Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu


Nữ sinh mặc một bộ quần áo trung tính màu đen, chân đi đôi bốt cao cổ, nửa người trên mặc chiếc áo crop trắng có dây, bên ngoài khoác chiếc áo khoác trễ xuống quá vai.
Cô gái nâng mắt, khoé môi cong lên, có vẻ như đang cười nhạo.
Cô gái vừa nói xong, không rõ vì sao mà cậu nam sinh kia lại câm như hến.
Sau đó, tầm mắt của bạn nữ đó lại tập trung vào sách vở của chính mình, lật từng tờ một.
Nam Tinh nghiêng đầu, nhìn về phía cô nữ sinh ngồi ở hàng phía sau.
Trước chỗ ngồi của cô gái đó có tiếng nghị luận thỏ thẻ.
"Hở? Có phải cô ấy là người đạt hạng nhất của khoa đạo diễn không nhở?"
"Đổng Minh Nguyệt?"
"Đúng rồi.

Nghe nói cô ấy là em gái của Đổng Lãng."
Có người thở dài,
"Các cậu nói xem, những nhà hào môn này sao lại biết cách sinh con thế nhỉ?
Nhà của Nam Tinh nhá, sinh được một thần tượng đỉnh lưu là Nam Vũ.

Cậu ấy vừa có tiền lại vừa ưu tú.
Nhà họ Đổng cũng rất lợi hại.
Đổng Lãng là bộ trưởng bộ thể dục của trường, khuôn mặt đẹp trai, có nhiều người theo đuổi.

Em gái là người xếp hạng nhất của khoa đạo diễn, nghe người ta nói, tác phẩm cô ấy quay chụp còn được giải thưởng đăng tải trên tạp chí nha."
Nam Tinh cúi đầu, viết ba chữ Đổng Minh Nguyệt lên giấy.
Đạo diễn?
Còn là kiểu người biết quay phim?
Nam Tinh không hiểu biết nhiều về nghề đạo diễn.


Nhưng, nếu chỉ xét trên phương diện quay phim, đạo diễn cũng có thể kiếm rất nhiều tiền a.
Ngòi bút tì lên giấy, khoanh mấy vòng quanh cái tên này.
Ừm, nếu có thể lôi kéo xuống dưới danh nghĩa của cô để kiếm tiền thì thật tốt.
Trong lúc cô đang cân nhắc, cửa sau phòng học đột nhiệt vang ầm một tiếng.
Đổng Lãng mặc đồng phục môn bóng rổ, tay ôm bóng rổ xông vào lớp.
Tầm mắt của hắn ta dừng trên người Nam Tinh, nắm chặt quyền, đi về phía cô.
Nam Tinh nhích vào phía trong một chút, nâng mắt nhìn người trước mặt.
"Có chuyện gì?"
Đổng Lãng trầm giọng nói.
"Nam Tinh, thực xin lỗi."
Hắn ta xin lỗi bất ngờ như vậy, làm cho Nam Tinh phải nhìn hắn thêm vài lần.
"Vì sao phải xin lỗi?"
Hắn ngẩng đầu, bày ra dáng vẻ thành khẩn.
"Vì chuyện phát sóng trực tiếp lần trước, tôi thực lòng muốn giúp đỡ, ai mà ngờ lòng tốt của tôi lại làm hại cô.

Hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi."
Nam Tinh cẩn thận nhớ lại chuyện phát sóng trực tiếp.
"Lòng tốt của cậu, là nhắc đi nhắc lại chuyện vòng cổ, còn cả chuyện theo đuổi tôi?"
Đổng Lãng thở dài.
"Nam Tinh, lần ấy là do tôi chấp mê bất ngộ, thực lòng tôi rất thích cô, nhưng tôi không cam lòng.

Hơn nữa, tôi là một thằng đàn ông, tôi sĩ diện.

Phóng viên hôm đó còn kề mic về phía tôi, tôi cũng muốn bày ra sức hút của bản thân trước mặt màn ảnh.


Cô, cô có thể hiểu cho tôi không?"
Nam Tinh không trả lời.
Đổng Lãng hít sâu một hơi, thành tâm nói.
"Nam Tinh, hôm nay tôi tới đây thật sự là tới để xin lỗi! Hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi, về sau tôi tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái cho cô nữa! Hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi!"
Nam Tinh nhìn hắn ta, hơi suy tư.
Đúng là có người, ngay cả xin lỗi thôi cũng khiến cho cô cảm thấy phản cảm a.
Đổng Lãng đợi nửa ngày cũng không thấy Nam Tinh mở miệng nói câu nào, ngẩng đầu nhìn cô.
"Cô tha thứ cho tôi chứ?"
Nam Tinh xoay bút vài vòng, vẫn không trả lời.
Đổng Lãng nhịn không được nói,
"Nam Tinh, dù sao bây giờ cô cũng là một đại minh tinh, nổi tiếng như vậy rồi, sao còn so đo với tôi chứ? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ngoài biết chuyện sẽ chỉ trích cô keo kiệt, dẫu sao mọi người đều biết tới cô, không ai biết tôi cả."
Nam Tinh nhìn hắn ta.
"Cậu tới tìm tôi, chỉ để nói câu xin lỗi?"
Đổng Lãng nghe thấy lời này, sắc mặt tốt lên một chút, cười cười nói.
"Là thế này a, tôi muốn cô lên diễn đàn trường học, tự mình đăng bài thanh minh."
"Thanh minh cái gì?"
"Rằng tôi không hề dây dưa với cô, hơn nữa còn khiêm tốn xin lỗi cô, cô cũng đã chấp nhận lời xin lỗi.

Hai ta về sau sẽ chung sống hoà bình."
Nói tới đây, cuối cùng Đổng Lãng cũng làm rõ mục đích của bản thân.
Từ sau chuyện phát sóng trực tiếp, tuy cư dân mạng không biết tới hắn ta, nhưng người trong trường học đều biết.
Vì chuyện đó mà dù cho hắn ta có đi tới đâu, cũng có người trong trường tới cười nhạo hắn.
Nữ sinh ngày trước theo đuổi hắn, giờ đây tránh hắn ta như tránh rắn rết.
Thậm chí trên diễn đàn còn có hẳn một blog cùng tên chuyên môn viết về [Phân tích kỹ lưỡng hành vi • đến chết cũng không biết xấu hổ • của ĐL].

Từng câu chữ trong tên blog như cái gai chọc thẳng vào người hắn.
Số lượt like lên tới vài vạn.
Mà trường đại học Đế Đô có bao nhiêu sinh viên?
Có khác nào toàn bộ người trong trường đều đang xem blog đó.
Hắn đi tới đâu cũng bị người ta đâm chọc sau lưng, thậm chí còn có con mụ điên chạy tới, chỉ thẳng mặt mắng hắn ta là đồ chó.
Hắn ta bị dồn tới đường cùng, bạn cùng phòng chỉ cho hắn ta một cách, mách hắn ta tới xin lỗi, biến "chiến tranh thành tơ lụa".
Vậy nên hắn ta mới tới đây.
Hắn nói xong, lấy ra một bài đăng mẫu đưa cho Nam Tinh.
"Cô xem đi, sau đó thì lấy tài khoản của cô, gõ nguyên nội dung này đăng lên là ok."
Nam Tinh nhìn chằm chằm tờ giấy kia một lát, rồi lấy tay xua nó sang một bên.
Vẻ mặt cười hì hì của Đổng Lãng lập tức trở nên âm trầm,
"Nam Tinh, cô có ý gì?"
Nam Tinh nhìn hắn ta.
"Nhìn không ra? Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu a."
Cô bâng quơ nhẹ nhàng nói ra, các nữ sinh ở quanh đều nhịn không được khen thầm trong lòng.
Cô gái Nam Tinh này, thật sự ngầu chết đi được.
Đương nhiên Đổng Lãng có thể cảm nhận được những ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người xung quanh, hắn ta cố ý chọn thời gian này để tới đây.
Muốn nói cho tất cả những người ở đây biết, hắn đã xin lỗi, Nam Tinh đã tha thứ cho hắn ta!
Nhưng ai mà ngờ, Nam Tinh không làm theo mong mỏi của hắn.
Nếu ở đây không đông tới thế, hắn ta thật muốn vung tay, tát một phát lên gương mặt của Nam Tinh.
Lúc trước hắn ta đúng là bị mù, quả nhiên, mấy con ả xinh đẹp ai cũng âm hiểm, lại còn hám giàu.
Hắn ta cố gắng kiềm chế, nắm chặt nắm tay.
"Cô còn muốn thế nào?"
Nam Tinh lắc đầu.
"Cậu không cần làm gì cả."
Đổng Lãng nghi hoặc, hỏi.
"Ý của cô là gì?"
"Dù cho cậu có làm cái gì đi nữa, tôi cũng sẽ không đăng bài thanh minh chấp nhận lời xin lỗi của cậu, cũng không tính chung sống hoà bình như bạn bè với cậu.


Cậu không cần tốn công vô ích làm gì, miễn cho lãng phí thời gian của mọi người."
Nam Tinh dứt khoát nói ra những lời này, làm cho Đổng Minh Nguyệt ngồi phía dưới cũng phải ngẩng đầu lên nhìn Nam Tinh vài lần.
Đổng Lãng giận dữ, ầm một tiếng, vỗ mạnh vào bàn, tiếng vang cực lớn.
"Cô!"
Hắn ta khẽ cắn môi.
"Nam Tinh, làm việc gì cũng nên trù bị một đường, để cho ngày sau còn dễ gặp nhau, cô từng nghe qua lời này chưa?"
Nam Tinh duỗi tay lật một trang sách, giọng cực kỳ lạnh.
"Đổng Lãng, chuyện ghê tởm cậu đã làm trong hôm phát sóng trực tiếp, tôi chưa làm gì cậu, đó đã là chừa lại đường sống cho cậu rồi.

Chấp nhận lời xin lỗi, lại còn giúp cậu đăng bài thanh minh lên diễn đàn, có khác nào lôi tất cả những chuyện ghê tởm cậu đã làm ra, làm ghê tởm bản thân thêm một lần nữa.

Loại việc này, nếu là cậu, cậu có đồng ý không?"
Đổng Lãng nắm chặt nắm tay.
Hắn ta lớn bằng nhường này, trước giờ chưa từng bị ai nhục nhã như vậy.
Đặc biệt còn là một đứa con gái.
Hắn ta mở miệng.
"Cô muốn thế nào? Muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng làm??"
Giọng nói của hắn ta mang theo vẻ khinh miệt và ác ý.
"Chắc là muốn tiền chứ gì? Nói thẳng ra có phải tốt không."
Nam Tinh khép sách vở lại, đứng dậy.
Cô lấy chiếc mũ lưỡi trai ở trong cặp ra, đội lên đầu.
Giọng điệu vẫn thanh lãnh như cũ.
"Tôi muốn tiền, hay là cậu muốn tiền? Lấy một chiếc vòng kim cương trị giá 3 vạn, mang tới chỗ tôi đổi lấy 5 vạn.
Còn muốn dùng loại chiêu trò này tới lừa tiền tôi?"
Đổng Lãng bị nghẹn nửa ngày mới phục hồi tinh thần, hắn ta thẹn đỏ cả mặt.
"Loại con gái như cô, vừa hám giàu lại hám quyền."
Nam Tinh liếc hắn ta một cái, châm chọc nói.
"Đàn ông vô năng.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui