Có Bệnh

Edit: Mạn Già La

Cơm nước xong, Kiều Ngộ An rửa chén, Thời Niên lên lầu tắm trước, lúc Kiều Ngộ An lên lầu thì Thời Niên còn chưa tắm xong, anh liền mở tủ tìm quần áo đợi lát tắm rồi thay, nhưng lại nhìn thấy công cụ trên giường mình mua lúc trước nhưng vẫn chưa từng sử dụng.

Lúc chuyển đến biệt thự số 2 cũng không thu dọn đồ đạc đầy đủ hết, bởi vì không muốn quay về nên chỉ mang theo một số vật dụng hàng ngày, gel bôi trơn và bao đều để trong tủ, khi thu dọn quần áo cũng thuận tiện mang theo, Kiều Ngộ An thật sự không muốn làm gì, dù sao trạng thái lúc đó của hai người cũng không thích hợp, nhưng bây giờ này Kiều Ngộ An cảm thấy rất thích hợp.

Sớm muộn gì giữa bọn họ cũng sẽ thực sự đi đến bước cuối cùng kia, đối với vị trí nằm dưới, Kiều Ngộ An cũng không có ý định phản kháng gì, nhất là sau khi nghe Triển Đồ nói về việc Bành Vĩ Dương từng muốn làm gì với Thời Niên, anh cũng càng không muốn thuyết phục Thời Niên nằm dưới.

Không phải là tinh thần phụng hiến gì, hai người ở bên nhau, thoải mái vui vẻ là tốt rồi, hơn nữa Thời Niên cũng thật sự lớn hơn so với anh.

Có lẽ những người kích cỡ lớn thực sự không bao giờ nghĩ mình sẽ là 0 nhỉ? Ít nhất Thời Niên dường như chưa bao giờ nghĩ tới cả.

Hình ảnh lúc Thời Niên từ phòng tắm đi ra nhìn thấy chính là thế này, Kiều Ngộ An đang ngồi bên giường, trên tay cầm một vật mà Thời Niên từng thấy nhưng chưa từng dùng đến.

“Anh…”

“Muốn thử không?” Kiều Ngộ An mỉm cười nhìn Thời Niên, lắc lắc đồ vật trong tay.

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An, không nhúc nhích.

Kiều Ngộ An cười cười, cố ý ghẹo hắn: “Đương nhiên, chuyện này là phải anh tình em nguyện, nếu em không muốn, anh có thể tự mình làm, em...”

Kiều Ngộ An còn chưa nói xong, Thời Niên đã bước nhanh tới bắt đầu hôn anh, có phần vội vàng, tựa như hiện tại liền phải bắt đầu, tuy Kiều Ngộ An muốn tiếp tục, nhưng vẫn quyết đẩy hắn ra:

“Không được, anh phải đi tắm cái đã.”

Thời Niên thoáng lùi lại nhìn anh, không hài lòng lắm với lời Kiều Ngộ An nói, nhưng khi Kiều Ngộ An hôn hôn hắn, nói chữ ‘ngoan’ thì hắn liền nghe lời, vì thế đồng ý, ngoan ngoãn nhường chỗ.

Kiều Ngộ An cười đứng lên, lại kéo hắn hôn một chút:

“Ngoan, chờ lát anh dạy cho em.”

“Được.” Thời Niên trầm thấp nói.

Nếu đã nói lát làm nên Kiều Ngộ An dứt khoát không mang theo quần áo để thay mà vào phòng tắm luôn, anh tắm gần nửa tiếng rồi chỉ quấn khăn tắm quanh hông bước ra ngoài.


Thời Niên dựa vào đầu giường nhìn điện thoại, trước đây Thời Niên không thích dùng điện thoại, bây giờ cũng thỉnh thoảng sẽ lướt mạng tra tin tức gì đó, giống như một thanh niên bây giờ, hình ảnh này Kiều Ngộ An đã thấy nhiều nên không lạ, nhưng vẫn lên tiếng hỏi:

“Đang xem gì đó?”

Thời Niên ngước mắt nhìn anh, sau đó buông điện thoại:

“Tra xem lát nữa nên làm gì.”

Kiều Ngộ An nghe vậy bật cười, anh tin lời Thời Niên nói, bởi vì cách làm như vậy thật sự mới đúng Thời Niên:

“Không cần tra, anh là thầy của em, anh sẽ dạy em.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An từng bước đến gần, cuối cùng đứng trước mặt mình, Thời Niên nhìn anh từ trên xuống dưới, ánh mắt cuối cùng dừng khăn tắm của anh:

“Hiện tại nó không cần xuất hiện ở trên người anh.”

Kiều Ngộ An nghe vậy kéo khăn tắm xuống, thoải mái hào phóng tiện tay ném đi, không hề ngượng ngùng chút nào: “Bây giờ thì sao?”

Thời Niên mỉm cười: “Có thể, rất đẹp.”

Kiều Ngộ An cũng cười, hỏi hắn: “Vậy hiện tại bắt đầu nhé?”

Thời Niên gật đầu, Kiều Ngộ An liền cúi đầu hôn hắn, từ chuồn chuồn lướt nước đến tình không thể đã cũng chỉ ngắn ngủn vài giây, hết thảy dường như đều là xảy ra tự nhiên mà vậy.

Giống như lần hai người vừa yêu nhau, giống như lúc Thời Niên vừa học cách hôn Kiều Ngộ An.

Lát sau, Kiều Ngộ An cảm thấy hô hấp có chút không thuận, Thời Niên mới buông anh ra, chăm chú nhìn anh giống như một học sinh ham muốn học hỏi, hỏi anh:

“Bây giờ, em nên làm gì?”

Kiều Ngộ An ôm Thời Niên, nhẹ nhàng ghé vào bên tai hắn nói mấy câu, sau đó hết thảy đều bắt đầu dần dần mất kiểm soát.

Nhưng Kiều Ngộ An thích mất kiểm soát như bây giờ, thích cách Thời Niên điên cuồng không thôi đối với mình bây giờ, cũng thích bị Thời Niên khống chế, đây là người yêu của anh, bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời.

Và Thời Niên cũng vậy, hắn thích Kiều Ngộ An, thích mỗi một động tác của anh, mỗi một ánh mắt, mỗi một lời anh nói, hắn muốn làm Kiều Ngộ An vui sướng, không chỉ những gì Kiều Ngộ An dạy cho mình, mà còn muốn dùng những cách khác, muốn cho anh vui vẻ, vui sướng, muốn để lại dấu ấn thuộc về mình trên người anh, nói cho những ai nhìn thấy Kiều Ngộ An rằng:


Đây là của tôi, đó là của tôi, Kiều Ngộ An là của tôi.

Phải công nhận rằng, Kiều Ngộ An là một thầy giáo giỏi, kiên nhẫn dạy Thời Niên từng động tác, Thời Niên cũng là một học trò giỏi, không cần Kiều Ngộ An nói quá rõ ràng, hắn liền sẽ thông hiểu đạo lí, trò giỏi hơn thầy.

……Bé cua đồng vẫy chào……

Từ bắt đầu đến kết thúc, không biết đã qua bao lâu, nhưng khi Kiều Ngộ An tắm xong nằm trên giường đến cả một ngón tay cũng không nhấc nổi, liếc nhìn thời gian, đã 4 giờ sáng rồi, Kiều Ngộ An thở dài, anh tự nhận mình thân là bác sĩ, thể lực cũng đã khá lắm rồi, nhưng không ngờ lại thua bởi một Thời Niên mười năm đều không ra khỏi nhà.

Chút ý thức cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ của anh là may thật, may mà mình không cố chấp một hai phải ở trên, nếu không thật sự không có thể lực như Thời Niên, cũng không biết có thỏa mãn hắn được hay không.

Nhưng bây giờ với sự sắp xếp này, Thời Niên nhất định là thoải mái, Kiều Ngộ An cũng vậy, vì không còn chút sức lực nào nên giờ anh chỉ muốn ngủ.

Khi Thời Niên tắm xong trở ra, nằm bên cạnh anh, ôm lấy Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An mơ màng mở mắt, liếc Thời Niên một cái rồi mỉm cười.

Người này càng ngày càng thích ôm anh ngủ, cũng không còn là thỏ nhỏ cuộn tròn trong lòng anh lúc trước nữa, nhưng như vậy cũng không tệ, vị trí phía dưới cũng làm rồi, còn bị người ta giày vò thành như thế này, Kiều Ngộ An cũng không quan tâm đến tư thế ngủ gì nữa, nhắm mắt lại.

Sau đó, anh cảm nhận được nụ hôn của Thời Niên trên trán mình, rồi nghe thấy một câu mà đêm nay hắn đã xác nhận với anh không biết bao nhiêu lần:

“Kiều Ngộ An, anh nói, anh là của em.”

Kiều Ngộ An mỉm cười, nhắm mắt dụi dụi vào người hắn: “Ừ, anh nói, anh là của em, anh là của em, anh là của em.”

Thời Niên đáp một tiếng, yên tâm rồi.

Thời Niên cũng hơi bất ngờ mình sẽ có phản ứng như vậy, thế mà sẽ vì một câu nói ‘anh là của em’ của Kiều Ngộ An mà kích động đến không kiềm chế được suýt chút nữa làm anh bị thương.

Hắn sống 27 năm, trước 17 tuổi ngây thơ mờ mịt, sau 17 tuổi nơm nớp lo sợ, chưa bao giờ nghĩ tới có cái gì là chân chính thuộc về mình, không dám nghĩ, cũng không đáng suy nghĩ, nhưng giờ phút này, hắn đột nhiên cảm thấy mình đã viên mãn, trên thế giới này có nhiều thứ như vậy, hắn không muốn gì khác ngoài một Kiều Ngộ An.

Hắn có được.

Viên mãn.


Hôm sau lúc Kiều Ngộ An tỉnh dậy đã gần trưa, Thời Niên đã sớm không còn ở bên cạnh, Kiều Ngộ An ngáp một cái xuống giường, nhưng khoảnh khắc ngồi dậy lại không nhịn được hít hà một tiếng, cũng không đau lắm, nhưng luôn có chút khó chịu, lần đầu tiên đã dùng cường độ lớn như vậy, Kiều Ngộ An cảm thấy mình chịu không nổi, hơn nữa còn không bôi thuốc.

Khi chuyển đến biệt thự số 2 thì có lấy đầy đủ công cụ hết, nhưng không mang thuốc mỡ theo, hôm qua lúc Kiều Ngộ An nhận ra điều này cũng không nhịn được cười.

Trải nghiệm lần đầu đã đủ thảm thương, anh rốt cục có bao nhiêu tự tin vào Thời Niên rằng có thể thuận lợi suôn sẻ ở lần thứ hai vậy chứ.

Tuy rằng trên thực tế đúng là diễn ra rất thuận lợi, nhưng rốt cục vẫn là một tên thanh niên mới vừa khai trai, thực tủy biết vị, bị giày vò không ít.

Lát nữa phải đi lấy thuốc mỡ thôi, nếu không ngày mai Kiều Ngộ An đến bệnh viện cũng chưa chắc có thể ngồi yên một chỗ được.

Đứng trước bồn cầu chưa kịp xả nước xong, cửa toilet đã bị mở ra, Kiều Ngộ An giật mình suýt thì tiểu ra ngoài, quay lại nhìn Thời Niên, cười nói: “Em làm anh sợ hết hồn.”

Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An không nói lời nào, đi tới sờ mông anh: “Đau không?”

“Còn tạm.” Kiều Ngộ An kéo quần lên, quay đầu lại cười: “Tốt hơn lần trước nhiều.”

Nói xong thì kéo nước, rồi sau đó bước đến bồn rửa tay chuẩn bị rửa mặt, Thời Niên đi theo dán sau lưng anh, khoảng cách gần như vậy, Kiều Ngộ An đương nhiên có thể cảm nhận được trạng thái của hắn, có chút bất đắc dĩ:

“Không được, hôm qua em đã làm bốn lần rồi.”

“Nhưng hôm qua anh đã hứa với em rồi.” Thời Niên cởi áo ngủ của anh xuống một chút: “Để em chịch mỗi ngày.”

Kiều Ngộ An mềm chân suýt nữa đứng không vững, tuy rằng thỏ nhỏ của anh lúc ở trên giường đúng là có thể nói đủ thứ lời cợt nhả, nhưng bây giờ không ở trên giường, Kiều Ngộ An nghe thấy lời này của Thời Niên ít nhiều có chút cảm giác nao nao, nhưng trái tim đập nhanh thình thịch là nhiều.

Bị thỏ nhỏ ngây thơ trêu ghẹo, giác quan thật sự là không chịu nổi.

“Thỏ nhỏ.” Kiều Ngộ An xoay người bóp cằm hắn: “Dưới giường vẫn đừng nên nói những lời dâm như vậy, em không thích hợp đâu.”

“Anh đã hứa rồi.” Thời Niên rất kiên trì, rất cố chấp.

Kiều Ngộ An không biết nên nói với hắn ra làm sao, trên giường lời nói của đàn ông là không thể tin, nhưng ngẫm lại, Thời Niên dù sao cũng là một bé thỏ ngây thơ, hơn nữa nói ra lời này không biết hắn có nghi ngờ câu “anh là của em” hôm qua hay không, nên cuối cùng cũng không nói ra.

“Hôm qua em đã làm số lượng của bốn ngày rồi.” Kiều Ngộ An đổi cách nói: “Thỏ nhỏ, ăn nhiều quá không tốt cho cơ thể đâu.”

Thời Niên không kiên trì nữa, hôm nay khi rời giường hắn có nhìn sơ qua mặt sau của Kiều Ngộ An, quả thật đã sưng rồi, nếu tiếp tục làm nhất định anh cũng sẽ khó chịu đúng không nhỉ? Thời Niên không muốn làm Kiều Ngộ An không thoải mái:

“Vậy bốn ngày sau làm tiếp?”

Kiều Ngộ An bất đắc dĩ cười cười: “Được.”

Anh hiểu tâm trạng và cơ thể thượng hỏa của Thời Niên mới vừa khai trai, trong phạm vi anh có thể chịu đựng, anh cũng sẵn lòng thỏa mãn Thời Niên, nhưng hôm nay thực sự không thể.


Vì hạnh phúc sau này, vẫn nên chịu đựng đi thôi.

Hai người ăn cơm trưa, dưới mông Kiều Ngộ An kê một cái đệm thật dày, sau khi ăn cơm xong, hai người ra ban công phơi nắng, Kiều Ngộ An vẫn còn hơi mệt, nằm trên đùi Thời Niên ngủ gà ngủ gật.

“Có phải chúng ta nên dọn về rồi không?” Thời Niên nhẹ giọng hỏi.

Chuyện của Bành Vĩ Dương đã giải quyết xong, vậy thì Thời Niên cũng không có lý do gì ở miết nhà Khương Chanh, tuy Khương Chanh cũng không để tâm nhưng Thời Niên luôn cảm thấy không hay lắm, Kiều Ngộ An hiểu suy nghĩ của Thời Niên nhưng lại có cảm nhận khác:

“Dọn về cũng được, nhưng căn nhà kia của em trang trí có chút cũ rồi, trước kia ở cũng không sao, nhưng hiện tại thỏ nhỏ của anh muốn sinh sống bình thường, anh nghĩ vẫn nên sửa sang lại chút thì tốt hơn.”

Tuy rằng hai người đều không tin quỷ thần gì, nhưng trang trí bên trong đều là do chủ nhà trước để lại, ít nhiều có phần không may mắn lắm, hơn nữa dù không tân trang bên trong, vậy sân nhỏ kia cũng nên thu dọn một chút, cỏ dại mọc um tùm cũng không phù hợp với trạng thái hiện tại của thỏ nhỏ.

Thời Niên không phản đối, xoa xoa tóc Kiều Ngộ An: “Anh cứ quyết định đi.”

Kiều Ngộ An mỉm cười, nắm tay hắn kéo qua hôn một cái:

”Vậy thì làm như anh nói nhé.”

“Được.” Thời Niên nói: “Vậy mấy ngày kế em sẽ đến biệt thự số 4 thu dọn đồ đạc hữu dụng rồi chuyển đến đây.”

“Dám đi ra ngoài rồi à? Anh đi với em.”

Thời Niên cười không nói lời nào, hắn phải đi ra ngoài, nếu ác mộng đều đã tan, cũng không thể lại không dám mãi được, trong khoảng thời gian này hắn cũng muốn ra khỏi cánh cửa thử nghiệm một chút, không đi đâu cả, chỉ ở khu Đông mà thôi, dù sao khu Đông cũng không có người nên hắn có thể tự nhiên hơn chút.

Hai người cứ như vậy đợi đến gần chập tối, bữa cơm Khương Chanh định kia rốt cục vẫn không thành, Bạch Cẩm Thư lâm thời vào thành phố họp tạm không về được, Kiều Bình Sinh không yên tâm nên cũng đi theo, cũng chỉ đành hoãn lại, nhưng Kiều Ngộ An vẫn nhận được tin Wechat từ Khương Chanh gửi.

Cũng không liên quan gì đến ăn uống, mà là ảnh chụp lối vào Biệt thự của Tứ Quý Nhập Mộng, Lương Uyển Thu vẫn ngồi ở mép bồn hoa ở cửa nhìn cửa ra vào.

Từ khi xuất viện, ngày nào bà ta cũng đến đây canh giữ, tin tức nổi rầm rộ nhất định bà ta cũng đọc rồi, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì không biết.

Kiều Ngộ An không muốn nói cho Thời Niên, thái độ của hắn đã rất rõ ràng ngay từ đầu, cho dù cơn ác mộng ấy đã tiêu tan, nhưng cũng không phải sẽ không cảm thấy gì khi đối mặt với người tạo ra ác mộng, nhưng lúc này Thời Niên đã nhìn thấy bức ảnh kia trên điện thoại của Kiều Ngộ An.

Kiều Ngộ An cất điện thoại đi, cười nói:

“Không thì anh đi nói chuyện với bà ta chút nhé.”

Thời Niên không nói gì, nhưng lúc lâu sau thì lắc đầu: “Thôi, cho dù bà ấy biết chuyện của học viện Dục Chương, nhưng cũng sẽ không đổi ý muốn sửa thẳng cho em, Bành Vĩ Dương nói đúng, cho dù không có học viện Dục Chương, bà ấy vẫn sẽ đưa em đến một nơi khác, chúng em đã cách biệt mười năm, cách tốt nhất là tiếp tục làm người xa lạ.”

“Không cần cưỡng cầu gì.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui