Cố Cách không nghĩ tới người đến đàm phán lại là Du Khô, trước kia đều là người đại hiện của hắn. Buổi tối, hắn trên người toàn mùi rượu, không biết làm thế nào có thể lái xe đến đây được.
Du Khô lớn tiếng hét “Agger”, sau đó liền ngã vào người Cố Cách, bất động.
Sợ hắn lái xe về sẽ xảy ra chuyện, gọi taxi lại sợ bị nhận ra, Cố Cách không biết phải làm sao.
Sau khi hầu hạ tốt đại minh tinh đi ngủ, trời cũng đã rạng sáng. Cố Cách không có nhiều chăn gối, vì vậy vẫn mặc nguyên quần áo, ngã vào sô pha ngủ.
++++++++++++++++++++
Sáng sớm Bạch Đốc đến, bắt gặp bộ dáng Cố Cách mơ màng buồn ngủ, thử thăm dò mở miệng: “Anh đưa cho em một chiếc chìa khóa đi?” Thấy Cố Cách không nói gì, cậu vội vàng giải thích: “Em… em không có ý gì khác, chỉ là mỗi lần đều đánh thức anh thì không hay lắm.”
Cố Cách bị lạnh nên đầu có chút choáng váng, cũng không muốn nói nhiều: “Chủ nhà chỉ đưa cho tôi một chiếc.”
Bạch Đốc cứng ngắc, cúi thấp đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng khách đột nhiên mở ra, Du Khô trên người chỉ mặc mỗi quần lót, trong tay cầm áo sơ mi trắng, nghênh ngang đi ra.
“Agger, tối qua rốt cuộc là lăn lộn đến mấy giờ thế, đầu tôi đau quá…”
Du Khô phát hiện trong phòng khách có thêm một người, lướt mắt đánh giá một lần, cũng không để ý nhiều.
Đại minh tinh thoải mái để trần, đường nét cơ thể khiến người ta thèm nhỏ dãi, cơ bắp cuồn cuộn, 6 múi xinh đẹp theo đường eo thon nhỏ chạy vào nơi tư mật. Hắn hướng Cố Cách lắc lắc áo sơ mi trong tay, “Cơ ngực của tôi làm bung cúc áo của anh rồi, quần áo của tôi đâu?”
Cố Cách nhướn mi mắt, không thèm để ý trả lời: “Quần áo bẩn của cậu ném trong máy giặt rồi… Xong, quên cả đêm không lấy ra rồi.” Nói như vậy nhưng hắn cũng không có ý đứng lên.
Du Khô nhún vai tỏ vẻ không có cách nào khác.
Bọ họ thản nhiên nói chuyện, lại không biết bên trong mấy lời nói kia có bao nhiêu mờ ám.
Từ lúc cửa phòng mở ra, sắc mặt Bạch Đốc liền thay đổi. Cậu bị những thứ chính mình vừa nhìn thấy, chính mình vừa nghe được làm cho sợ hãi.
Ba năm qua Cố Cách không ở bên cạnh, cậu còn có thể lừa mình dối người, nhưng bây giờ chứng kiến cảnh này, cậu mới rõ ràng ý thức được, người đã đã mất sẽ không thể quay lại được nữa.
“Cố Cách…” Bạch Đốc quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt, bên trong lỗ tai chỉ có tiếng ù ù khiến cậu mơ hồ không nghe thấy thanh âm của chính mình: “Cố Cách, hắn là ai?”
Bạch Đốc lảo đảo vài bước, bắt lấy tay Cố Cách: “Các người… Hắn vì sao lại ở trong phòng anh? Hai người, đây là quan hệ gì?”
Cố Cách bắt đầu thấy đau đầu, hắn không muốn giải thích, huống hồ hắn cảm thấy căn bản không cần phải giải thích.
Chỉ là vẻ mặt Bạch Đốc rất bi thảm, khiến trong lòng hắn cũng thấy rất khó chịu. Mà tên Du Khô kia còn sợ thế giới chưa đủ loạn, cố tình thêm vào một câu: “Agger, cậu ta không biết tôi là ai sao? Anh không nói cho cậu ta à?”
“Anh ấy phải nói với tôi cái gì?” Bạch Đốc kìm nén cảm xúc, cậu muốn nghe Cố Cách nói, cậu gắt gao bắt lấy tay hắn tựa như bắt lấy cọng rơm cứu mạng chính mình. Chỉ cần Cố Cách nói không phải, cậu sẽ tin.
Nhưng là Cố Cách lại không phủ nhận, câu trả lời duy nhất của hắn chính là nâng tay lên chậm rãi đem tay Bạch Đốc đang bám lấy mình gỡ ra.
Bạch Đốc trừng mắt nhìn từng đốt ngón tay trên bàn tay Cố Cách, giống như hắn đang từng chút từng chút bóc tách cậu ra khỏi cuộc sống của hắn vậy, máu thịt lẫn lộn, không chút lưu tình. Lồng ngực Bạch Đốc như bị xé rách, đau đớn.
Du Khô nhìn qua bằng ánh mắt vừa trào phúng vừa thương hại: “Cố Cách là người quan trọng nhất của tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho hắn.” Du Khô hơi mím môi: “Cậu luôn đối xử không tốt với hắn, bây giờ hối hận sao?”
“Tôi đối với hắn thế nào không đến lượt anh bận tâm!” Bạch Đốc tức giận xoay người, nỗi sợ hãi bị vứt bỏ khiến lý trí cậu không còn tỉnh táo: “Anh dựa vào cái gì mà xuất hiện ở đây? Anh cho rằng…”
“Câm miệng!” Cố Cách xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, hắn bắt đầu cảm thấy quay cuồng: “Cậu về đi, sau này đừng tới nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...