Tối đến, Bạch Đốc vẫn không thể ngủ ngon, không gian càng im lặng thì tâm càng loạn. Trước kia khi ngủ đều mở lớn tiếng TV, nhưng hiện tại cậu ở trong nhà Cố Cách, cậu không có tư cách quấy rầy hắn, lại càng không muốn bỏ qua bất cứ thanh âm nào của Cố Cách.
Thời gian cậu thật sự ngủ rất ít, tinh thần mơ hồ một chút lập tức sẽ bị ác mộng bao trùm.
Trong mơ cậu nhìn thấy chính mình muốn đối xử tốt với Cố Cách, nhưng mà cậu căn bản không hiểu gì về hắn, cậu không biết quá khứ của Cố Cách, cũng không hiểu sự im lặng của hắn. Cậu thường xuyên nhìn thấy Cố Cách một mình ngồi trên sô pha, một mình uống trà, một mình nhìn chằm chằm màn hình theo dõi thị trường trứng khoán, cả ngày không nói một câu. Cậu mỗi ngày đều mơ đi mơ lại một giấc mơ như thế, tựa như Cố Cách mỗi ngày cũng lặp đi lặp lại những sinh hoạt như vậy.
Sau đó Cố Cách sẽ biến mất, không có lần nào là ngoại lệ. Có khi biến mất ở trong quang ảnh, có khi tan theo gió bay đi, lại có khi hắn đi vào phòng sau đó không đi ra nữa. Mặc cho chính mình không ngừng tìm kiếm, la hét, cầu xin, thậm chí tuyệt vọng thế nào.
Bạch Đốc tỉnh lại, một thân mồ hôi ướt đẫm, cậu nắm chặt ngực áo, năm ngón tay siết đến trắng bệch tựa hồ đều khảm nhập vào trái tim.
Rốt cuộc không ngủ được, nửa đêm cậu liền vụng trộm lén ra phòng khách, ngồi xổm trên sô pha bên cạnh nhìn Cố Cách.
Cố Cách mới ngủ không lâu, bị giật mình tỉnh giấc mấy lần. Sau này ước chừng là do Bạch Đốc luyện được cách đi thuần thục, Cố Cách liền không tỉnh dậy nữa.
—–
Lại một lần nữa tỉnh lại từ trong ác mộng, Bạch Đốc giãy dụa thiếu chút nữa thì đá đổ cốc nước trên tủ đầu giường, cậu cuộn mình lại, trán tựa vào một bên tủ giường lạnh lẽo, khiến cho chính mình tỉnh táo lại một chút. Vạt áo trước ngực nhăn nhúm đến không chịu nổi, Bạch Đốc lảo đảo bước xuống giường, chậm rãi ra khỏi phòng, đi đến bên người Cố Cách.
Bạch Đốc hô hấp rất nhẹ, cậu im lặng nhìn Cố Cách, không nỡ đánh thức hắn.
Vài tia sáng từ khe hở trên rèm cửa xuyên qua chiếu vào trong phòng, dừng ở trên người Cố Cách. Bạch Đốc vươn tay chạm lên những vệt sáng kia, tựa như muốn cảm thụ chút ôn nhu ít ỏi còn lại của Cố Cách.
Cố Cách là bất ngờ cậu không kịp phòng bị, là hoảng hốt cậu không có chỗ tránh, cũng là ước vọng của cậu, là nơi bình yên trong lòng cậu.
Bạch Đốc nhẹ nhàng gối đầu bên tay Cố Cách, chóp mũi khẽ chạm vào ngón áp út của Cố Cách, cậu mở to mắt đợi hồi lâu, sau đó mới cẩn thận kề sát mặt vào bàn tay hắn. Cậu thở ra một hơi vào lòng bàn tay Cố Cách, cảm nhận được hơi ấm phả lại trên mặt mình, ấm áp đến tận trong lòng.
Trong bóng tối, hình dáng người đàn ông nửa quỳ trên sô pha, bóng lưng cúi thấp tựa như một lời hứa chân thành.
Ân, còn có thể mơ hồ nhìn thấy phía sau cậu cái đuôi cong cong mềm mại đang ngoe nguẩy lắc lư.
Đến khi nào Cố Cách mới bằng lòng ngủ cùng cậu đây?
…
Đến khi nào Cố Cách mới bằng lòng ngủ cùng cậu?
—–
Buổi sáng khi Cố Cách tỉnh lại, thấy Bạch Đốc lười biếng duỗi lưng từ trong phòng đi ra, một bộ dáng mơ màng buồn ngủ. Bị Cố Cách nhìn thoáng qua liền cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh.
Cố Cách mở cửa ban công, Bão Bão vội vàng phi ra ngoài, chạy quá nhanh nên té ngã trượt một đường đến tận cổng lớn, sau đó thẳng lưng nâng chân đẩy đẩy cánh cổng ra.
…
Học thật nhanh.
Cố Cách cầm theo dây buộc cổ nhanh chóng đi theo ra ngoài. Dắt đại cẩu đi giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó lại đi dạo một vòng, lúc về đến nhà Bạch Đốc đã dọn xong bữa sáng.
Đơn giản một món cháo hoa kèm dưa chuột. Nếu đổi lại là ba năm trước đây, Cố Cách không thể tưởng tượng được Bạch Đốc một thân tây trang caravat lại ngồi cắn dưa chuột rôm rốp thế này, nhưng hiện tại xem ra không hề cảm thấy không thích hợp.
Thói quen thật sự là đáng sợ, đưa cho nó một chút tình cảm nó liền cho ngươi xem mỗi một màn đều giống như một hồi tỏ tình nồng thắm.
Cố Cách không muốn lại sa vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...