Trên đường, chiếc xe Ferrari lao nhanh như chớp xuyên qua dòng xe cộ.
Đoàn xe bên cạnh sôi nổi bóp còi, giảm tốc độ né tránh, sợ đâm phải chiếc siêu xe xa xỉ này.
Quan trọng là thời gian chờ đèn đỏ lại cực dài, tận 65 giây.
"Mẹ nó! Lại là đèn đỏ!" Thiếu niên ngồi trên Ferrari đấm một quyền lên tay lái, chửi thầm một tiếng, sau đó quẹo phải tiến vào đường nhỏ.
"Anh Dã, cậu chạy chậm một chút đi.
Chìa khóa xe vừa mới lấy lại được, đừng để bị thu tiếp."
"Đừng nói lời vô nghĩa! Cô ấy sao rồi? Cậu vào trường chưa?"
"Tớ có thể vào được sao? Chín bảo vệ đang trừng mắt nhìn tớ như nhìn rác rưởi đây này."
Trọng Dã nhìn chằm chằm con đường phía trước không sót thứ gì, lý trí dần dần bị đánh bay, hai tròng mắt hung ác lộ ra bản tính tàn nhẫn thô bạo.
Ngay sau đó, tai nghe Bluetooth truyền đến tiếng Nhậm Duẫn Phi kinh hô: "Mẹ nó! Anh Dã, chị cậu ngất rồi!"
Nghe vậy, Trọng Dã trực tiếp kéo tai nghe xuống, hung hăng đấm vào ghế phụ.
Chân ga Ferrari bị dẫm ngày càng tàn nhẫn, đồng hồ tốc độ cùng thiếu niên đang kề cận bùng nổ giống nhau, dần dần vượt khỏi giới hạn an toàn.
*******
"Chuyện ảnh chụp là thế nào?" Nữ lãnh đạo quăng một chồng ảnh chụp trước mặt cô.
"Không, không phải tôi...!Không phải tôi...!Không phải như thế..." Cô cật lực lắc đầu, hai mắt sưng đỏ, tinh thần tiều tụy lặp lại lời nói.
Mấy ngày nay cô không ngừng lên truyền thông cùng Weibo phủ nhận tính chân thật của những bức ảnh đó.
Nhưng không ai tin tưởng cô, hotsearch Weibo ba ngày liên tiếp đều là nữ thần quốc dân bị ngã đài, bị dư luận bạo lực mạng, cô trở thành người chỉ cần ra đường sẽ bị người đời kêu đánh.
Nữ lãnh đạo lạnh lùng gửi tối hậu thư cho cô.
"Cao xa đại ngôn, vi phạm hợp đồng quảng cáo, còn có dự án điện ảnh cùng Tổng Nghệ cũng phải lùi lại lịch, phim điện ảnh cùng phim truyền hình lần trước cô quay bởi vì sự kiện này đã không thể chiếu."
"Tiền vi phạm hợp đồng cô có bồi thường nổi không?! Cô đem tất cả nguồn thu nhập đi lấp vào lỗ thủng của Trọng gia, còn liên lụy tới toàn bộ công ty sắp bị khởi tố."
"Sơ Nặc, bọn tôi không cứu được cô, cô đi đi."
*******
"Những bức ảnh đó không phải tôi...!Thật sự không phải tôi...!Không phải như thế, đều không phải..."
"Khụ khụ, khụ khụ khụ, khụ khụ khụ ——"
Sau một trận nôn khan mãnh liệt, cô gái nằm trên giường bệnh bỗng bừng tỉnh, sắc mặt trắng bệch như trần nhà, khóe mắt còn vương vài giọt nước, mồ hôi tẩm ướt những sợi tóc trên trán cô.
Cô cảm giác nước sông đang chảy vào trong yết hầu, rót đầy khoang bụng khiến mình hít thở không thông.
Đại não cô vì thiếu oxy cho nên mới ngất đi trước mặt mọi người.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào mắt khiến cô trở lên mơ hồ, cô dùng tay cố hết sức để nửa người trên ngồi dậy.
Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay có lực nóng cháy dán lên sau lưng cô, đỡ cô ngồi lên.
Cô kinh ngạc ngước mắt, tầm mắt dần dần rõ ràng, nhìn thấy gương mặt thiếu niên anh tuấn góc cạnh như núi.
"Trọng Dã? Em...!Khụ khụ...!Sao em lại ở chỗ này?" Sơ Nặc kinh ngạc hỏi anh, cô không nhớ mình có nói với anh.
Thiếu niên lạnh lùng đỡ cô ngồi vững, vẫn không trả lời, xoay người đi rót nước ấm.
Trọng Dã đem ly giấy đưa cho cô, nặng nề nói ra hai chữ: "Uống nước."
Sơ Nặc cảm nhận được môi mình khô khốc, nhận ly giấy trong tay Trọng Dã, đầu cô vẫn có chút choáng váng muốn nôn, chỉ có thể mở miệng nhỏ uống nước.
Toàn thân anh toả ra khí lạnh, anh ngồi trên ghế bên cạnh giường bệnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, lãnh đạm nói ra quyết định: "Em sẽ bảo ba chuyển trường cho chị."
"Khụ, khụ khụ, khụ." Sơ Nặc bất thình lình bị quyết định của anh làm cho sặc.
Trọng Dã duỗi tay lấy khăn giấy đưa cho cô, tiếp tục: "Trường tư lập Niệm Thị, cũng không kém nhất Trung, chị học ở đó vẫn có thể thi đại học."
"Vì sao?" Cô trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi hỏi anh, lại nghĩ tới những bức ảnh buổi sáng, "Chuyện này chị có thể giải thích với giáo viên và các bạn, về sau vẫn có thể đi học bình thường."
"Ngày mai em mang chị đi dạo quanh trường." Anh mặt vô biểu tình làm lơ cô.
"Trọng Dã!" Cô nhíu mày, không hiểu vì sao Trọng Dã luôn muốn thay cô quyết định.
Thiếu niên thấy cô hơi giận gọi tên mình, gương mặt lạnh như băng cũng tan ra, anh cực lực hòa hoãn ngữ khí, "Chuyện này là Diệp Nhiêu làm, buổi sáng em tới hỏi, trường học nói buổi chiều hôm qua Diệp Nhiêu đã làm xong thủ tục thôi học."
Cô cũng đã đoán được lí do, "Có phải bởi vì em cảnh cáo cô ta không được bịa đặt, Diệp Nhiêu mới làm như vậy."
Trọng Dã á khẩu không trả lời được, đôi mắt đen như mực không chớp mắt nhìn cô, trên mặt dần dần khôi phục huyết sắc, anh không còn gì để giải thích.
Thiếu niên trẻ tuổi vẫn còn nóng nảy, làm việc vẫn thiếu suy xét.
Anh không nghĩ Diệp Nhiêu sẽ trả thù cô.
Anh cho rằng Diệp Nhiêu không dám động tới cô.
Dù sao từ trước tới nay cũng không có ai dám động tới đồ mà nhị thiếu để ý.
Khi anh 12 tuổi, bởi vì người khác phá hư món đồ chơi Transformers mà anh thích, anh đã đánh gãy xương sườn người ta.
Vừa rồi nhận được điện thoại của Nhậm Duẫn Phi, trên đường tới đây, anh đã có ý định giết chết Diệp Nhiêu.
"Nhưng chị đã nói với cô ta chị là chị em, cô ta thật sự không cần phải ghen ghét chị, làm như vậy đâu được cái gì? Ai..." Cô bị ghen ghét vô lý mà thở dài.
Sơ Nặc đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi anh: "Thời điểm em tới đây có bị ai bắt gặp không?"
Anh lắc đầu, "Không, em trèo tường vào."
Trọng Dã cuối cùng cũng cảm nhận được ánh mắt nhìn "rác rưởi có hại" của bảo vệ mà Nhậm Duẫn Phi từng nói.
"Ngày mai làm thủ tục chuyển trường, em đi với chị." Trọng Dã lại một lần nữa tuyên bố quyết định, anh cố chấp cho rằng Nhất Trung không an toàn.
Mặt cô có chút đỏ lên, kiên trì cự tuyệt: "Chị không chuyển trường, Nhất Trung là trường học tốt nhất Hoàng Nam, chuyển tới chỗ nào cũng không tốt bằng nơi này."
Nhất Trung là trường công lập, học phí mỗi năm chỉ có một ngàn, nếu thành tích thi đậu đại học tốt còn được Bộ Giáo dục cấp học bổng.
Nhưng học phí trường tư lập cô không kham nổi, hơn nữa chất lượng dạy học khẳng định cũng bằng.
Anh không cho cô lấy lí do, trầm giọng nói: "Học phí em trả, chị an tâm đi học là được."
Cô nắm chặt ga giường, yêu cầu một lời giải thích hợp lý: "Vì sao em nhất định bắt chị chuyển trường?"
"Nơi này không an toàn."
"Không an toàn thế nào?"
Cô nương mềm mại cố chấp cùng thiếu niên cứng như đá giằng co, cô không khỏi có chút tức giận.
Cô không biết Trọng Dã còn có một mặt cố chấp như vậy, đời trước chỉ biết trốn anh.
Lúc này cô mới phát hiện Trọng Dã không chỉ quái gở thô bạo, còn có dục vọng chiếm hữu.
Cô hiểu, anh muốn khống chế cô.
Chỉ là cô không hiểu, tại sao lại như vậy.
Hai người giằng co hồi lâu không lên tiếng, anh trầm mặc không nói, nhìn gương mặt cô gái tinh xảo tuyệt diễm, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp không thể lý giải.
Đây là lần đầu tiên cô tức giận.
"Chị sẽ không chuyển trường, chị ở chỗ này rất tốt, hơn nữa học sinh cấp 3 chuyển trường sẽ ảnh hưởng rất lớn tới việc thi đại học, chị sắp lên 12 rồi, không có thời gian làm quen cùng thầy cô và bạn học mới."
Cô nhìn Trọng Dã, kiên trì nhắc lại một lần nữa, hy vọng anh có thể nghe vào.
Trọng Dã không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn cô, tròng mắt u ám cơ hồ như muốn đem cô nuốt trọn, rét lạnh như băng, sâu không thấy đáy.
Sơ Nặc né tránh ánh mắt anh, đi xuống giường xỏ giày, ngữ khí ôn nhu trở lại: "Chị về phòng học trước, em cũng nhanh trở về đi."
Thẳng đến khi bóng hình mảnh khảnh biến mất khỏi cửa phòng y tế, anh mới yên lặng lưu luyến thu hồi tầm mắt.
Con thú hoang lại lần nữa nhận thua.
Anh cũng chỉ có thể nói, chứ không thể lay chuyển được cô.
********
Buổi tối Trọng Dã đi tới thư phòng ở tầng 3, gõ cửa.
"Vào đi." Trong phòng truyền tới tiếng nói mệt mỏi của ba anh.
Trọng Dã nắm chặt then cửa, anh cố gắng bỏ qua xa lạ khác thường dưới đáy lòng, mở cửa đi vào.
Anh nhìn ba đang ngồi trước bàn làm việc, ông mang kính gọng vàng, trước mặt là laptop cùng một chồng văn kiện cao như núi.
Ba Trọng thấy anh tới tìm mình cũng rất ngạc nhiên, vì chưa làm tròn trách nhiệm của một người ba đối với anh, điều này khiến ông cực kỳ áy náy.
Dưới kính che giấu vui mừng trong mắt ông.
"Ngồi xuống nói đi." Ánh mắt Trọng Khôn ý bảo anh ngồi xuống sô pha.
Hai cha con cùng nhau ngồi nói chuyện như vậy, Trọng Dã vô cùng mất tự nhiên ngồi xuống.
"Ba, con muốn chuyển tới Nhất Trung." Thiếu niên mở miệng đưa ra thỉnh cầu muốn chuyển trường.
Trọng Khôn quan sát sắc mặt của anh, hỏi: "Vì sao?"
Phiền! Sao ai cũng phải hỏi anh vì sao!
Trọng Dã ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu xuống nhìn chằm chằm sàn nhà trả lời: "Con muốn thi đại học."
"Con trai, thương nhân đàm phán phải có hợp đồng, cha con thổ lộ phải có chân thành." Trọng Khôn tung hoành thương trường nhiều năm, liếc mắt một cái đã nhìn ra anh đang nói dối.
Thi đại học? Hiểu con không ai khác ngoài cha, đứa nhỏ này không nổi điên giết người đã tốt lắm rồi, nào có khả năng muốn thi đại học.
Trọng Khôn nhìn bộ dáng con trai nôn nóng nói không nên lời, đi thẳng vào vấn đề nói: "Con thấy Nặc Nặc ở Nhất Trung, cho nên con cũng muốn tới đó."
Trọng Dã đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông, môi mỏng mím chặt, sau đó gấp gáp quay đi hướng khác.
Tâm tư trong lòng anh bị vạch trần ——
Thật đúng là CMN mất mặt.
"Con trai, chuyện này ba không thể đáp ứng con." Trọng Khôn chỉ nói một câu này, sau đó quay lại ghế, bắt đầu lật xem văn kiện trên bàn.
"Vì sao?" Thiếu niên nghẹn ngào nhìn về phía ông, lần này đổi ngược lại là anh hỏi lý do.
"Nói thật, nếu ba là ba Nặc Nặc, ba cũng sẽ không đem con gái giao cho con."
"Bởi vì con có bệnh đúng không." Đôi mắt anh ảm đạm u ám, "Bệnh di truyền, con biết."
Trong lòng hai cha con đều hiểu rõ sự tình, tiếng nói đột nhiên im bặt.
Hồi lâu, chỉ nghe được ba Trọng thở dài tiếc hận, tàn nhẫn nói ra.
"Con trai, con sẽ hại con bé.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...