không muốn sống nữa không?!"
"Những lời anh đã nói với em, em đều xem như thả rắm đúng không?"
Vừa nghĩ đến vẻ mặt tức giận hổn hển bây giờ của anh hai, Uyển Yên lại thở dài một tiếng: "Anh, em đã suy nghĩ kĩ rồi, em lớn thế này, những lời mà anh nói với em, em chịu nghe được mấy lần."
Mạnh Tử Dịch: "..."
Suy nghĩ cẩn thận, con mẹ nó một lần cũng không!
Rất nhanh đã đến lúc thử vai bộ phim "Trường Phong độ", từ sau khi nhận được kịch bản nữ hai, Uyển Yên vẫn luôn vùi đầu nghiên cứu kỹ thuật diễn xuất, muốn từ từ thay đổi ấn tượng và thành kiến vốn có của người xem đối với cô lúc trước.
Năm đó Uyển Yên debut, bộ phim đầu tiên được nhận chính là phim cổ trang, trong phim nhảy dù xuống thành nữ hai, bởi vì kĩ năng diễn xuất của cô không đạt yêu cầu, quản lý biểu cảm cũng không tốt lắm, sau đó phim vừa chiếu, trên mạng đã ra một đống gói sticker để công kích cô, đều là hình mà cư dân mạng cắt từ trong phim ra, cùng với lời thoại đi kèm.
Đoạn thời gian đó, Uyển Yên có chút buông thả chính mình, có lúc đăng Weibo đều dùng gói sticker của chính mình, trong một đám nữ minh tinh, cô được mệnh danh là người đầu tiên tự bôi nhọ mình.
Uyển Yên là người đến địa điểm phỏng vấn cuối cùng, lúc nhìn thấy người quen trong phòng chờ, lông mày cô khẽ nhíu lại, trong lòng cảm khái, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp.
Uông Dã đang đọc kịch bản với trợ lý, nghe thấy có người đi vào, ngẩng đầu lên theo, khoảnh khắc nhìn thấy Uyển Yên, khuôn mặt phóng đãng bất kham, bất cần đời hiện lên ý cười. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Uyển Yên không nói chuyện, giả bộ như không nhìn thấy, tìm một vị trí trống ngồi xuống, Uông Dã lại không cho cô cơ hội này, người đàn ông ném kịch bản cho trợ lý, một tay đút vào túi quần, mỉm cười đi qua chỗ cô.
"Uyển Yên, đã lâu không gặp."
Uông Dã chào cô nhiệt tình thân thuộc, mặt Uyển Yên vô cảm liếc nhìn anh ta, không tiếp lời, cảm xúc giữa lông mày lạnh nhạt.
Uông Dã mỉm cười không hề để ý, tầm mắt sáng quắc rơi trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô gái, giữa răng môi khẽ tặc lưỡi: "Mới có mấy tháng không gặp mà không lẽ em đã quên tôi nhanh như thế sao?"
Nghe vậy, cô gái trước mặt khẽ nhướng đuôi mắt lên, giống như đang cười nhưng trông lạnh lùng xa cách: "Sao có thể?"
Uyển Yên dừng một chút, cong khóe môi, ngữ điệu chậm rì bổ sung: "Đó là lần đầu tiên tôi đánh đàn ông ở phim trường mà, làm tôi ấn tượng sâu sắc lắm đó."
Giọng nói của Uyển Yên không lớn không nhỏ, vừa nhắc đến chuyện này, xung quanh rơi vào yên lặng, tất cả mọi người ở phòng chờ đều không dám nói chuyện nhưng lỗ tai dựng thẳng lên cao, sợ sẽ bỏ qua drama gì.
Nửa năm trước Uyển Yên và Uông Dã có hợp tác một lần, hai người ở trong phim diễn một đôi tình nhân giả, vốn dĩ trong kịch bản không có phân cảnh thân mật gì, nhiều lắm là chỉ nắm tay nhưng chờ đến lúc thật sự diễn, Uyển Yên mới phát hiện kịch bản bị người ta sửa, thêm cảnh hôn và cảnh trên giường.
Uyển Yên không đồng ý, Uông Dã còn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, trên mặt viết đầy chữ: "Ông đây muốn quay cảnh giường chiếu với cô thì đã là coi trọng cô rồi đó", sau đó lại bị Uông Dã lên tiếng trêu chọc, Uyển Yên không nhịn được nữa, lúc này mới vung cho anh ta một cái tát, Uông Dã bỗng chốc bị đánh mơ hồ, từ đó bởi vì một cái tát này mà ngược lại vẫn luôn nhớ thương người con gái không chịu thua này.
Uông Dã là minh tinh lưu lượng, fans nhiều vô số, bối cảnh trong nhà hùng hậu, ngậm thìa vàng sinh ra, trong giới không có mấy người dám đối nghịch với anh ta, anh ta đã từng có vô số phụ nữ, Uyển Yên lại là người đầu tiên không chịu cúi đầu, phụ nữ kiêu ngạo lạnh lùng xinh đẹp là hợp với khẩu vị của anh ta nhất.
Thử vai "Trường Phong Độ" lần này là do Uông Dã biết được Uyển Yên sẽ đến cho nên mới cố ý theo tới đây.
Uông Dã nhướng mày lười nhác, không giận không phiền, ánh mắt nhìn cô gái vẫn cong môi mang theo nụ cười.
"Nói chuyện này làm tổn thương hòa khí quá, lúc đó đều trách tôi quá xốc nổi, em đánh tôi là việc nên làm mà."
Uyển Yên mím môi, hôm nay mới phát hiện, da mặt của Uông Dã thật sự rất dày.
Uyển Yên lạnh lùng thu hồi ánh mắt, cúi đầu lật xem kịch bản, Uông Dã lập tức ngồi bên cạnh cô, giơ chân bắt chéo, cười hì hì: "Nghe nói em thử vai công chúa Hinh Nguyệt, em đoán xem tôi thử vai nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...