Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok?
Chiều.
Đông Thy đứng tựa mình vào lan can, tóc khẽ bay trong gió. Cô phát hiện ra rằng, khi còn là học sinh cấp III tại trường, cô chưa bao giờ nhìn nơi này bằng một vẻ điềm tĩnh, chậm rãi như thế. Dường như những năm cấp III trôi qua thật nhanh chóng, hay nói đúng hơn, cô đã sống một cách hối hả, một cách thờ ơ.
-Cậu là học sinh lớp nào thế? Giờ này còn ở đây, cậu bị phạt hả?
Cô ngạc nhiên quay lại.
Là một cậu nhóc rất đáng yêu. Cậu ta có đôi mắt đen láy, cùng hàng lông mày có vẻ thanh mảnh và cậu ta cao hơn cô 1 cái đầu.
Cô nhìn qua rồi bật cười, không trả lời mà nêu một câu hỏi khác:
-Còn cậu?
Cậu nhóc tinh nghịch nháy mắt với cô rồi xoa đầu cô một cách tự nhiên:
-Tớ còn rất rất nhiều việc quan trong phải làm. Đương nhiên là tớ được đặc cách ở lại đây đấy nhé.
Cô mỉm cười, nhìn kỹ. Trên người cậu ta có một mùi hương rất thanh, cô liếc mắt nhìn cây xoài lớn rồi đáp:
-Cho tôi vài quả nhé.
-Cái gì vài quả? – Cậu nhóc sửng sốt hỏi.
-Xoài ấy. Cậu đến để trộm xoài cơ mà. – Cô nở nụ cười lành lạnh.
Cậu nhóc biểu lộ một bộ mặt cực kỳ hình sự:
-Cậu hứa là không mách đi đã.
Cô gật đầu cụt lủn. Không hiểu sao, cô khó lòng nở nụ cười nào nữa.
Cậu nhóc mở chiếc cặp đeo chéo ra, trong đó đầy ắp những quả xoài còn non, xanh mơn mởn, nhìn vào đã đủ thấy chua lét ở cổ họng.
Cậu nhóc lấy một tờ báo lớn gói vài quả cho cô rồi mỉm cười nhẹ nhõm.
Cô để ý thấy vậy, liền hỏi:
-Sao cười?
-Nãy giờ tớ cứ lo cậu phát hiện, giờ thì cậu cũng là đồng phạm, tớ cóc sợ nữa.
Cô bật cười lần nữa vì độ lém lỉnh của cậu chàng này.
Hơi nghiêng đầu cô nhăn mũi một chút:
-Cậu tên gì?
-Hoàng. Nguyễn Đinh Hoàng.
Cô bình luận:
-Có vẻ hơi giống tên xưa nhỉ?
-….. – Thằng bé cốc đầu cô rồi nói- Miễn chê.
Cô nhìn nó rồi nói:
-Tôi hơn tuổi cậu đấy.
-Cậu á? – Thằng bé thiếu điều bò lăn ra cười, mà có cái gì đáng cười đâu chứ? Cô phát cáu vì nó cứ cười mãi không dứt, mà theo cô lúc ấy, tiếng cười ấy thật là ……. vô duyên hết mức.
Cô đợi nó ngừng cười nhưng có vẻ việc đó khó mà xảy ra sớm được nên cô quay người bỏ đi. Thằng bé vội vã đuổi theo:
-Cậu không lấy xoài xanh sao?
-…… - Cô rảo bước nhanh hơn.
Thằng bé cầm chặt lấy tay cô:
-Cậu nói gì đi?
-Tôi lớn tuổi hơn cậu. Tôi đã 22 tuổi rồi đấy.- Cô nói đều đều giọng chắc nịch.
-…….. Chứng minh xem nào.
Cô lục lục trong túi xách…….Không có gì hết. Khuôn mặt thằng bé càng lúc càng hớn hở, nó thậm chí còn quá khích đến mức lục tìm giúp cô nữa…..
Khoảng 15’ sau, khi cả hai đều đã chán nản với việc tìm kiếm thì thằng bé mới quệt mồ hôi cười bảo:
-“Chị” lừa tôi đúng ko?
Cô thở dài ngán ngẩm:
-Tôi nói thật. Việc gì tôi phải độn tuổi tôi lên cho già hả?
Thằng bé nở nụ cười tươi rói trông đẹp trai và dễ thương lắm cơ. Cô ngẩn người một lúc nhìn nó thầm nghĩ chắc thằng nhóc này cũng là hotboy trong trường, rồi không kìm lòng được cô đưa cái tay tội lỗi véo hai má nó rồi toe toét cười:
-Dễ thương quá.
Thằng nhóc vùng vẫy để thoát khỏi tay cô và nó làm việc đó khá dễ dàng vì cô quá nhỏ con so với nó.
Nó nhíu đôi lông mày thanh tú, gắt:
-Cậu giống mấy bà chị già quá.
Cô đáp bằng cái vẻ nhơn nhơn bình thản:
-Tôi đã cố giải thích với cậu, tại cậu không nghe đấy thôi.
-Nói dối. Trông mặt cậu còn búng ra sữa, cái gì mà 22 chứ?
-Thế mặt nhóc thì sao? Búng ra…… - Cô nói đến đây đột nhiên bí từ.
-Búng ra gì? Búng ra gì?-Thằng bé hỏi dồn, mắt mở tròn.
-Búng ra ……sô-cô-la…- Cô reo lên và tiếp tục nói với vẻ phấn khích- Đúng…. Mặt nhóc chính xác là búng ra sô-cô-la…
Thằng nhóc nhăn nhó kiểu khó đỡ:
-Da mặt tớ ai cũng bảo trắng như bột, chưa có ai bảo nâu hết…
Cô xem đồng hồ trên điện thoại rồi nói:
-Đưa xoài xanh cho tôi về nào.
Thằng bé gãi đầu:
-Tớ tưởng cậu quên rồi chứ. Đang tính giấu đi,
Cô vừa bước đến cổng nhà thì gặp Angel.
-Anh đến tìm em hả? Sao không vào? – Cô rất nhẹ nhàng hỏi. Ngữ khí khách sáo và đầy sự lạnh lùng không đáng có.
Angel tỏ vẻ bị xúc phạm:
-Em không muốn gặp anh sao? Tại sao không tỏ ra niềm nở nữa?
Cô nghiêng đầu cười thắc mắc:
-Em tỏ vẻ như thế nào? Em vẫn bình thường mà.
Như một đứa trẻ tội nghiệp hàm oan nhưng lại quật cường không muốn nói, Angel cắn môi không mở miệng, khẽ quay mặt đi.
Cô thở dài, khoác tay anh kéo vào trong nhà:
-Vào đi, vào đi. Đợi ngoài này lâu chưa? Chắc anh lạnh lắm rồi, vào nhanh đi,.
Không khí trong căn nhà sáng điện rộn rã hơn bao giờ hết….. Họ đã có một bữa tiệc đoàn viên lớn, trong ánh lửa ấm áp, nụ cười sảng khoái và bữa cơm với món gà thơm phức…..
End chapter 46
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...