Giang Diễm tới cáo trạng không được lại bị Giang Miễn mắng, bây giờ còn bị nhốt ngoài cửa, tất nhiên sẽ căm giận bất bình. Một bụng tức tối không cách nào trút bỏ, nàng đành phải bước nhanh về phòng, ngồi đờ ra một mình ở đó.
Chẳng lâu sau, Triệu Lâm đã đi đâu cùng Hà Ứng Hoan trở về. Vừa đẩy cửa bước vào đã trông thấy Giang Diễm ngẩn ngơ ngồi cạnh bàn, hắn liền kinh hãi. Hắn lập tức bước lên vài bước, cợt nhả nói, “Nương tử, sao hôm nay nàng chẳng có tinh thần gì thế, mệt à?”
Giang Diễm vốn đã nổi nóng lại quen thói giận cá chém thớt với người ngoài, lúc này Triệu Lâm tự mình dẫn xác tới, nàng không khách khí giơ tay lên tát cho hắn một cái.
Triệu Lâm bị đánh, bối rối đứng yên. Võ công vốn đã không bằng Giang Diễm, lúc này lại bị đối phương chiếm tiên cơ, hắn hoàn toàn không còn sức đánh trả.
Giang Diễm đánh thuận tay thêm vài cái nữa, sau đó duỗi tay điểm huyệt Triệu Lâm khiến hắn hôn mê nằm trên mặt đất. Nàng tuy đã phát tiết những vẫn chưa hả giận, chỉ hận không thể đánh Hà Ứng Hoan luôn một thể.
Nghĩ vậy, chân giậm mạnh vài cái, nàng đi tới đi lui trong phòng, nhìn lại vị tân hôn phu đang nằm trên đất, trong đầu bỗng nhiên lóe ra một độc kế.
Quyết định xong liền lập tức hành động, nàng lôi Triệu Lâm vẫn còn đang hôn mê lên giường rồi sắp xếp lại gian phòng một lát. Khi hoàng hôn buông xuống, nàng chạy đến gõ cửa phòng Hà Ứng Hoan.
Hà Ứng Hoan thấy Giang Diễm thì giật mình, đợi đến khi nghe rõ ý muốn của nàng lại càng kinh ngạc không thôi. Hóa ra Giang Diễm định rủ y đến phòng nàng uống rượu. Hà Ứng Hoan xưa nay vốn bất hòa với Giang Diễm, lúc này thấy nàng đột nhiên thân thiết, vẻ mặt lại kì kì quái quái, làm sao có thể không nghi ngờ? Huống chi cô nam quả nữ ở cùng một phòng, nghĩ thế nào cũng thấy không phù hợp lễ nghi.
Hà Ứng Hoan dù nghi ngờ Giang Diễm có ý đồ xấu nhưng nhất thời cũng chưa thể đoán ra. Y trời sinh tính tình ham vui, hoạt bát, vì thế, y quyết định sẽ tương kế tựu kế, trước tiên cứ theo Giang Diễm vào khuê phòng đã.
Phòng của nàng cũng không có gì khác thường, chỉ có màn giường để buông, trên bàn đã chuẩn bị rượu thịt từ lâu.
Hà Ứng Hoan liếc nhìn xung quanh, tùy tiện ngồi xuống bàn, chắp tay cười nói, “Tẩu phu nhân tiêu phí như vậy, chẳng biết có gì chỉ giáo?”
“Không có gì đâu, chỉ muốn mời Hà đại ca uống vài chén rượu nhạt.” Giang Diễm dịu dàng cười, tự tay rót một chén rượu đưa sang, “Cha muội và sư phụ huynh là bạn tốt từ lâu, muội và huynh nên coi nhau là huynh muội mới đúng. Chỉ tiếc muội mới xuất giá không lâu, không có cách nào thân thiết với huynh, mong huynh thứ lỗi.”
“Tẩu phu nhân đa lễ rồi.” Hà Ứng Hoan hơi ngẩn người, vừa đưa chén rượu lên ngửi đã thấy có một mùi thơm lạ lùng bay vào mũi. Y lăn lộn trên giang hồ đã lâu, tất nhiên là rành rẽ mấy thứ này. Lập tức đoán ra trong rượu hạ độc nhưng không vội vạch trần, y chỉ vung tay ngửa đầu giả bộ uống rượu, thực tế là đổ tất cả vào ống tay áo.
Giang Diễm ngồi đối diện không nhìn thấy thủ đoạn của Hà Ứng Hoan, tưởng y đã nâng chén uống cạn, nét mặt càng trở nên tươi tắn, nàng tiếp tục ân cần mời rượu.
Hà Ứng Hoan đã phát hiện ra mưu kế của nàng, đương nhiên cũng không từ chối nữa. Chỉ trong chốc lát, y đã cạn bốn, năm chén rượu.
Giang Diễm thầm cười nhạt, biểu cảm trên mặt lại thật dịu dàng, “Hà đại ca, huynh và Triệu… tướng công ta hẳn là có cảm tình rất tốt với nhau?”
“Tất nhiên rồi. Ta và Triệu huynh quen biết mấy tháng, từ lâu đã là bạn bè không giấu giếm nhau bất cứ chuyện gì. Triệu huynh rất nặng tình với tẩu phu nhân đấy.”
“Thật sao? Tiếc thật, muội lại không thấy thế.” Giang Diễm hừ một tiếng, lạnh lùng nói, “Hà đại ca nếu đã hòa thuận với hắn như thế, hay là huynh thay muội đi?”
“Hả? Là sao?”
“Ngươi và Triệu Lâm hợp thành một đôi, từ nay về sau song túc song phi, miễn cho hắn tới làm phiền ta.” Đang nói chuyện, Giang Diễm bỗng đứng dậy kéo màn giường ra.
Hà Ứng Hoan liếc nhìn thì thấy Triệu Lâm đang nằm trên giường không nhúc nhích, hình như là do bị điểm huyệt. Y vội vàng tiến lên vài bước, ngoài miệng hô lên, “Tẩu phu nhân, ngươi…”
“Nói thật cho ngươi biết, rượu đã sớm bị ta hạ một loại xuân dược rất mạnh, ngươi nếu không nghe lời sẽ phải chịu khổ thôi. Nhưng mà hai người các ngươi tâm ý tương thông, dù cho bây giờ ngươi không trúng độc thì đây cũng là chuyện tốt.”
Lời còn chưa dứt, Giang Diễm cười dài một tiếng, như gió lướt khỏi phòng.
Hà Ứng Hoan có nằm mơ cũng không ngờ Giang Diễm lại nghĩ ra kế hoạch kiểu này. Chậm mất vài nhịp, đợi đến khi y đuổi theo thì cửa phòng đã đóng lại, thậm chí còn bị khóa trái bên ngoài.
May mà thực chất vẫn chưa uống rượu nên y không thấy hoảng hốt, chỉ xoay người trở về bên giường, lấy miếng vải vẫn đang nhét trong miệng Triệu Lâm ra.
Triệu Lâm vừa mới nói được đã khàn giọng hô, “Hà huynh, ả ta đã cho huynh uống xuân dược cướp được trên người ta. Xuân dược này rất mạnh, huynh, huynh nhanh tìm nơi giải độc đi, đừng có lại gần ta.”
Lúc hắn nói chuyện, cánh môi run rẩy, lộ vẻ hoảng sợ cực kì.
Hà Ứng Hoan thấy thú vị định dọa hắn một trận nên không đáp lời, tay thậm chí còn giơ lên làm bộ muốn cởi y phục hắn. Triệu Lâm quả nhiên bị dọa sợ muốn chết, lắp ba lắp bắp hét lên, “Hà huynh, chúng ta đều là nam tử, huynh… vạn lần không thể xằng bậy…”
Thấy thế, Hà Ứng Hoan bật cười thành tiếng, vừa định giải huyệt cho hắn thì bên ngoài cửa bỗng truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, theo sau là một giọng nói quen thuộc.
“Diễm Nhi, sao con lại khóa cửa phòng?”
“Cha vẫn không tin con sao? Hừ, hai kẻ kia đang ở trong phòng này, cha vào mà xem!”
“Diễm Nhi, con…”
“Cha nhìn thấy chắc chắn sẽ biết con không nói ngoa.”
Hà Ứng Hoan là người nhạy bén, vừa nghe thấy đoạn đối thoại này đã đoán ra ngay quỷ kế của Giang Diễm. Y cười nhạt mấy tiếng, vốn định giải thích rõ với Giang Miễn nhưng một ý định táo bạo bỗng nảy ra trong đầu.
Y nghĩ mấy ngày gần đây Giang Miễn luôn tránh mặt mình, hôm nay khó khăn lắm mới có thể gặp nhau, sao không thử đánh cuộc một lần? Vì vậy, y hít sâu một hơi rồi đổ tất cả số rượu còn lại vào miệng.
Xuân dược pha trong rượu kia quả thật vô cùng lợi hại, Hà Ứng Hoan vừa uống, trong bụng đã nóng bừng, toàn thân khô hanh như thiêu như đốt. Y vội vàng điều tức khiến khí huyết lưu thông, cố gắng lắm mới trấn định được tâm thần. Lấy tay tháo dây cột tóc xuống, để mặc cho mái tóc dài xõa tung, y bước tới bên giường.
Triệu Lâm thấy hai mắt y đỏ bừng, khuôn mặt nhăn nhó, nhất thời sợ đến hồn bay phách lạc, ngoài miệng cứ “Cứu mạng!”, “Cứu mạng!” gào loạn cả lên.
Giang Miễn đứng ngoài cửa vẫn còn đang do dự có nên bước vào hay không, vừa nghe thấy có tiếng kêu cứu, hắn dã cuống quýt phá cửa, chạy thẳng tới bên giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...