Có Biết Chăng Tương Tư Nhập Cốt

Tống Ngọc Thanh đã sớm có phòng bị, nhìn thấy Hà Ứng Hoan đột nhiên xuất thủ thì không dám chậm trễ, trường kiếm vung lên, chém vật kia thành hai nửa.

Y cứ tưởng vật đối phương phóng tới sẽ là một loại ám khí lợi hại nào đó, ai ngờ lại chỉ là một tờ giấy vo viên lại, hơn nữa, sau khi chịu một kiếm, bột phấn ẩn bên trong liền tung bay tứ tán.

Không xong!

Tống Ngọc Thanh thầm kêu một tiếng. Tình thế không ổn, y nhanh chóng nín thở nhưng vẫn không tránh khỏi hít vào một ít bột phấn. Nghĩ mình đã trúng phải kịch độc, y tức giận hướng kiếm về phía Hà Ứng Hoan, lạnh lùng hỏi, “Tiểu tử thối, ngươi vừa làm gì?”

“Cũng không có gì, chẳng qua là ta chiếu theo quy củ giang hồ, có qua có lại mà thôi.” Hà Ứng Hoan giả ngu nhoài người nằm trên bàn, giọng nói mạnh mẽ, “Nếu Tống giáo chủ đã dùng thứ mê hồn tán xú uế kia để đối phó với mọi người, ta liền cũng khiến ngươi nếm thử hương vị của độc dược.”

Tống Ngọc Thanh hít sâu mấy hơi, một bên thử vận hành chân khí trong cơ thể, một bên nheo mắt quát lớn, “Ngươi dùng độc gì?!”

“Độc ‘Thất bộ đoạn tràng tán’ của ta rất nổi tiếng, còn về hiệu quả à… Ha ha, tất nhiên cũng giống y như tên gọi. Dù võ công của ngươi có cao cường đến đâu đi nữa, một khi đã trúng thứ độc này, chỉ cần bước bảy bước, thất khiếu sẽ chảy máu, mất mạng ngay tại chỗ.”

Tống Ngọc Thanh nghe Hà Ứng Hoan ba hoa nhưng không phát hiện điều dị thường trong cơ thể, không khỏi cảm thấy ngờ vực. Y cười lạnh một tiếng, khẽ hừ nhẹ, “Ngươi cho ta là trẻ con ba tuổi hay sao mà dùng cái cách lừa gạt này? Bổn tọa hành tẩu trên giang hồ nhiều năm như vậy, chưa từng nghe thấy cái tên gì mà ‘thất bộ đoạn tràng tán’.”

“Ha ha!” Hà Ứng Hoan cười lớn, bỗng nhiên đứng dậy nghênh ngang tiến vài bước, không hề sợ sệt, “Tin hay không là tùy ngươi, dù sao sau khi bước bảy bước, người chết là ngươi chứ chẳng phải ta.”

Tống Ngọc Thanh vốn nửa tin nửa ngờ, lúc này thấy kẻ kia nhẹ nhàng bước tới trước mặt mình thì thất kinh, toát mồ hôi lạnh, thốt lên một câu, “Ngươi, ngươi không trúng độc?”


Hà Ứng Hoan hì hì cười, giả bộ ngây thơ nháy mắt một cái, nghiêng đầu đáp lời, “Có gì kì lạ đâu? Sư phụ ta sớm biết người Thiên Ma giáo ngoan độc nên đã bắt ta luyện một loại võ có thể khiến cơ thể bách độc bất xâm, chuyên dùng đối phó với thứ mê hồn tán hôi thối và Hàn băng chưởng của ngươi.”

Sợ Tống Ngọc Thanh không dễ mắc lừa, y lôi cả danh hào của sư phụ nhà mình ra dọa dẫm.

Tống Ngọc Thanh nghe xong quả nhiên trúng kế, “Vậy cái ‘thất bộ đoạn tràng tán’ cũng là do sư phụ ngươi chế ra?”

“Tất nhiên rồi.”

“Chẳng hay đó là vị tôn sư nào?”

“Sư phụ ta học sâu biết rộng, văn võ toàn tài không ai sánh bằng, kiếm pháp trác tuyệt đứng đầu thiên hạ. Chỉ tiếc người đã rửa tay gác kiếm từ lâu, ta thật lòng không thể tùy tiện nói ra danh hào của người.”

Nghe vậy, Tống Ngọc Thanh như có điều suy nghĩ, trường kiếm trong tay cũng dao động không ngừng. Sau đó, con ngươi đen thẳm bỗng lóe sáng, y cúi đầu cười một tiếng rồi mở miệng, “Tôn sư có phải Tiêu Hồn kiếm vang danh thiên hạ – Ngô Tiếu Kiệt Ngô đại hiệp?”

“Ôi, Tống giáo chủ vừa đoán đã trúng rồi, chán thế cơ chứ!”

“Tuy ta ở Tây Vực từ lâu nhưng danh tiếng của Ngô đại hiệp vẫn như sấm bên tai. Ngô đại hiệp tài trí trời ban, quãng thời gian ngang dọc giang hồ đã làm nhiều việc nghĩa, sau lại ở thời kì danh tiếng chính thịnh thì thoái ẩn giang hồ về chốn sơn lâm. Chẳng biết so với hạng ngụy quân tử lừa lọc người đời, danh tiếng Ngô đại hiệp cao hơn mấy lần.”


Ý giễu cợt trong lời nói này có ai nghe mà không hiểu? Giang Miễn thế mà không hề nổi giận, chỉ chắp tay cười nhạt, “Nhân phẩm của Ngô đại ca, từ trước tới nay Giang mộ vẫn luôn bội phục.”

Hà Ứng Hoan cũng cười theo, giọng điệu thiếu phần nghiêm túc, “Luận về lọc lừa thiên hạ, người nào có thể sánh bằng Tống giáo chủ ngươi? Sư phụ ta làm sao bì kịp.”

Tống Ngọc Thanh thấy hai kẻ kia người tung kẻ hứng, quan hệ chắc hẳn không tầm thường, lại nghĩ đến mình đang trúng kịch độc, y cắn răng, trầm giọng nói, “Ta kính ngưỡng Ngô đại hiệp đã lâu, hôm nay có cơ hội gặp mặt học trò cưng của gã, thật muốn lãnh giáo võ công của các hạ.”

Thứ nhất là vẫn còn hoài nghi Hà Ứng Hoan nên muốn thử một phen, thứ hai, y muốn dựa vào vũ lực chế ngự đối phương, nhân cơ hội đó cướp thuốc giải.

Hà Ứng Hoan tất nhiên cũng đoán được ý này.

Hoàn toàn không có nội lực, theo lý thuyết, y chắc chắn không thể đỡ nổi một chưởng của Tống Ngọc Thanh. Thế nhưng, y lại cười khanh khách như chẳng hề để ý, hời hợt nói, “Tốt lắm, vậy ta sẽ dùng vài chiêu mở mang kiến thức cho Tống giáo chủ.”

Dứt lời, y quay đầu cười cười với Giang Miễn, “Giang đại hiệp, cho ta mượn binh khí dùng một lúc.”

Độc đã ngấm sâu vào cơ thể, tay chân không còn linh hoạt nữa nhưng Giang Miễn vẫn bước lên một bước chắn trước người Hà Ứng Hoan, dịu dàng nói, “Hà hiền chất, ngươi không được mạo hiểm.”

Hà Ứng Hoan thấy hắn kiệt lực bảo vệ mình, chợt động tâm, ân oán tình cừu gì cũng vứt hết ra khỏi đầu. Y chậm rãi tiếp nhận trường kiếm hắn cầm trong tay, ý cười bên môi ngày càng sâu, thanh âm phát ra êm ái vô cùng, “Giang đại hiệp yên tâm, ta không sao.”


Dứt lời, y xoay người, cổ tay động một cái, trường kiếm đã phi về phía trước, bất ngờ tung một chiêu.

Kiếm chiêu thường thường nhưng khi đâm được nửa đường, mũi kiếm đột nhiên rung động. Sau khi xoay tròn mấy vòng, bóng kiếm đã biến hóa vô số, nhất nhất đánh về kẻ địch.

Tống Ngọc Thanh cảm thấy gió mạnh ào tới, ánh kiếm loang loáng khắp bầu trời, chỉ nhìn thôi đã hoa cả mắt, chống đỡ làm sao cũng không rõ. Thầm kinh hãi lui lại mấy bước, khi vừa thấy rõ đường đi của chiêu thức, y lập tức vung kiếm ngăn cản.

Ai ngờ binh khí còn chưa va chạm, Hà Ứng Hoan đã thu hồi kình lực, chuyển hướng kiếm về che trước ngực mình.

Tống Ngọc Thanh lần thứ hai chém vào không khí, tức giận dâng trào, đôi mắt đen lập tức ngập đầy sát ý. Y lạnh lùng nói, “Một kiếm tiêu hồn, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Y chỉ nghĩ Hà Ứng Hoan cố tình khoe khoang võ học, lại chẳng ngờ đối phương không có nội lực, nếu hai kiếm chạm nhau, sự thật sẽ phơi bày.

Hà Ứng Hoan vừa ra tay đã sử dụng tuyệt học bản môn mới có thể chế ngự Tống Ngọc Thanh, bây giờ đã chẳng còn chiêu thức gì lợi hại nữa, thế nhưng, y vẫn cố tình tỏ vẻ dửng dưng, tủm tỉm cười nói, “Đa tạ. Tống giáo chủ vừa nãy đã bước hai bước, giờ chỉ còn năm bước nữa thôi.”

Tống Ngọc Thanh nghe lời nhắc nhở mới nhớ ra độc còn chưa được giải, nhìn điệu bộ thản nhiên của Hà Ứng Hoan giống hệt kẻ có tuyệt kĩ, nếu cứ đấu tiếp, sợ rằng mình cũng chẳng được lợi lộc gì. Vì vậy, y vung kiếm quát lớn, “Thuốc giải đâu?!”

“Không có.”

“Cái gì??”

“Đó là độc dược sư phụ ta mới chế, còn chưa có thuốc giải. Tống giáo chủ may là chưa ngấm độc sâu, chỉ cần bây giờ ngươi thi triển khinh công, tìm một nơi nào đó yên lặng, dùng nội lực bức độc ra là được.” Y dừng một chút, chuyển mắt, lại bổ sung thêm, “Nhưng nếu Tống giáo chủ võ nghệ không tinh, không có được khả năng bức độc như của Giang đại hiệp thì chịu rồi.”


Tống Ngọc Thanh vừa nghe không có giải dược đã lo lắng không ngừng, nay nghe xong lời kia thì như trút được gánh nặng. Y lập tức nghĩ tiếp, tiểu tử thối này dù còn trẻ, bản lĩnh đã cao như thế, nếu sư phụ Ngô Tiếu Kiệt của y cũng ở đây, chỉ sợ ta sẽ không phải đối thủ. Thừa dịp hiện tại thắng bại bất phân, ta nên tìm cách thoát thân cho thỏa đáng.

Quyết định xong, y thu nhuyễn kiếm về bên hông, sau đó gật đầu với Hà Ứng Hoan, cao giọng, “Đã như vậy, bổn toạ đi trước một bước. Nếu sau này còn gặp lại, ta nhất định sẽ so tài với tiểu huynh đệ ngươi. Thứ lỗi, ta không hầu chuyện nữa.”

Nói xong, y nhẹ nhàng phi thân, cong ngón tay bắn châm độc về phía Giang Miễn.

Hà Ứng Hoan nhanh tay lẹ mắt, vội vàng vọt tới dùng tay áo cản lại độc châm. Sau đó, y cao giọng hô to với bóng áo đen đeo mặt nạ quỷ, “Tống giáo chủ đi thong thả. Lần sau, ngươi nhớ dùng thứ độc dược nào đó lợi hại, đừng để ô danh ‘thiên hạ đệ nhất vô liêm sỉ’ của ngươi!”

Lời vừa nói ra, chúng giang hồ hào kiệt trong phòng lập tức cười vang.

Hà Ứng Hoan không thèm để ý, chỉ quay đầu lại hỏi Giang Miễn, “Giang đại hiệp, thương thế của ngài có ổn không? Độc có ngấm sâu không?”

Muốn làm thân với Giang Miễn, y tận lực tỏ vẻ lo lắng, lại không hề biết rằng dù mình có không giả vờ, quan tâm đã lộ hết trên nét mặt.

“Đừng lo, chỉ cần tĩnh dưỡng một lát là được.” Giang Miễn đè lại vết thương ở đầu vai, ánh mắt ôn hòa, cười khẽ, “Hà hiền chất, lần này may nhờ có ngươi tương trợ.”

Hà Ứng Hoan cũng không thèm khiêm tốn, cười híp cả mắt, “Để hù dọa họ Tống, ta chỉ bóp nát một vật rồi gói vào trong giấy, gọi đó là ‘ám khí’ rồi tung ra. Giang đại hiệp không cần phải cảm ơn.”

“Vật gì thế?”

Hà Ứng Hoan ha ha cười mấy tiếng, vẻ giảo hoạt hiện rõ trong đôi con ngươi đen nhánh. Y nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, “Xúc xắc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui