Cố Cách, Bạch Đốc Của Anh Bị Rơi Rồi

Đêm đã khuya, trong phòng im ắng. Bạch Đốc đang ngủ, nhịp thở đều đều. Đột nhiên, hô hấp của cậu ngưng lại trong một giây, giống như muốn tỉnh lại. Cậu cau mày “Ân?” một tiếng.

Yên lặng được một chút, cậu lại mơ mơ màng màng mở miệng: “Làm sao?” sau đó mất kiên nhẫn vươn tay, “Cố Cách, a… Anh nói em đến cùng phải làm cái gì~~~”

Tay Bạch Đốc quơ cào xung quanh. Căn bản là không có ai ở bênh cạnh. Cậu giật mình ngồi dậy, thân thể ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bạch Đốc vội vàng bật đèn ngủ. Trên tủ đầu giường có đặt một cốc nước, đây là thói quen của Cố Cách trước khi đi ngủ. Cậu uống một hơi hết nửa cốc nước mới bình tĩnh lại.

Bạch Đốc mệt mỏi thở dài.

Là Cố Cách ở bên cạnh cậu, không hiểu sao nửa đêm lại không ngừng gọi tên cậu… Bạch Đốc Bạch Đốc Bạch Đốc… lặp đi lặp lai.

Bạch Đốc xuống giường, khoác thêm áo đi đến phòng làm việc.

Quả nhiên Cố Cách ở đây. Hắn đeo tai nghe, thỉnh thoảng ghi chép một chút rồi lại nhẹ giọng ngâm nga một đoạn bài hát.

Bạch Đốc tựa vào cạnh cửa, vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ. Cố Cách ngẩng đầu, nhìn thấy Bạch Đốc đứng trong quầng sáng lờ mờ mỉm cười với hắn, hắn bỏ tai nghe xuống, vẫy vẫy tay với cậu. “Sao lại tỉnh dậy? Anh làm ồn đến em à?”

Bạch Đốc đi đến phía sau Cố Cách, đem áo khoác khoác lên cho hắn, thuận tay ôm lấy bờ vai của hắn. Cậu dùng chóp mũi cọ cọ bên tai Cố Cách, nhỏ giọng oán giận nói: “Đúng vậy, ồn muốn chết…”

“Một lát nữa anh sẽ đi ngủ, em giúp anh đóng cửa vào, chắc là sẽ không nghe thấy nữa đâu.”


Anh không ở bên cạnh, sao em có thể ngủ ngon. Bạch Đốc siết chặt vòng tay đang ôm Cố Cách: “Như vậy càng ồn hơn.”

“Em đang cố tình gây sự đúng không?”

“Sao anh lại đánh em? ~~ a a…”

Cố Cách đánh nhẹ lên tay cậu.

“Còn không đi ngủ, mai em không đi làm sao?”

Bạch Đốc hắc hắc cười: “Ngày mai cũng không có việc gì quan trọng, không đi thì em sẽ gọi điện cho trợ lý.”

“Sếp Bạch gương mẫu quá nha!”

“Mặc kệ nó!” Bạch Đốc loay hoay lôi điện thoại ra.

Trợ lý đang ngủ, mơ màng tỉnh lại, còn chưa kịp với lấy điện thoại đã bị một cước đạp bay xuống giường.

“Anh!!”

Trợ lý trần truồng chạy ra ngoài tiếp điện thoại: “Sếp a, hôm qua em đã giải thích với sếp rồi mà, em thật sự không phải đùa giỡn sếp đâu, em không nói “trứng” của sếp mà là trứng buổi sáng hôm qua của anh a…”

“Câm miệng, câm miệng! Ai muốn nói chuyện này với cậu.”

Trợ lý rưng rưng nước mắt ủy khuất nói: “Sếp ơi, vậy sếp muốn…”

“Ngày mai tôi không đến công ty.”

“Em biết rồi, em biết rồi, anh…”

“Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Tiểu trợ lý đáng thương tự giác đem những lời này hiểu thành: “Có chuyện gì, cậu dám gọi cho tôi thử xem!” Không kịp đáp một tiếng, điện thoại đã cúp.

Thật sự là khổ tâm a!

“Cố Cách ~~” Bạch Đốc đắc ý ôm Cố Cách xoay đến xoay lui, “Cả ngày mai em có thể ở cùng anh a, anh có vui không?”


Cố Cách một tay đem người gỡ xuống, “Xem ra anh phải thức cả đêm rồi.”

“Đừng, mau đi ngủ thôi. Em cam đoan ngày mai sẽ không làm phiền anh mà.”

“Được rồi, được rồi, anh cũng thấy mệt rồi.”

Cố Cách cảm thấy đá kích lớn nhất đối với trí thông minh của hắn chính là tin lời Bạch Đốc nói a.

—–

Ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng. Cố Cách kéo tấm mành cửa sổ trong phòng lại, không gian u ám càng dễ nảy sinh cảm xúc bi thương.

Cố Cách đang cẩn thận cảm nhận tâm tình của nam nhân vật chính lúc quỳ trong vũng máu kêu gào. Hắn nhất định rất tuyệt vọng, nhưng lại không biết cảm giác tuyệt vọng từ đâu đến, hắn không biết làm sao, chỉ có thể để mặc trái tim của mình ngày càng đau đớn mà không thể tìm được nguyên nhân.

Đúng lúc này giọng hát ngoài cửa truyền vào.

“Anh là quả táo nhỏ của em ~~~ có yêu anh nhiều như thế nào cũng không đủ ~~~”

Cố Cách tùy tay chộp lấy cái bút bên cạnh ném ra ngoài cửa.

“Khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp khiến trái tim em ấm áp… Ah!!”

Im lặng.

Tâm tình của nữ nhân vật chính trước khi chết là như thế nào? Nàng nhận ra người yêu phản bội, thanh âm rên rỉ khi ngã xuống kia là lời khẩn cầu cuối cùng của nàng hay là tuyệt vọng đến cùng cực mà bật thành tiếng.

Sau một lúc lâu.


Cố Cách muốn ghi lại những suy nghĩ lúc này của mình, vươn tay sang bên cạnh sờ soạng mới nhớ ra là ban nãy bút đã bị hắn ném ra ngoài cửa.

Hắn xoay người đứng dậy định đi ra cửa tìm.

“…”

Trên khung cửa, Bạch Đốc ôm Bão Bão, cả thân thể đều bị che khuất, chỉ nhìn thấy hai cái đầu, một trên một dưới.

Một người một chó ủ rũ nhìn hắn.

Thấy hắn quay đầu, bốn con mắt đều lập tức sáng lên. Cái đuôi của Bão Bão liền vẫy không ngừng.

Bạch Đốc đem bút trong tay giơ lên, vẻ mặt đầy vô tội.

Biểu cảm của Cố Cách vô cùng thê thảm trở về phòng.

Tôi thật vất vả mới chuẩn bị tốt cảm xúc mà …

Bạch Đốc thấy Cố Cách không để ý đến mình, cái đuôi vô hình phía sau liền rũ xuống.

Bão Bão thấy thế càng thích thú vẫy mạnh đuôi. Bạch Đốc tức giận túm lấy đuôi của nó, “Đều tại mày, lắc lắc lắc lắc, đồ chó ngốc, ngồi yên ngay cho tao!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui