(* Chú thích nho nhỏ:
- Doctor strange (Phù thủy tối thượng): Nói về một vị bác sĩ sau lần bị tai nạn xe phải đi trị liệu đôi tay... Tóm gọn là vị bác sĩ này có được phép thuật về thời gian và có thể quay ngược thời gian. _Chi tiết hơn ở cuối chương)
Edit: Mạn Già La
Lương Uyển Thu không hề để yên, Bành Vĩ Dương cũng còn có hậu chiêu, ngày hôm sau trước khi Kiều Ngộ An tan làm đã có một đồng nghiệp nhìn anh muốn nói lại thôi.
Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, Kiều Ngộ An cảm thấy không có gì mình không thừa nhận được cả, cười nói:
“Có chuyện gì? Cứ nói đi.”
Đồng nghiệp thở dài một tiếng: “Thôi thì để tôi gửi cho cậu vậy, đừng nóng giận, chúng tôi đều tin tưởng viện trưởng Bạch.”
Câu này nói ra, Kiều Ngộ An cũng đã biết có một số việc rốt cuộc vẫn phải xảy ra.
Đồng nghiệp gửi qua cho anh là một bài đăng trên diễn đàn: 【Thật danh báo cáo Bạch Cẩm Thư, viện trưởng bệnh viện nhân dân thành phố Dung Thành tham ô nhận hối lộ, ăn hoa hồng*, sống trong biệt thự cao cấp! 】
Kiều Ngộ An xem qua bài viết, liệt kê rất nhiều tội danh, nói các công ty dược phẩm lớn và nhà sản xuất thiết bị y tế có quan hệ rất tốt với bà đều rất bất thường, mỗi năm đều sẽ gửi cho bà rất nhiều tiền mặt, mỗi đơn hàng của bệnh viện đều sẽ cho bà tiền boa phong phú, đứa con trai bất tài của bà cũng đã trở thành một bác sĩ trong bệnh viện dưới quan hệ của bà, và biệt thự cao cấp trong Tứ Quý Nhập Mộng là bằng chứng.
Trên thực tế, bài đăng này không hề có đăng bằng chứng gì cả, chỉ có mỗi bức ảnh duy nhất là ảnh chụp Bạch Cẩm Thư ra vào Tứ Quý Nhập Mộng thôi.
Trong thế giới mạng có đủ loại người, bọn họ ghét cái ác như kẻ thù, nhưng lại không nhất định để ý đến bằng chứng như thế, huống chi, bức ảnh đó không phải là bằng chứng à?
Người ở địa vị giống như Bạch Cẩm Thư, tự đáy lòng đa số người đều cảm thấy bọn họ không trong sạch như vậy, bây giờ có người thật danh đứng ra tố cáo, vậy thì nhất định chuyện đó là chắc chắn, cho dù không khoa trương như bài đăng nói, ít nhất cũng là không trong sạch gì.
Vì thế không cần lo lắng có chuyện gì, chửi trước rồi tính sau, dẫu sao cũng chả tốn tiền, dù sao cũng không trách tội đến trên đầu mình, dù sao cũng không phải chỉ có một mình họ mắng, cho dù tương lai tình thế xoay chuyển thì cũng là bọn họ bị lừa dối và che giấu, những gì họ muốn làm chỉ là duy trì công lý và làm một mảnh bông tuyết kia thôi.
Thậm chí có người bịa đặt tin đồn trong bài đăng, nói rằng biết chồng của Bạch Cẩm Thư là Kiều Bình Sinh, giảng viên khoa Tâm lý trường Dung Đại, đã sàm sỡ quấy rối học sinh nữ nhưng bị dùng tiền ém xuống.
Vì vậy Kiều Bình Sinh cũng có bài đăng riêng, thậm chí ngay cả đương sự bị quấy rối cũng lên tiếng, nói gì mà chuyện đã qua lâu quá rồi, không muốn nhắc lại.
Một đợt chưa hạ lại tiếp một đợt, tất cả sự tình đều đồng loạt bùng phát như măng mọc sau mưa.
