Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok?

Cô biết rõ, Angel không phải người quá tốt bụng như thế, nhưng hiện giờ cô chẳng ngán ai cả, ai cũng được, miễn có người đủ để hiểu những gì cô muốn nói.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Rối.......
Cô bé không thể tỏ ra là bản thân vui vẻ. Chẳng cách nào khiến cô ngừng suy nghĩ, càng suy nghĩ mọi sự càng rối tung như cuộn len xấu xí.
Thân phận mập mờ đáng chán ghét của người con trai ấy khiến cô ko ngừng rên rỉ, xỉ vả bản thân.
Bản tính thích “trêu hoa ghẹo nguyệt” ấy của Kail phải chăng chỉ là vỏ bọc hoàn hảo? Cái chết của ba cô có phải là sự trả thù của người con trai ấy dành cho cô ko?
Cô bé không biết.
Nhưng đầu óc cô bé đã sắp nổ tung thành từng mảnh vì những suy nghĩ chồng chất, đan xen, dẫm đạp lên nhau.
Cô bé nhận ra bản thân không thể sống mãi trong dĩ vãng được. Dĩ vãng là tấm gương nên ngắm lại, nhưng không phải là mục tiêu mãi mãi cho cuộc sống. Cuộc sống hướng về tương lai, quá khứ chẳng là gì so với hiện tại, hiện tại sẽ là dĩ vãng mờ mịt với tương lai.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Mưa........
Cô bé khẽ đặt tay lên thành cửa số, mắt vô thức hướng ra ngoài. Ngoài trời đang mưa. Nho nhỏ, vài hạt rồi ào ào như trút nước. Mưa dễ khiến con người ta buồn rầu vô cớ mà nhất là với một cô bé đã có vài cái “cớ” để buồn như Đông Thy.
Âm thanh thiên nhiên..........
Cô bé không biết từ lúc nào trở thành kẻ vô tâm, vô tâm với chính bản thân mình, và vô tâm với mọi cảnh vật xung quanh. Vô tâm nên chẳng rõ đã là mùa đông lạnh giá. Vô tâm nên không còn nhớ màu của nắng. Vô tâm nên quên mất tiếng mưa.

Bây giờ, cô bé mới giật mình tự hỏi rằng: “ Sao tiếng mưa lại lạ như thế?”. Không thể nhớ rõ bao lâu rồi, Đông Thy mới chăm chú lắng nghe âm thanh thiên nhiên như lúc này.
Nhìn sơ qua như bất kỳ một con người hời hợt nào có thể, thì cô bé đang ngắm mưa, thư giãn. Nhưng phải chăng sự thực cô chỉ đang vùi mình vào mưa, vùi mình vào những thứ trước đây cô bé bỏ lỡ? Mà chung quy cách nhìn khác cũng chỉ màu mè, hào nhoáng ko hơn không kém. Kẻ nào bóng bẩy hơn thì đánh giá lấp lánh, thanh nhã hơn?
-Ngắm mưa? Em ưu phiền quá!
Cô bé không quay lại mà trả lời nhẹ bẫng:
-Ừhm,
-…..Em ổn chứ? – Angel hỏi như thể họ đã quen thân nhau từ lâu, đôi mắt anh lướt qua đôi bàn tay đẫm nước mưa của cô gái, rồi khẽ nhăn mũi. Anh không ưa mưa, lại càng căm ghét sự ướt át cùng khả năng buồn hóa của nó nữa.
-Ổn. Em ổn. – Cô bé thân mật đáp lời, rồi hỏi lại, ko rõ là nói với angel hay chính bản thân cô bé- Tại sao em lại ko ổn chứ?
Angel không trả lời Đông Thy mà nhìn ra ngoài, hỏi:
-Em thích mưa?
-Tùy lúc. – Cô ngượng ngùng, dường như nói nhỏ hơn- Lúc này em yêu nó, cứ hệt như ông trời đang dùng những giọt nước để an ủi và vỗ về những trái tim rỉ máu, phải không?
Angel đột nhiên thấy thương cô bé vô cùng. Vẻ ngượng ngùng ấy không phải vẻ ngượng ngùng của một cô gái tuổi mới lớn trước một người con trai mà là do cô xấu hổ khi phải thừa nhận sự đơn độc kỳ lạ của mình.
Đông Thy không phải là kẻ giá dối đáng ghét, cô là kẻ ngốc chọn con đường đơn độc. Angel đột nhiên giật mình, một kẻ tinh tế đến đáng sợ như Prince mà lại không nhận ra rằng em gái đang giả vờ sao? Hay đó chính là điểm khiến Prince yêu chiều cô em gái đến vậy?
-Tại sao anh lại đến KTX nữ? –Đông Thy đột ngột hỏi.
-Hử? Là đến tìm em. – Angel cười.
-Không đúng. Anh không đem bánh, kẹo như mọi lần, anh có việc gì thì nói thẳng đi. Hay anh đi gặp người yêu? – Đông Thy nhăn mũi cười khì khì.
-Ừ. Anh đi gặp cái thư viện.
Đông Thy đưa tay xoa cằm vẻ rất suy tư:
-Không lẽ là ….. cô thủ thư? Cô ấy cũng mới…. tầm 30 thôi…..a……
-Anh đi lấy sách. – Angel cốc đầu cô bé rồi không hài lòng chút nào nói.
-…..
-Và gặp cơn mưa đúng trước KTX. Có duyên em nhỉ? – Angel nở nụ cười không rõ ràng lúc anh quay mặt ra nhìn cơn mưa xối xả.
-Nếu em không nhầm thì anh đang sử dụng câu nói tán tỉnh cũ rích……?

Với một thằng con trai, việc bị “phanh phui” từ câu tán tỉnh nhỏ đầu tiên đã thấy bực bội lại còn bị chê là “cũ rích”, chẳng phải đồng nghĩa với việc ám chỉ anh chàng không biết tán gái sao?
Có thể không bực bội được sao?

Angel đương nhiên cũng có chút khó chịu ban đầu nhưng chung quy thì đúng là câu đó cũ thật, nhàm thật…….. ko thể phủ nhận điều đó.
-Ừ……. Tuy nó có cũ, nhưng hữu hiệu.
Cô bé bật cười lớn, giơ tay ra hứng mưa rồi đáp:
-Tạnh rồi anh…
Một câu đuổi khéo rất chi rõ ràng….. Angel đội chiếc mũ lưỡi trai lên rồi vẫy tay chào:
-Anh đi nhé.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Cô gật đầu lấy lệ rồi lơ đãng nhìn chỗ khác. Đợi khi bóng Angel khuất, cô bé mới tặc lưỡi tiếc rẻ.
Một tuần nay, không ngày nào, Angel không đến chỗ cô, lúc thì mang bịch kẹo, lúc lại bịch bánh, không thì quẩy hoặc gói bò khô…… Anh chàng khiến cô vui lắm, và cũng chờ đợi mỗi ngày để xem món ăn mà anh đem đến.
Cô biết rõ, Angel không phải người quá tốt bụng như thế, nhưng hiện giờ cô chẳng ngán ai cả, ai cũng được, miễn có người đủ để hiểu những gì cô muốn nói.
Đột nhiên, điện thoại cô rung lên từng hồi.
Cô bé cầm điện thoại, chậm rãi kéo nút trả lời:
-Alo.
[- Đông Thy à…….]
-Hửm? – Cô bé hỏi.
[ - Anh đã kiểm tra dấu vân tay giúp em rồi. ]
-Anh có thể nói nhanh gọn được ko? Em tò mò lắm à.
[- Không trùng khớp. ]

-Còn lucifer? - Cô bé ngừng lại một chút rồi chớp mắt hỏi.
[- Anh không chắc……]
Cô bé cười nhẹ nhàng đáp:
-Em muốn đi du học anh à.
[………Ừ] – Bên kia hơi sững lại nhưng nhanh chóng trả lời bình thản.
Không ngờ một việc như thế này được quyết định dễ dàng và mong manh đến thế.
Cô bé nhìn bầu trời.
Tạm biệt nơi này được rồi.
Cô cần tiền còn tôi cần cô. OK?
Prince cúp điện thoại, anh đã an ủi và làm dịu đi cô em gái. Anh đã nói dối. Anh chẳng kiểm tra được cái gì cả.
Có điều anh không biết là Đông Thy cũng không tin vào lời anh nói, chỉ đơn giản, cô bé cũng muốn bản thân mình an lòng, cô bé cũng muốn lừa dối chính mình theo lời anh.....
___ __ End chapter 44_______
Ngắn và hơi nhảm, nhưng chắc không đến nỗi tệ lắm nhỉ? _ Anny Margaret


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui