Cô Cần Tiền, Còn Tôi Cần Cô. Ok?

Vài ngày sau………..
Trường được trang hoàng vô cùng lộng lẫy quả ko hổ danh là trường học quý tộc, đến lễ kỷ niệm mà cũng hoành tráng như vậy.
Hà Anh đi đi lại lại, vẻ mặt vô cùng căng thẳng khiến ai nấy lo theo. Hơ.
-Sao cứ lượn qua lượn lại thế? Đứng yên giùm đi. – Lời nói của nữ chính “Người đẹp” dường như cũng ko lọt được vào tai cô lớp trưởng.
Vừa đi đi lại lại một cách lo âu, Hà Anh vừa nói:
-Các bạn thuộc lời cả rồi chứ?
Đông Thy có vẻ chẳng hề bị cuốn theo không khí khẩn trương này, cô bé thậm chí còn chưa thay cả quần áo gì sất. Đông Thy nhăn mặt nói:
-Hà Anh, nếu bạn đã lo lắng như vậy thì tại sao, bạn không diễn nốt vai chính đi luôn hử?
-Đông Thy, mình lo cho bạn nhất đấy. – Hà Anh phán rồi ngạc nhiên và làu bàu hỏi- Tại sao bạn còn chưa thay đồ diễn nữa hả? Bạn cố tình chọc mình sao?
-Từ từ. Muốn nhanh thì phải từ từ. Mình đang ăn bim bim cho đỡ c-ă-n-g t-h-ẳ-n-g ha. – Đông Thy cười cười nói đùa.
Lớp trưởng nhăn nhó lẩm bẩm câu gì đó không rõ.
Sau đó thì mỗi người một việc không ai có thời gian để mắt đến sự cáu bẳn bất thường của lớp trưởng nữa.
Đông Thy thì mặc bộ quần áo quái thú, đi hết ngách này ngõ khác để tìm cách hù dọa bất kỳ ai mà cô bé gặp, góp phần tạo nên sự hỗn loạn trong bầu không khí vốn đã hỗn loạn.
-_-.
***
Màn mở đầu.

Kail__ Cha “Người Đẹp”
Minh Tây Tây___ “Người Đẹp”
Hoàn Hiểu Nhi___ Chị gái 1
Tâm Yến___ Chị gái 2
Action!
Trong căn nhà khá tồi tàn, một người đàn ông đã già ngồi giữa những đứa con. Ông rơi lệ, ( e hèm, nói vậy thôi, “rơi lệ” chứ ko biết có chút ướt át nào trên mặt ko nữa. =_=).
Gia đình ông từ một gia đình giàu có sau một đêm đã trở thành một gia đình nghèo khó bậc nhất.
-Đêm đó, tàu bị đắm….. ơ…. Cha …. Chờ chút hén. – Người cha lục tục lấy từ trong áo ra một từ giấy gấp tư, sau khoảng chừng 10-20s gì đó, ông gấp tờ giấy lại, chật vật bỏ vô cái túi nhỏ rồi nói tiếp – ơ……. Xin lỗi nha, tự dưng tui quên kịch bản. – (Thực ra Kail chỉ định nói nhỏ cho mấy người trên sân khấu nghe nhưng mà …… quên bỏ cái micro gắn bên miệng nên câu nói “đẹp đẽ bay bổng” của người Cha đã được truyền âm khắp sân trường. Cả trường yên lặng nhìn nhau rồi phá ra cười. )
Lấy lại vẻ đau thương, người Cha nói tiếp:
-Đêm đó tàu bị đắm, Cha bị lạc vào một hòn đảo nhỏ, chỉ giữ lại được quà mua được cho 2 con, còn quà cho em các con thì mãi mà cha ko tìm được. Vừa may lên hòn đảo đó, sau một hồi, cha dẫm gai chân này, đạp gai chân kia; trèo lên cây nọ, nhảy lên cây kia, e hèm, cha đã tìm được một cụm hoa hồng rất đẹp.
Hai cô chị ngắt lời cha, mắng cô em:
-Đấy, là tại mày, cha mới bị thương nha.
Cô út cúi đầu trông giống e thẹn khi bị tán tỉnh hơn là hối lỗi…… 0_0
( Trong cánh gà đột nhiên có tiếng cười rất lớn, rất to)
Người Cha khoát tay , rồi nín cười khổ sở nói tiếp:
-Cha vừa ngắt nó lên….. – Người Cha rùng mình nói- Thì một tên quái vật hiện ra ( Vừa lúc ấy, sau tấm nhung mỏng vang lên tiếng gầm cao và sắc), hắn gầm lên như vừa nãy á, nghe chớ….. khiến cha muốn xỉu luôn….
Cô chị lớn bĩu môi nói với cô 2:
-Ấy, cha nhát cáy vậy…….. Phải tay chị thì con quái vật đó đã rụng hết răng rồi, chị sẽ vặt từng cái một….
-Trật tự coi. Cha đang nói cơ mà. – Người cha hơi đỏ mặt nói giọng nhỏ hơn- Hắn nói rằng, cha đã ngắt cành hoa hồng duy nhất trên hòn đảo đó, hắn sẽ giết cha……. E hèm, cha liền cương quyết cãi lộn với hắn, nói rằng cha ko có tội gì hết……. Không ngờ hắn liền nói rằng là hắn muốn lấy một trong những con gái của cha….
-Chứ rồi cha nói sao ạ? – Cô út hỏi, vẻ lo lắng.
-Đương nhiên là cha nói, cha chỉ có con trai, không có con gái rồi. – Người Cha tự hào đáp.
-Hắn có chịu thua không?- Lần này cô 2 hào hứng hỏi.
-Ờ….. Không. – Người Cha lúng túng – Hắn bảo là OK, hắn có em gái, hắn sẽ gả em gái hắn về đây.
Cô đầu xoa cằm trầm trồ:
-Con dám cá trước cái sông là hắn không có em gái……. Chậc chậc ….. thiệt là cao tay.
-Cuối cùng cha đồng ý gả con gái chứ gì?- Cô 2 bĩu môi nói.

-Chính xác. Chứ ko nhẽ các con định cho ta chầu trời sao?- Người Cha đau khổ hỏi- Các con, ai đồng ý lấy quái vật đó cứu cha?
Cô 2 hỏi:
-Hắn đẹp trai ko?
-Ơ…… Cha nghĩ……
-Quái vật mà đẹp nỗi gì. Mày có làm sao không hở?- Cô chị cười khỉnh mắng cô 2.
Người Cha nhìn cô út vừa van lơn vừa đau xót khiến cô út đành nói:
-Cha hãy để con đi.
-Khoan nha. – Cô đầu nói- Mày đi rồi, chứ ai ở nhà nấu cơm nấu nước làm việc nhà cho tụi này, không lẽ mày bảo tụi chị làm hết sao hả??
Người Cha nhăn nhó nói:
-Vậy con đi thay nó nha.
-……….- Nghĩ ngợi một chút, có lẽ so với việc lấy quái vật thì việc làm việc nhà cũng chẳng có gì- Dạ thôi……. Để em ấy đi đi ạ..... Con nhường em ý………
Màn 1 => end.
Màn 2- Cảnh 1.
Cô út mặc quần áo chỉnh tề vai đeo tay nải, nước mắt lưng tròng, bước lẫm chẫm vài bước rồi quay lại ôm chầm lấy người cha. (e hèm….. dám cá là cô này mong vậy lắm -_-).
Hai người chị đằng sau rì rầm:
-Sao đây? Chị đã chuẩn bị hành để xát rồi, chia đôi nghen, phải giàn dụa chút……
Hai cô chị xát vội xát vàng rồi chạy đến chỗ cô út khóc lóc đầm đìa:
-Ôi, sao số em tôi lại khốn khổ thế này chứ?
-Em ơi…….. Huhu……..

Cô út ngửi ngửi rồi nói:
-Ơ……… sao em……. Em nghe được mùi gì như hành tây ấy nhỉ?
“Bốp” – Chị cả đá vào chân cô út:
-Hành với sả, người ta đang nhập vai tâm trạng cơ mà…….. Hứ………. Mất cả cảm hứng……Đi vào…….- Nói đoạn cô chị cả cùng cô 2 ngúng nguẩy đi vào……
Màn 2 cảnh cuối
Hai cha con cùng đi trên đường, người cha thi thoảng ho sù sụ.
-Cha sao vậy?
-Tại mấy thằng điên đốn hết cây nên không khí ô nhiễm, và ta mới bị ho nè……. Cha thề, bắt được thằng nào đốn hết mấy cái cây, cha sẽ dẫm nè dẫm nè…… - Người cha vừa nói vừa đạp vào đám cỏ. -_-
-Thôi thôi, cho con xin…….. Mình gần đến chưa?
-Cha cũng ko rõ, từ từ để nhìn đã nào…. –Đôi mắt lạnh lùng hơi nheo lại- Ồ….. Chắc gần rồi đó con….
Không nghe thấy tiếng “con gái” trả lời, người cha quay lại.
Cô út đứng như trời trồng, mắt mở to, đáp kỳ quái:
-Con cũng biết rồi. Vì……..- Cô út giơ tay lên chỉ- Vì nó…. Cái lâu đài đó ở kia kìa……..
To be continued….
__ END Chapter 37 ___


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui