Cố Cách, Bạch Đốc Của Anh Bị Rơi Rồi
Khi chuông cửa vang lên, Cố Cách vẫn còn mơ màng buồn ngủ, trên trán hằn lên vài vết hồng hồng của phím đàn.
Mũi Bạch Đốc bị lạnh đỏ ửng lên, không biết cậu đã đứng ngoài đó bao lâu trong tiết trời buổi sáng sớm đầu xuân thế này.
Cậu hiển nhiên không đoán được người ra mở cửa sẽ là bộ dáng này, nên trong lòng vốn đã khẩn trương, lời nói ra càng thêm lắp bắp khó khăn: “Cố, Cố… Bữa sáng em làm hơi nhiều… nhiều… nên mang đến cho anh…”
Cố Cách đưa tay che đi mấy dấu đỏ trên trán. Đầu óc còn chưa tỉnh ngủ hẳn nhiên không hiểu người kia vừa nói gì. Hắn chăm chú nhìn người trước mặt hồi lâu mới nhận ra cậu dường như đang rất trông chờ câu trả lời của hắn.
Bạch Đốc đang do dự không biết có nên nói ra mấy lý do cậu đã chuẩn bị từ trước để giải thích cho sự xuất hiện của mình ở đây, vào lúc này, thì Cố Cách đã đóng cửa lại.
Bạch Đốc vừa mở miệng còn chưa kịp nói gì, ở bên ngoài hô phong hoán vũ là thế mà bây giờ chỉ có thể tủi thân dùng chân nhẹ nhàng cọ cọ khung cửa, lại bấm chuông lần nữa.
Lần này phải thật lâu sau cửa mới mở ra.
Cố Cách tựa vào khung cửa, miễn cưỡng nói với cậu không cần, khuôn mặt cũng lạnh lùng thờ ơ.
Bạch Đốc đau đớn đến ngón út cũng run lên, lại gượng ép nở nụ cười “Em cũng không biết anh thích ăn món gì, anh có thể nói cho em biết, lần sau em sẽ mang đến cho anh.”
Cố Cách nhìn vẻ mặt của cậu, trong lòng có chút phiền muộn, bất giác nhăn mày lại. Bạch Đốc cũng không cười được nữa.
Cuối cùng Cố Cách vẫn để cậu vào nhà. Không phải vì hắn mềm lòng, chỉ là hắn cảm thấy bỏ mặc người ta ở ngoài cửa quá khó coi, giống như cố ý biểu hiện cho ai xem vậy.
Đồ đạc trong phòng Cố Cách rất ít, có một cây đàn dương cầm, xung quanh phủ kín giấy trắng, trong góc tường còn dựng một chiếc guitar.
Bạch Đốc cầm lên một tờ giấy, mặt trên ghi lại một ít lời nhạc vụn vặt. Vừa định cầm lên một tờ khác thì bị thanh âm người kia làm cho giật mình, “Đừng làm rối loạn trình tự.” Bạch Đốc luống cuống chân tay đem những thứ kia để về chỗ cũ. Trộm liếc nhìn vẻ mặt hắn, Bạch Đốc do dự hỏi: “Anh biết sáng tác sao?”
“Ừ.” Cố Cách đặt bình nước nóng lên bàn trà, lấy ra một cái chén sạch sẽ rồi rót nước vào, thản nhiên trả lời.
“Trước kia chưa từng nghe anh nói qua. Em còn tưởng rằng…”
Cố Cách cố ý đặt mạnh cái chén lên bàn làm phát ra tiếng vang nhỏ. Trái tim Bạch Đốc vô thức run lên, lập tức ngậm miệng lại.
Cậu mơ hồ nhớ đến, có một lần Cố Cách rất cao hứng, trên mặt lộ rõ nét vui mừng, hắn cầm guitar nói muốn đàn cho cậu nghe một bản nhạc.
Chính mình lúc ấy đáp lại hắn như thế nào?
“Mấy thứ nhạt nhẽo này lấy ra làm gì?” Cậu đem tất cả khó chịu trong công ty đổ lên đầu Cố Cách.
Sau này cậu mới biết được, ngày đó là sinh nhật Cố Cách. Mà Cố Cách cũng không bao giờ nhắc lại chuyện này, nếu không phải hắn rời đi để cho mình có quá nhiều thời gian nhớ lại chuyện cũ thì sợ rằng cũng đã quên rồi.
Cây đàn guitar kia cũng chưa từng nhìn thấy lại.
Bạch Đốc nghĩ, hiện tại cậu nguyện ý đem hết tất cả những gì mình có chỉ để đổi lấy một lần nữa Cố Cách vì cậu mà làm ra một bất ngờ như thế. Bạch Đốc khụt khịt mũi, nhưng mà Cố Cách bây giờ lại không cần bất cứ thứ gì của cậu.
Bạch Đốc lẳng lặng đứng ở đó nhất thời không biết nên nói gì, cậu không biết không khí lúc này có thích hợp để giải thích hay không. Là cậu thiếu hắn quá nhiều, cũng không biết nên nói từ đâu.
“Cậu không đi làm sao?”
Bạch Đốc rất muốn nói em là sếp, muốn đi thì đi, không đi thì không đi. Nhưng mà Cố Cách cũng hiểu rõ điều đó nên cậu cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Em đi đây, anh nhớ ăn bữa sáng.” Đi tới cửa thì quay đầu lại: “Lần sau em sẽ mang Bão Bão đến thăm anh.” Thừa lúc Cố Cách còn chưa kịp nói lời từ chối, Bạch Đốc vội vàng đóng cửa lại.
Cố Cách ngồi ngẩn người một lúc lâu mới cảm thấy đói bụng. Hắn nhìn thoáng qua đồ ăn bên trong hộp giữ nhiệt vẫn còn tỏa ra hơi nóng, không biết suy nghĩ điều gì liền đưa mắt nhìn ra cành cây đang đâm chồi non ngoài cửa số.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...