Cố Chấp Cuồng

Lục Tắc Linh cảm thấy căn phòng này không hề nhỏ chút nào, thậm chí mỗi
lần cô gặp ác mộng đến mất ngủ còn cảm thấy nó thật trống trải, nhưng
giờ phút này cô lại cảm thấy phòng này rất nhỏ, nhỏ giống như cô và anh
đang ở trong một cái nhà tù chật chội vậy, cô cảm thấy mình sắp không
thể thở nổi nữa rồi.

Trong lòng giống như có vô số mạng nhện từ bốn phía bắn tới, trói cô
lại, hết lớp này đến lớp khác, làm cho cô không cách nào nhúc nhích
được, cổ họng cứ ngưa ngứa cô không dám động, chỉ sợ vừa động sẽ nôn ra
máu.

Cô vẫn kiên cường nở nụ cười, dần dần thấy hơi choáng, cô không biết
mình còn có thể nói gì, cũng không nói được gì, chỉ là lẳng lặng chờ
Thịnh Nghiệp Sâm.

Hồi lâu, Thịnh Nghiệp Sâm nhấp một miếng trà, mới chậm rãi nói: "Tôi đến đây công tác, nghe nói cô cũng ở đây, nên đến xem một chút, không có ý
gì khác."

Nói không thất vọng là giả, nhưng suy đi nghĩ lại cũng cảm thấy mấy cái
suy nghĩ trong lòng mình đúng là buồn cười. Thịnh Nghiệp Sâm làm sao có
thể cố ý đến tìm cô? Cho dù là thuận tiện xem một chút cũng đã đủ cho cô thụ sủng nhược kinh rồi, không phải sao?

"Cam ơn anh." Lục Tắc Linh cúi đầu nói cám ơn, vô hình tách rời khoảng cách của hai người ra.

Hai người cũng không tiếp tục nói chuyện, chỉ trầm mặc giống như có một
con ma, giữ lại cổ họng của cả hai lại, qua hồi lâu sau, Thịnh Nghiệp
Sâm mới đứng lên: "Tôi đi đây. Khuya lắm rồi."

Lục Tắc Linh vội vã đứng lên, "Em tiễn anh." Cô không dám giữ một tư thế quá lâu, cô cảm thấy mình sắp khóc lên đến nơi rồi.

Bước chân của Thịnh Nghiệp Sâm cũng không tính là nhanh, cô đi theo phía sau anh, hai người cũng trầm mặc không nói gì, xuyên qua bóng tối trên
cầu thang, Thịnh Nghiệp Sâm đi vào trong con đường đèn vàng mờ mờ, hai
bên đường đổ nát, nhiều đèn bị hư, Lục Tắc Linh si ngốc nhìn chằm chằm
bóng dáng của Thịnh Nghiệp Sâm, lúc sáng lúc tối, càng lúc càng xa,
giống như một bức tranh muôn sắc vậy.

Cho đến khi... Cho đến khi hình bóng anh hoàn toàn biến mất.

Hai người không hề từ biệt, cũng không hề nói hẹn gặp lại.

Gặp lại đã là quá xa xỉ lắm rồi, cô nói không ra, cũng không dám mong đợi gì nhiều.

Đúng là đồ ngu ngốc, cô vẫn đứng ở đầu hành lang nhìn về phía Thịnh
Nghiệp Sâm đi, cực kỳ lâu cũng không muốn rời đi, giống như bóng dáng
của anh vẫn còn ở đó, lại giống như hơi thở của anh vẫn chưa từng tiêu
tán.

Nước mắt rốt cuộc cũng chảy xuống, nhịn lâu như vậy, rốt cuộc cô cũng có thể phóng túng cho mình khóc một lần. Mềm yếu ngồi trên bậc thang dơ
dáy bẩn thỉu, cô ôm thật chặt đầu gối của mình, cô không biết yêu sẽ là
như vậy, giống như một loại độc ngấm sâu tận xương tủy, luôn đau, đau
đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều bị lật tung, sống không bằng chết, nhưng
vẫn phải làm việc qua lo.

Cô ở trong lòng hèn mọn nói với người đã đi kia.

Thịnh Nghiệp Sâm, cuộc đời này trừ anh ra, em không muốn gả cho bất kỳ
ai khác, biết rõ anh sẽ không yêu em lại càng không lấy em, vậy mà em
vẫn cố chấp mong đợi như vậy. Em biết, em như vậy sẽ làm cho anh cảm
thấy sợ.

Nhưng em có thể làm thế nào đây? Em chỉ có thể như vậy mà thôi.

Len lén yêu anh, len lén nhớ anh, cuối cùng cũng chỉ biết len lén mà khóc.

Thịnh Nghiệp Sâm luôn biết tính tình Lục Tắc Linh rất dễ chịu. Cô đối
với anh kiên nhẫn cùng dịu dàng là có một không hai trên đời này, ngày
trước, khi Thịnh Nghiệp Sâm bị mù, móng tay móng chân đều do cô cắt cho
anh. Cô chăm sóc anh y như chăm sóc một đứa trẻ, cắt hết móng tay móng
chân, chưa bao giờ do dự, anh thì ngược lại không cách nào thích ứng
được, anh không có thói quen để cho cô nhìn thấy quá nhiều mặt yếu kém
của mình, luôn kháng cự trong im lặng. Cô cũng sẽ không ép buộc anh, chỉ yên lặng ở một bên chờ, giống như không hề có chuyện gì, chờ anh từ từ
thích ứng.


Chưa từng lúng túng, cũng chưa từng từng có câu oán hận nào.

Cực kỳ lâu về sau, Thịnh Nghiệp Sâm rất muốn, có lẽ đời này sẽ không có ai đối xử với anh tốt hơn cô nữa.

Anh không biết tại sao mình lại muốn đến tìm cô, ngồi máy bay cả đêm, lần lượt đến từng khách sạn tìm địa chỉ của cô.

Lúc anh tìm được căn hộ cũ nát này, anh không biết tâm trạng lúc đó của mình như thế nào, chỉ cảm thấy trái tim đau đớn.

Gặp mặt lại cũng không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi
giây cũng rất khó nhịn được, làm thế nào cũng không bỏ đi được.

Khuôn mặt của cô vẫn giống y như trước, nhưng trên đó lại tràn đầy mệt
mỏi, cùng với cô gái bừng bừng sinh khí khác xa nhau. Cô ở bên cạnh đợi
anh bốn năm, nhưng anh không thèm nhìn cô lấy một cái. Trong cái khoảnh
khắc đó, anh thậm chí không nhịn được muốn lấy tay chạm vào mặt của cô.

Giống như đã đợi thật lâu, chỉ vì giờ khắc gặp lại này.

Thật điên cuồng, cho nên anh trốn, trong đầu anh cảm thấy rất lúng túng.

Cho đến khi đi tới chỗ đậu xe anh mới phát hiện mình không cầm chìa khóa xe, anh quay đầu nhìn lịa, không biết vì sao, trong lòng anh lại cảm
thấy cực kỳ may mắn. Đi thật mau đến hàng lang nhà cô, hai tay anh đút
vào túi, lại chạm thấy cái chìa khóa xe, thì ra là bị điện thoại di động đè lên. Anh có chút thất vọng chuẩn bị rời đi, ánh mắt chợt thoáng
nhìn, anh nhìn thấy Lục Tắc Linh.

Cô vẫn chưa đi lên. Một người cô đơn ngồi ở đầu hành lang, vùi đầu ở
trong cánh tay, vai hơi hơi run run, giống như một con mèo rơi xuống
nước, làm cho người khác phải đau lòng. Hai người rõ ràng cách nhau một
khoảng, nhưng Thịnh Nghiệp Sâm lại có thể nghe thấy những âm thanh nấc
nghẹn của cô, ở trong đêm tối quanh quẩn thật lâu, âm thanh kia giống
như một bàn tay vô hình, giữ lấy trái tim của anh.

Anh khiếp đảm, không dám tiến lên, chỉ đứng ở một chỗ thật lâu, cho đến khi Lục Tắc Linh lau sạch nước mắt trên mặt, không còn sức sống đi lên
lầu.

Cô đang khóc, anh nhớ là cô chưa bao giờ khóc trước mặt của anh, có mấy
lần là do anh vô tình phát hiện, có lẽ là do cô cảm thấy khóc cũng vô
ích mà thôi.

Anh không phải là người hay mềm lòng nhưng vào giờ phút này, anh dường
như cảm động với sự bi thương của cô, hình như bị xúc động bởi tiếng
khóc yếu ớt đó, anh mờ mờ ảo ảo cảm thấy lồng ngực mình đau đau.

Trong lòng giống như có một giọng nói, nhớ tới ba chữ Lục Tắc Linh, toàn thân anh đều tê cứng vì cái tên này, kích động lại kích động.

Anh bị chính mình hù sợ.

Cả đêm không ngủ, Lục Tắc Linh nhìn chằm chằm cặp mắt sưng vù của mình
rồi đi làm. Tiểu Tiên vẫn bình thường, hoạt bát, vui vẻ. Cô ấy đến rất
sớm, cứ bám lấy cô mãi. Cô lấy đồng phục trong tủ ra, liền nghe được
tiếng om sòm của Tiểu Tiên ở bên tai.

"Tắc Linh, cậu có biết không, hồi qua có người đến tìm cậu đó? Là một người đàn ông đó, ôi chao~~!"

Lục Tắc Linh không nói gì, yên lặng thay quần áo.

"Người đàn ông kia thật sự rất đẹp trai! Giống y như minh tinh trên TV
vậy, mình hỏi anh ta là ai! Anh ta lại nói là bạn cũ của cậu.

Tay Lục Tắc Linh khựng lại một chút.

Bạn cũ, thì ra là bạn cũ sao? Lục Tắc Linh có chút chua xót, 4 năm qua, đổi lấy một tiếng bạn cũ. Cô nên may mắn sao?

"Sau đó anh ta đi tìm cậu hả?" Tiểu Tiên đi theo Lục Tắc Linh, vẫn thao
thao bất tuyệt: "Mình cảm nhận được ánh mắt đó có gì không đúng, có phải là người theo đuổi cậu hồi trước không hả?"

Lục Tắc Linh cau mày, cuối cùng dừng lại: "Tiểu Tiên, đi làm."

Tiểu Tiên bĩu môi, bộ dạng như một đứa bé: "Hừ! Ra dáng lãnh đạo! Không thèm nói với cậu nữa!"


Tiểu Tiên nhảy nhảy nhót nhót rời đi, một ngày mới cứ như vậy bắt đầu, Lục Tắc Linh cảm thấy hơi hoảng hốt.

Bây giờ Lục Tắc Linh quản lý phòng Mai, thật ra thì có cũng không cần
vất vả như trước nữa, nhưng cô là người thực tế, có thói quen tự lực.
Phòng Mai hôm nay có dự định, là lãnh đạo và kỹ sư của công trình khảo
cổ, nghe nói mấy khu bất động sản ở ngoài ngoại ô lúc khởi công đào bới
thì phát hiện một số ngôi mộ cũ, chính phủ khẩn cấp tham dự, phái rất
nhiều chuyên gia đến, bảo vệ di vật, báo chí lại không ngừng thổi phồng
chuyện này lên, nghe nói đây là phát hiện rất bất ngờ.

Dĩ nhiên, cái này không có quan hệ gì với Lục Tắc Linh, chỉ là không
ngờ, vì vậy chuyện, cô và Thịnh Nghiệp Sâm lại gặp mặt lần nữa.

Cha của Diệp Thanh là một giáo sư khảo cổ học nổi tiếng trong nước, lần
này cố ý mời ông ấy tới phối hợp đào lên nghiên cứu, ông ấy đã ở đây hai tháng nay, những người lãnh đạo liền mời khách đi ăn cơm, tự nhiên
không thể thiếu ông ấy, mà ông ấy lại rất trùng hợp mang Thịnh Nghiệp
Sâm đến đây công tác.

Trong bữa tiệc, đoàn người đều ăn uống say sưa, Lục Tắc Linh đứng ở một
bên phục vụ, bận rộn gọi món ăn, thỉnh thoảng nghe thấy bọn họ nói
chuyện phiếm với nhau.

Lúc cha của Diệp Thanh giới thiệu Thịnh Nghiệp Sâm, ông ấy nói: "Đây là Thịnh Nghiệp Sâm, là bạn học của Diệp Thanh con tôi."

Lời ông vừa dứt, người khác lập tức cười ha hả nói toạc ra: "Đây là con rể à? Thật đúng là nhân tài nha!"

Sau đó cả bàn cười rộ lên, tất cả mọi người lập tức khen ngợi đôi câu, giáo sư Diệp chỉ là cười, không tiếp tục cãi lại.

Lục Tắc Linh cảm thấy tiếng cười kia vô cùng chói tai, làm da đầu tê dại, cô rất muốn né ra nhưng không có lý do.

Sớm đã biết từ trước rồi còn gì? Anh sẽ kết hôn với Diệp Thanh, cô đã
biết từ trước. Bọn họ là trai tài gái sắc, gia thế cũng xứng với nhau.

Nhưng cô vẫn thấy đau. Từng hồi một, đau đến mức sống lưng chảy mồ hôi lạnh.

Trước kia cô từng xem rất nhiều tiểu thuyết, nhưng cô lại không học được cách làm tiêu sái nắm được thì buông xuống được của các nữ chính, tình
yêu của cô là con đường cùng, đi xuống là chết, không đi cũng chết.

Cho nên cô phóng túng mình ở đường chạy càng xa càng tốt, cho đến khi
không còn hơi sức để thở nữa, rồi từ từ chết trong hiu quạnh.

Gọi món ăn xong, cô rời khỏi phòng Mai, trở về phòng nhân viên để nghỉ,
một đường cũng có chút không yên lòng. Trong đầu tràn đầy hình ảnh mới
vừa rồi Thịnh Nghiệp Sâm ngẩng đầu lên nhìn cô kia.

Cô thật khờ, chỉ một nụ cười là đã quên ngay một việc, hoảng loạn như vậy , nàng cô bỏ qua ánh mắt đó, thật vô dụng.

Điện thoại di động vang lên , là Hạ Diên Kính gọi đến.Ở đầu bên kia điện thoại cô ấy mắc cỡ ngại ngùng hỏi: "Gần đây có ai đến tìm cậu không?"

Lục Tắc Linh liền tỉnh ngộ: "Là cậu nói cho anh ấy biết?"

"Thịnh Nghiệp Sâm thật sự đi tìm cậu!" Hạ Diên Kính cũng có chút luống
cuống: "Mình cảm thấy hận! Tại sao anh ta và Diệp Thanh thì sống tốt còn cậu thì gặp phải xui xẻo như vậy! Mình chỉ muốn để cho anh là nhìn thấy cậu, để cho anh ta đau lòng!"

Lục tắc Linh khẽ thở dài một hơi: "Cậu đúng thật là hồ đồ mà."

. . . . . .

Cúp điện thoại, Lục Tắc Linh không biết còn có thể nói gì. Có lẽ là báo
ứng, một năm nay vẫn không tính là gì, khổ nạn báo ứng còn chưa kết
thúc, cho nên trời cao để cho bọn họ gặp lại, để cho cô tiếp tục khổ sở, không thể trách ai được, là di chính cô không bỏ được.

Lòng cô không yên mà đi, cúi thấp đầu, cho đến khi đụng vào "Một bức
tường" , mới ngừng lại xoa trán, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy khôn mặt
tươi cười của Bạch Dương.

Anh ta tự nhiên xoa trán cho Lục Tắc Linh, trong miệng dịu dàng trách
cô: "Sao vậy, đi bộ cũng không thèm nhìn? Cho dù là đang nhớ đến anh thì cũng đừng có mất hồn đến vậy chứ!"


Lục Tắc Linh tức giận liếc anh ta một cái,bất đắc dĩ trước sự “tự mình
đa tình của anh ta”, lại không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cảm kích
trước sự xuất hiện của anh ta, ít nhất có thể làm cho cô thoát khỏi khổ
sở trong chốc lát.

"Lúc nào thì tan việc? Chúng ta đi xem phim chứ?"

Lục Tắc Linh mặc cho anh ta xoa trán của mình, tay Bạch Dương rất lớn,
sức tay không nặng không nhẹ, lòng bàn tay hơi nóng, giống như một ngọn
lửa nho nhỏ, ủi nóng cơ thể đau đớn của cô.

Cô nhìn thời gian điện thoại di động , "Tiệc ở phòng Mai kết thúc thì có thể đi. Bây giờ thời gian của tôi tương đối tự do."

"Hôm nay đồng ý thật đúng là sảng khoái, xem ra cô gái cương trực rất sợ bị sói quấn lấy là thật."

"Cái miệng của anh, chỉ biết chạy bậy."

"Không có việc gì làm, có thể làm vậy, nếu là như mỗi ngày có thể hôn miệng, khẳng định sẽ không yên lòng như vậy nữa."

Lục Tắc Linh đánh tay cảu anh ta, tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái, không để ý tới anh nữa.

Bạch Dương đi theo phía sau, làm bộ như uất ức nói: "Em qua cầu rút ván! Em bội tình bạc nghĩa!"

. . . . . .

Cha của Diệp Thanh ước chừng cũng là bắt đầu gấp gáp việc hôn nhân cảu
con gái rồi, gần đây hay tìm lý do mời anh ăn cơm. Sự vội vàng của ông
ấy Thịnh Nghiệp Sâm cũng đã nhìn ra, mấy lần không thể cự tuyệt, chỉ có
thể nhắm mắt ăn cơm với ông ấy, nhưng anh cũng hiểu, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, nên tìm cơ hội nói rõ ràng với Diệp Thanh thì hơn.

Sau khi vào khách sạn anh liền cảm thấy rất bất an, khách sạn trong
thành phố này không nhiều lắm, đi tới đi lui cũng chỉ có mấy cái, những
người lãnh đạo ở đây mời khách ở chỗ y như anh đoán, chỉ là Lục Tắc Linh làm ở chỗ này, anh gần như không hy vọng bị cô nhìn thấy mình và cha
cảu Diệp Thanh ăn cơm với nhau.

Nhưng mà số phận thật thần kỳ, cái gì mà anh càng không muốn thì nó lại
kéo tới. Nhìn cô yên lặng ngồi đợi, gọi món ăn, thậm chí cười nói với
khách, tay của anh vẫn nắm hết sức chặt.

Anh vẫn nhìn chòng chọc vào cô, nhưng cô ngay mắt cũng không có nhìn
anh, vô ý chạm mắt, cô cũng rất nhanh dời đi. Cô đang trốn tránh anh,
điều này làm cho anh có chút mất mát.

Cô ra khỏi phòng tiệc, trong đầu anh vẫn bồi hồi bóng dáng của cô, không thể yên lòng, lấy cớ đi hút thuốc lá, rời khỏi phòng tiệc.

Trên hành lang rộng rãi yên tĩnh. Trước cửa mỗi phòng tiệc đều có hai nhân viên đứng canh, ai có chức vụ nấy.

Anh đi về phía trước, trong trí nhớ của anh thì phòng của nhân viên nằm ở cuối hành lang.

Thật ra thì anh cũng không biết tại sao mình lại muốn tìm cô, tìm được
cô rồi thì nên nói gì đây, nhưng mà hành động lại đi trước ý thức, không đợi anh tìm một cái cớ thật hay, thì anh đã nhìn thấy cô ở cuối hành
lang.

Chỉ là lúc này, cô ở cùng một chỗ với người đàn ông khác. Người đàn ông
đó mặc một bộ tây trang màu trắng, phong cách nho nhã cùng với khí chất
hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, nhìn anh ta nhìn chăm chú Lục Tắc Linh, tay nắm lấy vai Lục Tắc Linh, một tay xoa đầu cho cô, tư thế thân mật
này thật sự rất chói mắt.

Mà Lục Tắc Linh...... Thế nhưng lại không có đẩy anh ta ra.

Cảm giác giống như có một tảng đá đập vào đầu, Thịnh Nghiệp Sâm cảm thấy mắt nổ đom đóm, giống như tất cả trước mắt đều trở thành hư không.

Thì ra lời cô nói là thật, cô đã chấp nhận người đàn ông khác, anh thì
cái gì cũng không biết, thời gian trống rỗng, trống rỗng làm cho người
khác khó có thể chịu được đau đớn. Anh cảm thấy không khí trên cái hành
lang này quá mỏng manh, làm anh ngay cả hít thở cũng thấy khó chịu.
Nhếch nhác quay đầu, đi sang bên kia, vốn chỉ là lấy cớ hút thuốc lá,
nhưng không nghĩ cuối cùng thật sự lấy ra.

Mùi thuốc lá từ mũi tràn vào trong phổi, cái loại cảm giác thích thú
ngắn ngủi đó hóa giải sự bất lực lúc này của anh. Khủng hoảng quá, anh
cũng không biết mình đang sợ cái gì.

Thật ra thì chuyện làm ăn của công ty ở thành phố này ngay từ lần đi
công tác trước anh đã giải quyết xong hết rồi, anh tới đây chủ yếu cũng
chỉ muốn gặp Lục Tắc Linh. Anh cũng không biết phải làm như thế nào, chỉ là muốn tới xem một chút.

Vốn bữa tiệc đã kết thúc, ngay đêm đó anh nên trở về, nhưng anh cũng
không biết là vì sao, quỷ thần xui khiến như thế nào mà anh lại lái xe
đến nhà của cô.


Tám giờ tối, cô vẫn chưa về. Căn hộ cũ nát, hiệu quả cách âm rất kém
cỏi, nhà ai đang nấu cơm, nhà ai đang xem TV, thậm chí ngay cả tiếng
đánh con cũng có thể nghe thấy được. Lộn xộn loạn xoạn, khuấy đảo hồ
Xuân Thủy trong lòng Thịnh Nghiệp Sâm, anh cảm thấy mình càng ngày càng
khó có thể bình tĩnh.

Anh liên tục nhìn giờ trên điện thoại, cho đến hơn chín giờ, Lục Tắc
Linh mới khoan thai về nhà. Thịnh Nghiệp Sâm đứng trên bậc thang gần cửa sổ nhìn xuống, cô đang đứng dưới lầu nói chuyện với người đàn ông mặc
tây trang màu trắng, khoảng cách hơi xa, Thịnh Nghiệp Sâm không thấy rõ
nét mặt của cô, nhưng vẫn có thể suy ra, chắc hẳn cô đang rất vui mừng.
Một cỗ buồn bực tức giấu ở trong ngực không khỏi tràn ra, Thịnh Nghiệp
Sâm cảm thấy phiền não cực kỳ.

Co cầm chìa khóa đi lên lầu, bước chân rất nhẹ, chỉ là Thịnh Nghiệp Sâm
bị mù mấy năm, cho nên đối với những âm thanh trong bóng tối cực kỳ nhạy cảm, càng quen thuộc với tiếng bước chân của cô hơn.

Cô không biết anh đang ở đây, lấy chìa khóa mở cửa, tiếng chìa khóa chèn vào trong ổ, cùm cụp chuyển động một cái, Lục Tắc Linh mới vừa kéo cửa
ra, Thịnh Nghiệp Sâm đã mất hết kiên nhẫn đi tới bên cạnh cô, nghiêm mặt nói: "Bây giờ cô còn học được cách đi chơi đến khuya lơ thế này mới về
nhà sao?"

Lục Tắc Linh không ngờ Thịnh Nghiệp Sâm sẽ đến, sợ đến mức làm rơi chìa khóa xuống đất.

"Anh....Sao anh lại tới đây?" Cô nhếch nhác nhặt chìa khóa lên, lắp ba lắp bắp hỏi.

Lục Tắc Linh hỏi ra những lời này, Thịnh Nghiệp Sâm chỉ cảm thấy càng tức giận hơn: "Không hy vọng nhìn thấy tôi, thật sao?"

Lục Tắc Linh bị lời của anh chặn lại, chưa đóng cửa, trở tay đem chốt mở ấn xuống một cái, đèn phòng khách sáng lên, chiếu sáng một phần. Rốt
cuộc Lục Tắc Linh cũng có thể nhìn thấy nét mặt của Thịnh Nghiệp Sâm.

Anh nhíu chặt mày, nhăn mũi, môi mím lại rất sít sao, đây là điềm báo
trước khi anh nổi giận. Anh nói: "Cô cảm thấy người đàn ông kia được
không?"

Lục Tắc Linh thấp thỏm, cắn cắn môi, một hồi lâu mới có hơi sức lực trả lời: "Chỉ có thể vậy thôi."

"Cô phải cùng với anh ta?" Trong mắt Thịnh Nghiệp Sâm phát hỏa, vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, Lục Tắc Linh khẩn trương nắm chặt tay thành quả đấm, cô không biết hận ý của anh lại nồng đến như vậy.

"Cô phải cùng với anh ta?" Trong mắt Thịnh Nghiệp Sâm phát hỏa, vẫn sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Tắc Linh, Lục Tắc Linh khẩn trương nắm chặt tay thành quả đấm, cô không biết hận ý của anh lại nồng đến như vậy.

"Để xem thử." Lục Tắc Linh hướng tầm mắt sang nơi khác, không nhìn anh
nữa, nhàn nhạt nói xong, trong giọng nói không che giấu được sự buồn bã: "Thích hợp thì ở cùng nhau, em cũng không còn trẻ nữa, em sớm lập gia
đình anh cũng có thể yên tâm một chút."

Thịnh Nghiệp Sâm càng nghe càng cảm thấy tức giận, anh liếc nhìn cánh
môi lúc mở lúc đóng của Lục Tắc Linh, chỉ hy vọng cô có thể câm miệng
vĩnh viễn đừng có nói những lời không thoải mái đó nữa. ANh không biết
lúc đó trong đầu anh đang nghĩ gì, chỉ theo bản năng dùng lực nắm lấy bả vai của cô.

Cô sợ hết hồn, theo bản năng muốn chạy trốn, thế nhưng anh lại dùng lực
quá lớn. Anh vẫn hung hăng nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt đầy lửa
giận, dường như muốn đem cô thiêu cháy thành tro bụi.

Bỗng chốc anh cúi đầu muốn chặn lại những lời nói cho sướng miệng của
cô, nhưng anh chỉ vừa mới cúi người xuống, cô đã quay đầu đi tránh khỏi.

"Cô --" Thịnh Nghiệp Sâm cực kỳ tức giận, gần như muốn giết cô. Chỉ là
lời nói còn chưa nói ra miệng. Đã có một bóng dáng cao ráo màu trắng
đang hưng phấn đi lên cầu thang.

Lục Tắc Linh thấy có người tới liền nhanh chóng từ trong ngực Thịnh
Nghiệp Sâm thoát ra ngoài. Cô sửa lại tóc của mình, có chút xấu hổ nói
với người vừa tới: "Bạch Dương, sao anh lại lên đây?"

Bạch Dương say mê cuồng nhiệt tới đây, cầm trên tay hai cây kem bánh
quế, như đứa bé đòi thưởng, cười híp mắt đưa một cây cho Lục Tắc Linh.
"Không phải em muốn ăn sao? Anh mua cho em để em nhớ tới anh!"

Lục Tắc Linh có chút ngoài dự đoán, ngây ngốc nhận lấy cây kem, khí lạnh xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền cảm đến trong óc, rốt cuộc cô cũng
tỉnh táo lại một chút.

Bạch Dương một mực cười, trong mắt chỉ có Lục Tắc Linh, lúc này mới nhìn thấy rõ bên cạnh còn có một người đàn ông. Anh thản nhiên hỏi: "Đây
là?"

Lục Tắc Linh nhìn Thịnh Nghiệp Sâm một cái, bình tĩnh giới thiệu: "Đây là học trưởng thời đại học của em."

Bạch Dương thân thiện tới đây chào hỏi: "Chào anh." nói xong liền đưa tay ra.

Thịnh Nghiệp Sâm sửng sốt một chú, ngay sau đó cũng lễ phép đưa tay bắt tay một cái: "Chào cậu."

Lục Tắc Linh hít một hơi, xoay người vào phòng, nói với Bạch Dương: "Đi
vào đây ngồi." Nói xong lại quay đầu thử dò xét tính hỏi Thịnh Nghiệp
Sâm: "Anh...có muốn vào ngồi chung không?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận