Cố chấp lãng mạn

Về sau Mạnh Uyển Yên một khóc hai nháo ba thắt cổ, dằn vặt mấy ngày thì chuyện này mới coi như cho qua.
 
Tuy rằng thái độ của Mạnh Tử Dịch hơi tệ nhưng ai lại trừng mắt nhìn em gái ruột của mình ở bên một người có tính cách cực đoan và có vấn đề về tâm lý?
 
Anh ta nhẹ thở dài, giọng điệu bất lực: "Yên Nhi, nghe anh khuyên một câu, chúng ta hãy giữ khoảng cách với người đó đi, cắt đứt liên lạc, được không?"
 
"Chân trời nơi nào mà không có cỏ thơm, hà tất gì cứ chằm chằm một mình cậu ta? Nếu như em thích cái túi da đó của cậu ta thì đám bạn của anh cũng có người đẹp trai hơn cậu ta nhiều, Tống Việt Xuyên đó cũng rất tốt, hai đứa mà ghép thành một cặp, hai nhà Mạnh Tống tất cả đều vui vẻ, sau này nói không chừng..."
 
Mạnh Tử Dịch bô lô ba la, chủ đề lại lệch sang người anh em Tống Việt Xuyên, cũng chính là chồng chưa cưới chưa từng gặp mặt của Uyển Yên.
 
Uyển Yên mím môi, ánh mắt lạnh lẽo trừng anh ta, Mạnh Tử Dịch vội vàng dừng lại, tuy biết rằng Uyển Yên không thích nghe những lời này nhưng cái đứa đầu óc bảo thủ này, bướng bỉnh y như con lừa vậy, quan niệm tư tưởng nhất định phải thay đổi mới được.
 
Nếu không cứ một mực ỷ lại Lục Nghiên Thanh, thắt cổ chết trên cái cây này, hai ông bà già nhà họ Mạnh còn không tức chết sao.
 
Tài xế vững vàng dừng xe dưới lầu biệt thự Trường An, Uyển Yên lạnh mặt xuống xe, giữa chừng nhớ tới một chuyện lại quay đầu nhìn Mạnh Tử Dịch.
 
"Anh thật sự muốn một mình gặp mặt Lục Nghiên Thanh sao?"
 
Mạnh Tử Dịch gật đầu, bày ra vẻ mặt 'chuyện này không còn gì để bàn bạc nữa', trầm giọng mở miệng: "Gặp mặt là chuyện chắc chắn cần thiết, lẽ nào em không biết tại sao cậu ta lại mất tích năm năm?"
 
"Em yên tâm, đến lúc đó anh nhất định sẽ hung hăng tẩn cho cậu ta một trận, cho cậu ta nếm thử lĩnh ngộ dám đá công chúa nhỏ nhà họ Mạnh thì sẽ đau như thế nào!"
 
Uyển Yên nhìn dáng vẻ tự tin tràn trề của Mạnh Tử Dịch, có phần cạn lời mà lắc đầu: "Ngược lại em rất lo lắng anh sẽ bị người ta đấm cho bể đầu."
 
Mạnh Tử Dịch "con mẹ nó'' một tiếng, lên tiếng phản bác: "Anh mà yếu vậy sao! Đó là do em chưa nhìn thấy cơ bụng bốn múi của anh thôi! Gần đây mới tập luyện ra được!"
 
Uyển Yên trề môi, cười nhạo không hề lưu tình chút nào, "Lục Nghiên Thanh có cơ bụng tám múi lận đó."
 
Thằng nhóc đó ghê gớm thế à?!
 
Mạnh Tử Dịch nghĩ tới nghĩ lui lại cảm thấy sai sai, giọng nói bỗng nhiên cất cao lên một trận: "Sao em biết được cậu ta có cơ bụng tám múi?"
 
"Em thành thật mà thú nhận đi, vừa nãy em đã làm gì với cậu ta ở trong phòng bao? Vết son ở trên miệng của cậu ta là chuyện gì nữa hả?"
 
Mạnh Tử Dịch bỗng nhiên phát hiện được mấu chốt của vấn đề, càng nghĩ càng không bình tĩnh được.
 
Ấn đường của Uyển Yên lại bắt đầu đau âm ỉ, chỉ sợ ông anh này cứ níu lấy không buông, cô làm ra vẻ mặt vô tội: "Em chỉ cùng anh ấy ôn chuyện cũ thôi, về phần mấy múi cơ bụng là do em đoán mò thôi."
 
Mạnh Tử Dịch nhướng mày, coi thường mà 'chậc' một tiếng giữa răng môi.
 
Uyển Yên nhìn anh ta, từ từ thay đổi thái độ, nghiêm mặt nói: "Anh hai, đừng có nói chuyện đó cho anh ấy biết."
 

Dứt lời, ánh mắt của Mạnh Tử Dịch hơi khựng lại, như bất mãn, đáng muốn phản bác thì nhìn thấy vẻ mặt của Uyển Yên, lại không cam lòng mà nuốt những lời kia vào trong bụng.
 
Mạnh Tử Dịch không bằng lòng mà hừ một tiếng, bực dọc: "Tùy em."
 
"Mau lên lầu đi, tối đừng có thức khuya đó, nghỉ ngơi sớm."
 
Có được sự đảm bảo của anh trai, Uyển Yên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
 
Lục Nghiên Thanh quay trở lại bàn tiệc, lão Châu và vài người chú khác đã say mấy phần rồi, Châu Nam nhìn thấy anh đi vào, nét mặt hơi thay đổi, ánh mắt bỗng dưng dừng ở vết đỏ cực nhạt ở khóe miệng, cô ta mím môi, ánh mắt nhất thời không chuyển đi đâu.
 
Vừa nhìn thấy Lục Nghiên Thanh quay lại, lão Châu cầm ly rượu quở trách: "Cái thằng nhóc chết tiệt này, đi ra ngoài một chuyến mà sao lâu như vậy mới quay lại?"
 
"Còn tưởng cháu quăng mấy ông chú này không quan tâm nữa chứ, cháu phải tự phạt một ly."
 
Khóe môi Lục Nghiên Thanh hơi cong lên, cầm ly rượu trắng trên bàn, tự phạt một ly, không hề có nửa câu oán giận.
 
Châu Nam nhìn người đàn ông ở bên cạnh, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy đến gần anh được, lúc trước là thế, bây giờ cũng thế.
 
Có một lão cán bộ bậc chú vỗ vai Lục Nghiên Thanh, cười nói: "Vừa nãy Nam Nam đi ra ngoài tìm cháu, sao hai đứa lại không trở lại cùng nhau?"
 
Lục Nghiên Thanh rũ mắt, đáy mắt đen kịt trong suốt không nhìn ra cảm xúc nào, anh trả lời câu hỏi của người lớn nhưng từ đầu đến cuối đều không liếc nhìn người con gái bên cạnh một cái.
 
Qua ba tuần rượu, chủ đề của mọi người cơ bản đều xoay quanh Lục Nghiên Thanh, đa số đều quan tâm đến chuyện hệ trọng của đời người, dù sao năm nay anh cũng 26 tuổi rồi, lúc bọn họ bằng tuổi này thì đã có một hai đứa con rồi.
 
Lão Châu chắc là say rồi, nói luyên thuyên với Lục Nghiên Thanh: "Nghiên Thanh này, cháu là một đứa trẻ tốt, Nam Nam nhà của chú cũng lớn rồi không nhỏ nữa, vốn dĩ chú còn muốn tác hợp cho hai đứa nhưng cháu nói cháu có đối tượng rồi, chú Châu cũng không cưỡng ép nữa."
 
"Sau này làm cho tốt, tương lai nhất định sẽ thênh thang."
 
Nghe thấy sự tiếc nuối giấu trong lời nói của ba mình, trong lòng Châu Nam giống như một khối đá nặng trịch, Lục Nghiên Thanh chỉ cười cười, im lặng lắng nghe.
 
Bữa cơm kết thúc, một đoàn người rời đi, Lục Nghiên Thanh đi ở phía sau cùng, Châu Nam trải qua một phen đấu tranh, vẫn nhịn không được mà chạy qua.
 
Lục Nghiên Thanh cụp mắt xuống, không lạnh không nhạt liếc nhìn cô ta, vẻ mặt lãnh đạm.
 
Người con gái trước mặt đưa một túi khăn ướt cho anh, thấp giọng lên tiếng: "Lau đi, trên khóe miệng anh vẫn còn vết son kìa."
 
Lục Nghiên Thanh liếc nhìn, ánh mắt dời đi nơi khác: "Cảm ơn, không cần."
 
Châu Nam mím môi, âm thầm hít sâu một hơi, hỏi: "Người con gái khi nãy, là Mạnh Uyển Yên sao."
 
Giọng điệu Lục Nghiên Thanh nhàn nhạt 'ừm' một tiếng, hai người sóng vai đi ra khỏi nhà hàng.
 

Anh móc một gói thuốc lá từ trong túi áo ra, lấy ra một điếu ngậm trong miệng, mặt mày trầm xuống.
 
Châu Nam dường như còn muốn nói gì nữa nhưng cuối cùng cũng nhịn lại, sau khi tạm biệt thì lên xe rời đi.
 
Mạnh Tử Dịch trở lại nhà hàng một lần nữa, từ xa xa nhìn thấy dáng người cao lớn đứng cạnh bồn hoa, bờ vai của người đàn ông thẳng tắp, trong làn khói xanh trắng, đường nét ngũ quan hoàn mỹ, đốm lửa giữa ngón tay lập loè.
 
Nhìn thế này thì tên nhóc này cũng đẹp trai lắm chứ, chẳng trách Uyển Yên sẽ nhìn trúng khuôn mặt này.
 
Mạnh Tử Dịch hừ lạnh một tiếng, anh ta lại chằng vừa ý một chút nào.
 
Hai người hẹn ở một căn phòng bao ở lầu ba, không cho phép bất kì ai đi vào.
 
Lục Nghiên Thanh vừa quay đầu, Mạnh Tử Dịch ở phía sau lưng đã lạnh mặt xuống, vung nắm đấm tới, sức của anh ta rất mạnh, trước mặt mang đến một trận gió lạnh, cơ thể của Lục Nghiên Thanh nghiêng về phía sau, từ từ tránh đi.
 
Một đấm này của Mạnh Tử Dịch đánh hụt, tiếp đó lại là một đấm, mặt mày của Lục Nghiên Thanh lạnh lùng trầm xuống, anh nhanh chóng chế trụ cổ tay của Mạnh Tử Dịch, sức lực vô cùng lớn, giống như gông xiềng khóa chặt người ta lại.
 
Mấy năm nay Lục Nghiên Thanh ở trong quân đội không phải là uổng phí, mỗi ngày đều huấn luyện gian khổ quá tải không phải là điều mà người bình thường có thể chịu đựng được, tuy rằng Mạnh Tử Dịch thường đến phòng tập gym nhưng thể trạng kém xa so với một quân nhân chân chính.
 
Mạnh Tử Dịch lúc này bị người ta cùm chặt, lập tức giống như một kẻ đáng thương tay trói gà không chặt.
 
Mạnh Tử Dịch chửi rủa một tiếng, ngoài miệng thì không thỏa hiệp chút nào, chê bai Lục Nghiên Thanh.
 
"Họ Lục kia tôi nói cho cậu biết! Cậu là thằng đểu cáng!"
 
"Năm năm trước là thế, bây giờ cũng thế!"
 
"Nếu như cậu còn dám dây dưa không rõ với em gái tôi thì tôi sẽ cho cậu không thể chịu đựng nổi."
 
Lục Nghiên Thanh lạnh mặt nhìn anh ta, đáy mắt phủ một tầng sương băng, anh vô cảm thu lực lại, nhìn thấy khuôn mặt của Mạnh Tử Dịch lập tức ửng đỏ lên.
 
"Cho dù cậu có bẻ gãy cánh tay tôi cũng vô dụng, chắc em gái tôi vẫn chưa nói cho cậu biết nhỉ, nó đã sớm có chồng chưa cưới rồi."
 
Khóe môi của Lục Nghiên Thanh mím chặt lại, không hề nghi ngờ, lời của Mạnh Tử Dịch so với nắm đấm của anh ta càng có lực sát thương hơn, từng lời từng chữ giống như lưỡi dao sắc bén cắm vào tim anh, sau đó máu tươi chảy đầm đìa.
 
Chuyện Uyển Yên có chồng chưa cưới, Lục Nghiên Thanh đã từng nghe cô nói nhưng lúc đó phản ứng đầu tiên của anh chính là không tin, cho rằng cô nói bừa, cố ý nói ra để chọc tức anh.
 
Tuy rằng mục đích đã đạt được nhưng thực chất sâu bên trong anh vẫn cho là Uyển Yên vẫn là của anh.
 
Ngay lúc sơ hở Lục Nghiên Thanh đang ngây người, Mạnh Tử Dịch bỗng thoát khỏi gùm kẹp của anh, bàn tay nắm lại thành đấm, dùng mười phần mười phần lực vung thẳng về mặt của đối phương.
 

Lục Nghiên Thanh rên lên một tiếng, không né không tránh, càng giống như tự nguyện chịu cú đấm này, khóe môi nhanh chóng hiện ra tơ máu, đầu lưỡi anh chống trên gò má đang tê rần, siết chặt lấy nắm đấm vang lên rôm rốp.
 
Mạnh Tử Dịch xoa cổ tay, chẳng thèm ngó ngàng gì đến anh: "Cú đấm này là tôi đánh thay em tôi, cậu không có tư cách đánh trả!"
 
Sắc mặt Lục Nghiên Thanh âm trầm, ngước mắt nhìn anh, "Còn có chuyện gì giấu tôi không?"
 
Mạnh Tử Dịch kéo khóe môi cười cười, nhưng ý cười lại không đến đáy mắt, thậm chí còn kèm theo một chút ý hận.
 
"Uyển Yên không để cho tôi nói, nhưng mà cậu nhất định sẽ biết thôi."
 
Nhìn sự ảm đạm xuất hiện dưới đáy mắt của Lục Nghiên Thanh, Mạnh Tử Dịch lập tức cảm thấy hả giận, anh ta nhặt áo vest mà mình đã ném xuống đất lên, chậm rãi phủi bụi, lại là bộ dạng cà lơ phất phơ kia.
 
Anh ta biết, ngày sau Lục Nghiên Thanh biết chuyện đó nhất định càng khổ sở hơn cả chuyện biết Uyển Yên có chồng chưa cưới.
 
Mạnh Tử Dịch rời đi đầu không thèm ngoảnh lại.
 
Vết máu nơi khóe môi của Lục Nghiên Thanh đông cứng lại, đầu óc trống rỗng, trong cổ bị ngăn trở bởi sự lạnh lẽo.
 
Quay về chỗ ở, Lục Nghiên Thanh lên mạng tìm kiếm tên của người đàn ông đó.
 
Chồng chưa cưới của Uyển Yên, Tống Việt Xuyên, người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống, giàu đến nỗi có thể địch nổi với nhà nước ở thành phố Kinh Đô.
 
Đêm nay, Lục Nghiên Thanh hút thuốc cả đêm.
 
Hai giờ sáng, anh nhận được một tin nhắn.
 
Yên Nhi: [Tối nay anh đi gặp anh hai của tôi sao?]
 
Lục Nghiên Thanh rũ mắt nhìn điện thoại, hai gói thuốc trên ban công đã hết rồi, môi mỏng của anh hé mở, nhả ra một vòng khói xanh trắng.
 
Yên Nhi: [Anh không đánh anh ấy chứ? Con người anh ấy không biết đánh nhau đâu...]
 
Đẩy cửa sổ ra, gió đêm vù vù tràn vào, bóng dáng của người đàn ông hòa vào màn đêm tĩnh mịch như vực thẳm.
 
Lục Nghiên Thanh: [Anh không đánh anh ấy.]
 
Anh liếm vết thương trên khóe môi, vẫn còn hơi đau, lần này Mạnh Tử Dịch xuống tay thật ác.
 
Mạnh Uyển Yên: [Vậy anh ấy đã nói gì với anh rồi?]
 
Uyển Yên biết anh trai muốn đi tìm Lục Nghiên Thanh, tâm tình hoảng loạn ngủ không được, cô dè dặt gửi tin nhắn này đi, trái tim treo lơ lửng, chỉ sợ Mạnh Tử Dịch không nhịn được, dốc hết ra những chuyện tồi tệ kia, hầu kết của Lục Nghiên Thanh nhấp nhô, khuôn mặt thâm trầm u ám nhìn không rõ trong làn khói mỏng lượn lờ, mắt lạnh rét, trong lòng trống rỗng.
 
Anh trả lời: [Anh ấy nói với anh, em có chồng chưa cưới rồi, tên là Tống Việt Xuyên.]
 
Đây là sự thăm dò cuối cùng của Lục Nghiên Thanh, anh muốn nghe chính miệng của Uyển Yên thừa nhận.
 
Một tia hi vọng vỏn vẹn cuối cùng còn sót lại ngay lập tức tan tành trong một chữ mà cô gái đã trả lời.
 

Yên Nhi: [Ừm.]
 
Hai nhà Mạnh Tống ngày sau sẽ liên hôn, trước kia là Tống Cận Ngôn, bây giờ biến thành Tống Việt Xuyên, cũng chính là chồng chưa cưới trên danh nghĩa của cô, là con trai riêng bên ngoài của nhà họ Tống, mặc dù hai người có cái mác này nhưng chưa bao giờ gặp mặt, chỉ có sự đồng ý bằng miệng của hai nhà, trong mắt của Uyển Yên cũng chính là để chọc tức Lục Nghiên Thanh thôi, căn bản là không giữ lời.
 
Cũng không biết anh có xem là thật không.
 
Mạnh Uyển Yên cầm điện thoại, trái tim chìm nổi, chờ cả nửa ngày mới chờ được tin nhắn trả lời của đối phương.
 
Lục Nghiên Thanh: [Hai người đã từng lên giường chưa.]
 
Trong cổ họng của Mạnh Uyển Yên thắt lại, trong chớp mắt giống như con thỏ bị xù lông, mắng một câu 'đồ điên' rồi lập tức ném điện thoại sang một bên, đắp chăn trùm đầu ngủ.
 
Nhìn thấy tin nhắn này, Lục Nghiên Thanh chợt cong môi cười.
 
Vào ban đêm, má phải của Lục Nghiên Thanh rõ ràng sưng lên một vùng, anh biết rõ lòng thù địch của Mạnh Tử Dịch đối với mình, đã nhiều năm trôi qua nhưng không giảm một chút nào.
 
Mùa đông giá rét năm đó, Mạnh Uyển Yên lớp 11, Lục Nghiên Thanh đại học năm nhất, anh học trường quân đội, hai người một học kì đều chia cách ở hai nơi, ngày bình thường chỉ có thể liên lạc bằng điện thoại.
 
Lục Nghiên Thanh còn nhớ ngày đó khi anh được nghỉ đông quay trở về, Kinh Đô đã rơi tuyết suốt cả đêm, anh mua vé của chuyến tàu cao tốc sớm nhất, lúc xuống tàu, trời vẫn còn tờ mờ sáng, trên sân ga phủ một lớp tuyết dày đặc, một số nhân viên vẫn còn đang dọn vệ sinh, giờ này hành khách cũng ít.
 
Lục Nghiên Thanh cắt tóc ngắn, ngũ quan càng trở nên mạnh mẽ sắc nét, mặc một chiếc áo hoodie màu trắng, bên ngoài khoác áo lông đen, đôi chân thon dài thẳng tắp được bó trong chiếc quần jean, giống như một chàng trai chân dài bước ra từ trong truyện tranh.
 
Trên khoang tàu có một cô gái xuống cùng anh, hình như cũng là sinh viên đại học đi về nhà, giữa đường còn xin cách liên lạc với anh, Lục Nghiên Thanh không cho, lúc xuống tàu Lục Nghiên Thanh cũng chỉ tiện tay giúp người ta lấy hành lí.
 
Sau khi xuống tàu, Lục Nghiên Thanh mới đi được mấy bước thì bị người con gái đó gọi lại.
 
Người con gái đó vừa xấu hổ vừa nhát gan, giống như vẫn còn đang cố chấp muốn phương thức liên hệ của Lục Nghiên Thanh, tuy rằng cả hành trình mặt anh đều không có biểu cảm gì, đều lạnh nhạt với người khác nhưng vừa nãy chủ động giúp cô ta xách hành lý, nói không chừng là ngoài lạnh trong nóng.
 
Bị cô gái ngăn lại, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lục Nghiên Thanh càng u ám thêm một phần, giọng điệu cũng có chút không kiên nhẫn: "Chuyện gì?"
 
Cô gái mím môi cười ngại ngùng, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của người con trai, tuy rằng cô ta hơi sợ nhưng vẫn lấy hết dũng khí mở miệng: "Cậu thật sự không định cho tôi phương thức liên lạc sao?"
 
Khóe môi Lục Nghiên Thanh giật giật, lúc đang định nói thì phía sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ trong trẻo mềm mại, kích thích màng nhĩ của anh, trái tim anh cũng theo đó mà run lên.
 
"Lục Nghiên Thanh!"
 
Lục Nghiên Thanh quay đầu, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại, khoảnh khắc đó hô hấp rõ ràng là chậm nửa nhịp.
 
Trên sân ga tuyết trắng phủ kín, cô gái mặc áo lông màu trắng thật dày, đội một chiếc mũ tai thỏ lông xù, chiếc khăn quàng cổ dày che đi hơn nửa khuôn mặt cô, chỉ để lộ ra con ngươi trắng đen rõ ràng và chóp mũi xinh xắn ửng đỏ vì đông cứng.
 
Mạnh Uyển Yên biết anh sẽ đi chuyến tàu này cho nên cố tình đặt báo thức, dậy rất sớm, còn mua luôn vé sân ga để được vào, chỉ vì muốn anh vừa xuống tàu thì liền nhìn thấy cô ngay.
 
Mạnh Uyển Yên đứng đợi trong tuyết trọn vẹn hơn nửa tiếng đồng hồ, tay chân lạnh ngắt, vừa thầm mắng người nào đó cứ bắt chuyến tàu sớm nhất, trong lòng lại tràn đầy mong đợi anh đến nhanh một chút.
 
Khó khăn lắm mới chờ đến chuyến tàu này, lúc Mạnh Uyển Yên đi dọc theo toa tàu, thế mà lại nhìn thấy cái tên này đang nói chuyện với một cô gái.
 
Trong phút chốc, sự nhiệt tình và mong đợi tràn đầy bị dội một thùng nước lạnh.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui