Cố Chấp Chờ Em Vô Lượng Hải Để Dung Nguyệt


Chiếc giường đơn nhỏ nhắn như ôm lấy, như vỗ về Mạc Vũ Hải khiến anh chẳng buồn tỉnh giấc mà ngủ thẳng tới 2 giờ chiều.
Không biết có phải bởi vì ngủ trên giường mang mùi hương và hơi thở của Tịnh Nguyệt hay không mà giấc mộng lần này vô cùng đẹp đẽ, nói đúng hơn, là mơ về một khung cảnh yên bình đến mức làm người ta không muốn tỉnh dậy, nên thơ đến vô lí.
Một không gian đầy nắng ấm và gió mát mùa hạ, trong vườn nhà quen thuộc, Mạc Vũ Hải nằm trên đùi Tịnh Nguyệt, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt xuống mái tóc dài của hắn, vừa ngâm nga điệu nhạc ru ngủ.

Trong mộng đều là cảnh sinh hoạt thường ngày, chỉ có hai người, cùng nhau thức dậy, dùng bữa mỗi ngày, cùng đi dạo, chăm sóc thảo dược trong vườn, cùng học nấu ăn, làm bánh.
Dù cho đối với người khác, đây có lẽ chính là một giấc mơ tẻ nhạt không hơn không kém, không có chút gì là thú vị.

Nhưng đối với Mạc Vũ Hải, đây lại chính là giấc mơ êm dịu nhất, giấc mơ có thể làm vơi đi phần nào nỗi nhớ?
Đến khi tỉnh dậy, hắn vẫn nhớ như in hằn những cảm xúc giấc mơ kia mang lại, bất giác cười thành tiếng một cái.
"Cảm giác không chân thực lắm nhỉ?"
"Mới trôi qua bao lâu chứ? Thế mà lại nhớ đến phát điên."
Dương mắt nhìn đồng hồ, lại nhìn những tia nắng ban chiều ngoài cửa sổ xuyên thẳnng qua lớp màn che mỏng

manh, chiếu sáng cả căn phòng, ánh nắng chói chang này không khỏi khiến Mạc Vũ Hải nhớ về giấc mơ ban nãy.
Ngồi ngây ngốc trên giường một hồi lâu, cuối cùng cũng bị cơn đói vì bỏ lỡ bữa trưa ép phải rời khỏi chiếc chăn ấm áp, tuy vậy nhưng tâm trạng cũng tốt hơn khi sáng.
Theo lẽ Mạc Vũ Hải  tiễn Tịnh Nguyệt đi rồi sẽ về nhà, thế nhưng vì nán lại Tịnh gia quá lâu nên mãi tới tận chiều mới về.
Trước khi rời khỏi còn gấp gọn chăn gối lại như cũ, cẩn thận đóng khóa cửa sổ, khóa cửa phòng rồi mới về nhà.
Sau khi trở về Y Quán Mạc Phủ, Mạc Vũ Hải chỉ ăn uống qua loa một chiếc bánh kẹp và một ly trà để lấy lại tỉnh táo rồi liền lôi sổ sách thu chi ra tính toán, chỉ muốn tận lực khiến bản thân trở nên bận rộn nhất có thể để nỗi nhớ vầng trăng kia nguôi ngoai đi phần nào.
Mà Tịnh Nguyệt lúc này vừa mới hạ cánh, bắt taxi đi về căn chung cư mà ba Tịnh Nguyên đã thuê trước cho cô.

Cô không mang theo nhiều hành lí, chỉ có hai chiếc vali và túi xách cùng giấy tờ tùy thân, ngoài ra không còn gì, căn chung cư này rất gọn gàng, nội thất đều đầy đủ, tựa như đã được dọn dẹp, bởi vậy Tịnh Nguyệt cũng không có quá nhiều việc để làm.

Cô chỉ treo mấy bộ đồ lên tủ, sắp xếp tài liệu học tập lên bàn làm việc rồi đi thay đồ, ngủ thẳng tới chiều muộn.
Khi Tịnh Nguyệt tỉnh dậy cũng đã là hơn 6 giờ, nhìn ra cửa sổ, trời đã nhá nhem tối.

Cô ngồi ngơ ngẩn trên giường một hồi, suy nghĩ một lúc mới miễn cưỡng rời giường, khoác áo rồi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu một mua đồ ăn về nấu.
Quả nhiên, ở nhà vẫn là nhất, thường ngày đều là Mạc Vũ Hải nấu cho cô, hoặc cùng cô nấu, đi chọn nguyên liệu cũng đi cùng cô, bây giờ chưa rời xa được bao lâu đã bắt đầu thấy nhớ…
Tịnh Nguyệt mua không nhiều đồ ăn, nhưng lại theo thói quen mà mua rất nhiều hoa quả, giống như khi Mạc Vũ Hải thường mua cho cô.
“Quả nhiên là bị phụ thuộc rồi, mẹ nó.”
Cô không nhịn được mắng thầm một tiếng trong lòng, như đột nhiên nhớ tới, anh có nhắc khi về tới thì gọi điện thoại báo bình an, mà hiện tại cô lại quên bẵng mất.
Tịnh Nguyệt vội vàng trở lại quầy thu ngân thanh toán, sau đó đi thẳng về nhà, vừa về liền xắn tay vào bếp, trong lúc đó tranh thủ gọi điện cho Mạc Vũ Hải.
Chuông điện thoại vừa reo, không tới 3 giây sau đã có người bắt máy, tư đầu giây bên kia, giọng nói mang theo cáu kỉnh của Mạc lão đầu liền ngân vang, làm điếc đôi tai bé nhỏ của Tịnh Nguyệt.
“Em được lắm, em còn biết gọi cho anh? Anh gọi cho em thì liên tục thuê bao, ca ca suýt chút thì mua vé sang đó tìm em rồi đây.”
Tịnh Nguyệt cũng thấy chút hối lỗi, liền dùng giọng ngọt dỗ dành.

“Em xin lỗi, em ngủ quên, anh cũng biết em ngủ thì sẽ tắt chuông mà~”
Sau một lúc, cuối cùng cơn giận của Mạc Vũ Hải đều bay đi như chưa từng xuất hiện, anh hắng giọng mấy cái, lại hỏi.
“Tối rồi, em ăn gì chưa?”
Tịnh Nguyệt cũng thành thành thật thật đáp.
“Chưa, bây giờ em đang nấu, tranh thủ lúc này nói chuyện với anh chút, chút nữa ăn xong còn phải viết CV nữa, sẽ không rảnh.”
Mạc Vũ Hải mới lúc nãy gọi không được cho cô, còn lồng lộn muốn đặt vé máy bay, bây giờ đã yên tâm phần nào, thế nhưng vẫn nghiêm giọng nhắc nhở Tịnh Nguyệt.
“Em đừng ăn đồ ăn sẵn nhiều, ăn vặt thì được, bữa chính vẫn nên tự nấu.”
Sau đó còn nghiêm túc bổ sung.
“Với lại, cho dù an ninh ở khu mà chú Tịnh mua cho em rất tốt, nhưng không chắc chắn sẽ an toàn tuyệt đối, ra ngoài lúc nào cũng phải mang bình xịt hơi cay và còi báo động.

Mua hàng qua mạng khi vứt hộp nhất định phải bôi đen thông tin.

Còn có đổi mật khẩu nhà thường xuyên, xóa đi giấu vân tay của em trên khóa cửa, mua mấy vật dụng nam giới đặt ở trong nhà nữa.

Có ai hỏi thì cứ nói sống cùng bạn trai, thi thoảng đưa vài người bạn về.


Đừng để người lạ biết em sống một mình.”
Anh nói rất nhiều, không biết bao nhiêu thứ, đến tận khi Tịnh Nguyệt ăn xong vẫn chưa kết thúc, cuối cùng ngừng lại một lúc, nói.
“Chút nữa anh gửi cho em mấy cái ghi âm, khi mở cửa cho người giao hàng hay người lạ thì bật lên, làm như trong nhà có người, cho dù là kẻ xấu cũng sẽ dè chừng, bọn chúng đa phần sẽ không dám làm gì em…”
Tịnh Nguyệt thấy Mạc Vũ Hải lo cho mình như thế, cũng đáp lại, còn thuận tiện trêu đùa một câu.
“Em biết rồi, ngày mai sẽ đi mua đồ nam, ca ca mau đi nghỉ ngơi đi, nếu không nhan sắc tụt hạng thì không tốt.”
Mạc Vũ Hải lúc này rất muốn xuyên qua màn hình ôm cô luôn, nhưng lại chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại, tâm trạng vô cùng bứt rứt khó chịu.
“Ừm, ánh trăng nhỏ nhà ta cũng mau đi nghỉ sớm đi, đừng làm việc quá sức, ca ca...đau lòng.”
Im lặng một hồi, sau khi nghe thấy lời kia, tai của Tịnh Nguyệt không khống chế bắt đầu nóng lên, chỉ đáp.
"Ừm, anh cũng mau nghỉ đi, đừng quá sức, chút nữa ngủ ngon."
Nói xong, không chờ Mạc Vũ Hải phản ứng liền cúp máy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận