Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok?
-Đằng này biết, đâu phải robinson. –Kail cười
Đông Thy sững lại, khuôn mặt đột nhiên căng cứng không tự nhiên……. Có một cái gì đó đang dần dần thay đổi, ko rõ là cái gì nữa, nhưng mà nó khiến cô cảm thấy như bản thân đột nhiên bị dịch chuyển sang một ko gian khác.
Đông Thy vôị vàng mỉm cười, nói, nửa phần giễu cợt, nửa phần lơ đãng:
-Thật sao? Vâỵ đằng ấy thích đằng này nhiều chừng nào?
Đôi mắt cậu, cái đôi mắt mà cô bé vốn tưởng chỉ lạnh lùng phẳng lặng, đột nhiên lúc ấy hiện lên một tia mềm mại, u sầu và đong đầy tình cảm:
-Rất nhiều.
Cô cười gượng gạo rồi đáp vẻ trêu chọc rõ mồn một:
-Thì ra là đằng ấy thích mình. Hèn gì mà bám đuôi mình mãi cơ. Thế thì này nhé, đằng ấy mời mình đi ăn rồi mình từ từ tính sau. – Cô không từ “thủ đoạn” nào để kiếm được bữa mời.
Kail chưa kịp trả lời thì có tiếng đáp rất nhẹ nhàng nhưng vô cùng hàm ý:
-Hai người tán tỉnh nhau đủ chưa? Có mấy ngày tôi đi vắng mà có bao nhiêu chuyện ấy nhỉ?
Cô tròn mắt chạy tới:
-Mỹ An……. Cậu đi đâu hồi giờ thế?
Kail đứng trơ trọi, cậu giương ánh mắt lạ lẫm nhìn Triều Mỹ An, trong đôi mắt cậu không hề gợn lên một tia thân thuộc nào hết.
Triều Mỹ An nhìn Kail với vẻ lạnh lùng rồi chép miệng, không nói gì.
Buổi học hôm ấy khá dễ thở. Cô hoa khôi xinh xắn, ngoan ngoãn trở về, thầy cô nào cũng rất mừng, có lẽ là tất cả chăng?
***
Triều Mỹ An không còn ở KTX, cô ở một biệt thự cách trường không xa. Chẳng có gì phải thắc mắc, gia đình cô vốn rất giàu cơ mà.
Trưa hôm ấy, lựa lúc Hoàng Ni ra ngoài, Triều Mỹ An kéo Đông Thy lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
-Có chuyện gì thế? – Đông Thy e dè và chậm rãi hỏi. Có lẽ cô bé bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng của Triều Mỹ An.
-Cái tên ban nãy ở trong lớp học, đang nói chuyện với cậu……..- Triều Mỹ An lần lượt gợi ý…
-Ý cậu là Kail?
-Sao cũng được. Tên đó, tại sao có ngoại hình giống Lucifer đến vậy?
-Mình cũng nghĩ thế, và mình cho rằng hai người đó là một. Thời này làm gì có 2 người y chang nhau như vậy nữa.
-Hắn thừa nhận hắn là Lucifer sao? – Triều Mỹ An hỏi.
-Hử? Không hề. Chỉ là thừa nhận ngầm thôi.
-Vậy, hãy nhớ lấy. Không được tin hắn. Không bao giờ được tin những lời hắn nói. Hắn không phải Lucifer.- Triều Mỹ An gằn giọng, vẻ mặt đanh lại rất khó coi.
-Sao cậu biết? – Có một cảm giác khó chịu len lỏi trong cô bé.
-Thực ra…… thực ra…….- Giọng Triều Mỹ An trở nên ấp úng hơn bao giờ hết- Mình từng là…. Từng là vợ chưa cưới của Lucifer…..
Vỡ vụn.
Một cái gì đó khiến cô bé Đông Thy thấy bản thân mình ngu ngốc khó tả.
Cô bé nhận ra nhưng cô bé không hiểu rõ.
Cô bé biết khác biệt nhưng lại không suy luận ra,
Cô bé chẳng tinh tường, chẳng đẹp, chẳng sắc sảo…… Chẳng có gì hết.
Chỉ đơn giản một kẻ giả mạo thì hợp với cô bé hơn chăng?
Lý do à?
Cô bé cũng giả dối hơn bất kỳ kẻ giả dối nào trên thế gian này.
Đừng hỏi và đừng nên biết
Giả dối, không phải thứ nên bài trừ.
Thứ kết nối con người với nhau không phải là gì cao siêu, đơn giản là những lời nói dối.
Người ta phải giả dối mới có thể làm hài lòng nhau.
Chính sự thật thà quá mức có thể dễ dàng khiến
quan hệ giữa con người với con người thành thảm họa,
thắc mắc ư?
Thử rồi sẽ thấy.
______End chapter 41___
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...