Editor: Kiều Tiếu
Nhân viên công tác nhìn chằm chằm máy tính, một đôi mắt đều đang tỏa sáng,
"Tốc độ tay và phản ứng não bộ của King đều cực kỳ nhanh.
Trên văn kiện thiết trí một trình tự vô cùng phức tạp, khi phát hiện có xẻ xâm lấn muốn mạnh mẽ mở ra, chúng nó sẽ tự động thiêu hủy văn kiện bên trong.
King thế mà đang so tốc độ với trình tự này.
Ông trời ơi, thật không thể tưởng được.
King này thật là cá nhân sao? Hay là một đội người?"
Vị nhân viên kỹ thuật này cứ lẩm bà lẩm bẩm trước mặt máy tính, tất cả toàn là lời tán thưởng và cảm khái.
Trước màn hình máy tính, biểu tình kia như không chịu khống chế, lúc thì cười, lúc thì kích động.
Tống Cảnh Hiên là một tên thường dân, chỉ có thể ngồi lên ghế, chậc chậc phụ họa hai tiếng.
Hai mươi phút sau.
Quán cà phê, Nam Tinh lắc lắc tay trái của mình, kết thúc công tác.
Vừa lắc tay vừa thông qua tai nghe bluetooth nói với người của bộ kỹ thuật Tư Minh.
"Kêu bọn họ thêm tiền."
Giọng nói loli thường xuyên liên hệ với Nam Tinh nhanh nhẹn đáp lời.
"Thêm! Thêm! Ai có thể nghĩ tới trình tự của văn kiện này lại phức tạp như vậy."
Đang nói chuyện, chiếc ghế ở đối diện Nam Tinh bị một tên đàn ông mặc chiếc áo thun màu đen đụng phải.
Nam Tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Đối phương hình như đang tìm kiếm người nào đó, ngay cả ánh mắt cũng chưa nhìn Nam Tinh, thuận tay đỡ lấy chiếc ghế, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Mà ánh mắt của Nam Tinh chợt dừng trên tay của người đàn ông đó.
Đó là một hình xăm chim ưng màu xanh lá.
Mí mắt Nam Tinh giật giật.
Ngày hôm qua, Tống Cảnh Hiên đem tới mấy bản vẽ xăm mình, trong đó có cái này.
Tổ chức Ám Gen.
Cô đóng máy tính, tháo tai nghe xuống bỏ vào trong ba lô.
Nhìn thấy người đàn ông kia đi ra quán cà phê, Nam Tinh cũng đeo cặp sách theo sau ra ngoài.
Người đàn ông rẽ trái rẽ phải đi vào một hẻm nhỏ.
Rất nhanh hội họp với đồng bọn.
Sau đó, liền nghe được mấy tên đồng bọn nói với tên đó.
"Bắt được."
Nhìn xuống mặt đất, có một cô gái trẻ mặc váy đỏ, ngoài miệng bị dán băng dính, sợi tóc hỗn độn, biểu tình có chút hoảng loạn.
Người đàn ông mặc áo thun đen duỗi tay, túm lấy đầu tóc của cô gái.
"Con mẹ nó, còn rất cảnh giác, thiếu chút nữa để mày trốn thoát."
Hai mắt cô gái rưng rưng, biểu tình có chút hoảng sợ.
Trong mắt người đàn ông mang theo vẻ tàn nhẫn, duỗi tay vỗ vỗ khuôn mặt thiếu nữ.
"Cô gái nhỏ, mày đừng trách tao, ông nội mày là nhà khoa học gen nổi danh như vậy, thế mà một cái USB thí nghiệm nho nhỏ cũng không chịu cho chúng tao.
Cứ nhất định đòi giao cho nhà nước cơ.
Không phải mày là cháu gái duy nhất của ông ta sao? Giờ thì nhìn xem là USB quan trọng, hay mày quan trọng."
Nói xong, tên đàn ông đó túm lấy cánh tay của cô gái, tựa như kéo lấy một thứ đồ vậy, trực tiếp kéo lê lên xe.
Rất nhanh, xe rời đi.
Mười lăm phút sau.
Trong một tầng hầm ngầm của khu dân cư.
Người đàn ông mặc áo thun đen xông vào, vẻ mặt phẫn nộ.
Cô gái váy đỏ rúc vào trong góc, sắc mặt tái nhợt.
Tên đàn ông mặc áo thun cười lạnh.
"Ông nội mày đủ tàn nhẫn a, mạng của cháu gái cũng từ bỏ chỉ để lưu trữ USB kia cho quốc gia? A, còn rất yêu nước a."
Tên đó càng nói càng tức giận, chát một tiếng tát lên mặt cô gái.
"Cô gái nhỏ, mày cũng đừng trách tao.
Đây là do ông nội mày lựa chọn.
Là ông nội mày muốn gϊếŧ chết mày."
Nói xong, tên đó như thể chưa hết giận, duỗi tay xé rách băng dán ngoài miệng cô gái, muốn nghe thấy tiếng cô gái hèn mọn xin tha.
"Có điều gì muốn nói không?"
Cô gái dựa vào ven tường, mặt bị tát sưng lên, không nói một lời.
Tựa hồ đã sớm nghĩ tới kết cục này.
Người đàn ông mặc áo thun bị bộ dáng này của cô chọc tức rồi.
Cô gái này còn rất ương ngạnh a.
Con mẹ nó lại bị khinh bỉ.
Nhưng mà, rất nhanh, tên đó duỗi tay nhéo nhéo da thịt non mịn trên cánh tay cô gái, trong mắt lập lòe ánh sáng.
"Không tồi a.
Để bắt được mày, tao tiêu phí không ít sức lực, dù sao cũng nên kiếm chút hời chứ nhỉ?"
Ánh mắt của cô gái co rụt lại.
Giây tiếp theo, xoẹt một tiếng, váy đỏ của cô nháy mắt bị xé rách.
Rốt cuộc, cô gái cũng luống cuống, thét chói tai.
"Không cần!"
Hai gã đàn ông khác trong tầng hầm nhìn nhau, cũng hắc hắc hắc nở nụ cười.
Tầng hầm ngầm ẩm ướt dơ bẩn, thanh âm hỗn tạp khiến người ở xa nghe xong không rét mà run.
Nam Tinh đứng trong một góc, nghe rất rõ tiếng thét chói tai của cô gái.
Cô nhìn thoáng qua điện thoại.
Năm phút trước cô vừa gọi điện cho Quyền Tự, nói khái quát tình huống hiện tại, còn gửi cả vị trí.
Dựa theo tốc độ này, chắc hẳn mau tới rồi.
Nhưng cô gái kia, tựa hồ không đợi được bọn họ chạy tới.
Nam Tinh kéo mũ lưỡi trai, đè thấp vành nón, che khuất thần sắc trong mắt.
Tầng hầm ngầm.
Tiếng cười dâm uế của người đàn ông cùng với tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế của cô gái tràn ngập.
Cô gái hoảng sợ,
"Không cần, không cần!"
Cùng với tiếng kêu của cô, âm thanh váy rách toạc càng lớn hơn nữa.
Còn có tiếng cười dâm uế, không ngừng phập phồng.
Trước mắt cô gái toàn sự tuyệt vọng.
Ở ngay lúc này, cửa tầng hầm ngầm bị đá văng.
Một người đội mũ lưỡi trai, cả người mặc một bộ đồ đen xuất hiện ở cửa, đứng ngược sáng, mơ hồ nhìn thấy thân hình của người đó.
Nháy mắt ba tên đàn ông cảnh giác lên, móc chủy thủ ra, giọng nói nảy sinh ác độc.
"Người nào?!"
Bọn họ vừa nói xong, người đội mũ lưỡi trai cầm lên một cây gậy, đi tới.
Một câu vô nghĩa cũng không nói, người đội mũ lưỡi trai đá một chân vào ngực một tên, trực tiếp đá văng tên đó lên tường.
Sau đó, hỗn chiến xảy ra.
Cùng với tiếng kêu thống khổ của ba tên đàn ông là mùi máu tươi nồng đậm trong tầng ngầm.
Miêu Vũ rúc vào trong biết, không biết đã qua bao lâu, cô nhìn thấy người đội mũ lưỡi trai đi tới trước mặt cô.
Cả người người nọ dính máu.
Cô quần rách áo manh, người nọ duỗi tay ra, thân thể cô liền co rúm lại, khủng hoảng không có biến mất.
Cho đến khi, người nọ với lấy một chiếc áo khoác bên cạnh, đắp lên người cô.
Cô được người nọ bế ngang lên, nghe thấy giọng nói có chút mất tiếng của người nọ.
"Tôi đưa cô ra ngoài."
Miêu Vũ ngơ ngác nhìn người này, đột nhiên, trái tim căng chặt chợt thả lỏng xuống.
Vốn dĩ cho rằng phải chết, kết quả đột nhiên có người xông vào, cứu được cô, còn nói muốn mang cô ra ngoài.
Giây tiếp theo, Miêu Vũ hai mắt đỏ bừng, ghé vào lòng ngực người này ô ô ô khóc lên.
Nam Tinh ôm cô, đứng ở chỗ ngoặt tầng hầm, buông người xuống.
Kết quả Miêu Vũ chân mềm, thiếu chút nữa té ngã, cô vội vàng ôm chặt lấy eo Nam Tinh, một bên khóc một bên cọ cọ vào ngực Nam Tinh.
"Ô ô ô ô ô, làm tôi sợ muốn chết."
Nam Tinh không nói chuyện, chỉ cúi đầu cởi dây thừng giúp cô.
Sau đó khàn khàn mở miệng.
"Dây thừng được làm từ da trâu mềm, biết trói và thắt nút, thủ pháp chuyên nghiệp, 10 điểm."
Miêu Vũ nghe không hiểu, chỉ ôm Nam Tinh thút tha thút thít mà khóc.
Chờ đến khi Miêu Vũ khóc ướt hết áo khoác đen bên ngoài của Nam Tinh, lực chú ý của Nam Tinh rốt cuộc trở lên trên người Miêu Vũ.
Cô mở miệng.
"Đừng khóc, cô an toàn rồi."
Vừa nói vừa ấn vào trán của người này, muốn đẩy người ra.
Ánh mắt của Miêu Vũ mang theo sự mơ hồ, nhìn 'anh hùng' đã cứu mình ra khỏi biển lửa.
Đáng tiếc, anh hùng đội mũ, còn đeo khẩu trang, toàn thân đều mặc màu đen, bên trong còn mặc một chiếc áo sơ mi đen cao cổ.
Toàn thân che kín mít.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...