Thật ra từng chuyện nối tiếp từng chuyện này, không chỉ Kiều Ngộ An mà ngay cả Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh cũng đã chuẩn bị tâm lý, họ cũng đề phòng, nhưng dù họ có đề phòng thế nào đi nữa cũng không thể đề phòng toàn bộ mạng internet, bọn họ chỉ cần gõ vài dòng trên bàn phím, sau đó thuê thủy quân xào một chút là được, căn bản không cần phải đến trước mặt làm ầm làm gì, đều đã có vạn mã ngàn quân trên mạng tới chỉ trích bạn thương tích đầy mình rồi.
Giờ phút này khi sự việc thực sự xảy ra, Kiều Ngộ An mới nhận ra mình không cường đại như trong tưởng tượng, anh sắp hai chín tuổi rồi, ba mẹ cũng đã đến tuổi về hưu, nhưng lại vì anh mà bị đưa lên mạng gặp chỉ trích và phê phán.
Trong lòng anh khó chịu.
Đồng nghiệp an ủi vài câu nhưng Kiều Ngộ An không nghe vào, chào họ rồi lại đến phòng làm việc của Bạch Cẩm Thư.
Lúc cửa văn phòng vừa mở ra, Bạch Cẩm Thư đang chuẩn bị đi ra ngoài, theo phía sau là chủ nhiệm Lý của bộ y tế và Kiều Bình Sinh, nhìn thấy Kiều Ngộ An, chủ nhiệm Lý gật đầu rồi rời đi trước, Bạch Cẩm Thư nhìn Kiều Ngộ An:
“Tan làm rồi à? Cùng về đi.”
Thoạt trông trạng thái của Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh cũng không có gì không đúng, lúc nhất thời Kiều Ngộ An cũng không biết nên nói đến như thế nào, chỉ đành im lặng cùng hai người rời đi.
Những vừa bước ra khỏi cửa khoa ra đại sảnh đã nhìn thấy Lương Uyển Thu giơ một tấm biển cỡ chữ lớn đứng lẫn trong đám người, thấy ba người cùng đi ra, bà ta bắt đầu gào lớn:
“Trả con trai cho tôi! Trả con trai cho tôi!”
Kiều Ngộ An cất bước muốn đi qua, lại bị Kiều Bình Sinh và Bạch Cẩm Thư ngăn lại: “Những gì cần nói con đều nói hết với bà ta rồi, bây giờ qua đó có ích gì?”
“Giải thích không thông đâu.” Kiều Bình Sinh nói: “Mặc kệ là được, đi thôi.”
Nói xong liền kéo tay Kiều Ngộ An muốn rời đi, nhưng bị Lương Uyển Thu chạy tới mấy bước cản đường đi:
“Bạch Cẩm Thư, Kiều Bình Sinh, tác phong của bản thân mấy người không nghiêm, dạy hư con trai, bây giờ còn muốn con trai tôi bị các người liên lụy, các người có xứng làm thầy không, xứng cứu người chữa bệnh không? Trả lại con trai cho tôi! Không biết con trai tôi bị các người hành hạ thành thế nào rồi, tôi muốn dẫn con trai tôi về!”
Người vây xem chắc hẳn có không ít đã đọc được bài đăng, nếu không thì chính là mấy kẻ gây rối chuyên nghiệp do Bành Vĩ Dương và Lương Uyển Thu tìm đến, lập tức bao vây hai bên đường không cho họ rời đi.
Kiều Ngộ An lấy điện thoại gọi cảnh sát trước, nhưng Bạch Cẩm Thư lại bình tĩnh không chút nao núng nhìn Lương Uyển Thu:
“Hành hạ? Dùng từ này hay đấy, nhưng hiện giờ Thời Niên thành ra như vậy, đến cùng là lỗi tại ai? Tôi và con tôi có xứng cứu người chữa bệnh không, chồng tôi có xứng làm thầy hay không, tạm thời không nói tới những chuyện này, tự nhiên sẽ có cơ quan điều tra đem kết quả công khai cho toàn dân, nhưng hôm nay tôi chỉ muốn hỏi bà một câu, bà xứng làm một người mẹ à?”
“Bà có ý gì?” Lương Uyển Thu có chút tức giận: “Ý của bà là tôi không thương con trai tôi à? Đó là thịt rơi xuống từ trên người tôi, sao tôi có thể không thương nó chứ! Tôi không giống các người, nuông chiều con trai mình thích đàn ông, làm biến thái, còn xuống tay với con trai tôi! Các người muốn biến thái là chuyện của các người, đừng có quấy rầy con trai của tôi!”
“Thích đàn ông thì làm sao nào?” Bạch Cẩm Thư cười lạnh: “Không trộm không cướp, yêu đương đứng đắn đường hoàng, không gây cản trở đến bất cứ ai, có gì mà không được?”
“Vậy thì cũng đừng có ảnh hưởng con trai tôi! Tôi không đồng ý!”
“Bà có tư cách à?” Bạch Cẩm Thư thờ ơ nhìn bà ta, không hề có chút cảm xúc lên xuống nào: “Cũng đã mười năm bà không tham dự vào cuộc sống của con trai bà, thậm chí còn không gặp mặt, bây giờ dựa vào đâu mà lấy tư thái của người mẹ ra can thiệp vào chuyện của thằng bé, xen vào chuyện tình cảm của thằng bé, làm khổ người thằng bé thích?”
“Tôi là mẹ của nó!” Lương Uyển Thu nói: “Tôi không có tư cách thì ai có tư cách?”
“Thân phận mẹ này cũng không cần thi, ai cũng có thể làm cả, nhưng không phải ai cũng có thể làm tốt.” Bạch Cẩm Thư nhìn Lương Uyển Thu: “Con trai bà bỏ bà đi mười năm chưa bao giờ nghĩ đến quay về tìm bà một lần, vì sao? Bây giờ bà đã tìm được thằng bé sau mười năm, nhưng thằng bé vẫn đóng cửa không gặp bà dù đã xa cách mười năm, vì sao? Đã mười năm rồi, bà cũng vẫn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề ở chính mình sao?”
“Tôi thì có vấn đề gì?” Lương Uyển Thu khó hiểu hỏi lại: “Có vấn đề là các người đấy, tôi chỉ muốn con trai mình bình thường lại thôi! Này thì có gì sai?!”
“Bình thường lại như thế nào? Lại đưa thằng bé vào học viện cải huấn à? Để thằng bé bị ngược đãi bị giam cầm trá hình?” Giọng điệu Bạch Cẩm Thư trở nên nghiêm khắc: “Tôi chưa từng thấy người mẹ nào thất bại như bà, con trai của mình trốn tránh mình mười năm, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến nguyên nhân ở chính mình, cho dù bây giờ tìm được, nhưng vẫn nghĩ làm thế nào để uốn nắn lại thằng bé, còn vẫn nghĩ thằng bé có bệnh? Theo tôi, Thời Niên rất khỏe mạnh, kẻ có bệnh thực sự là bà đấy, không quan tâm đến mong muốn của thằng bé, vì sĩ diện buồn cười của mình mà hết lần này đến lần khác đẩy thằng bé vào hố lửa, để thằng bé phải chịu sự đối xử không phải con người!”
Lương Uyển Thu bị nói á khẩu.
“Tư tưởng lạc hậu, thông tin hạn hẹp, chưa từng tiếp thu giáo dục cao đẳng, đều không phải nguyên nhân, nhưng khi bà nhìn thấy con trai mình thương tích đầy mình làm sao còn có thể nhẫn tâm đẩy thằng bé vào hố lửa lần thứ hai? Tôi không tưởng tượng Thời Niên tuyệt vọng như thế nào, tôi rất tò mò lúc đó bà suy nghĩ gì?”
“Có phải là nghĩ kiên trì thêm một chút là tốt rồi đúng không, nhiều ví dụ bị uốn nắn thành công như vậy đặt ở trước mặt, có phải cảm thấy Thời Niên cũng có thể đúng không? Nhưng bà có mở to mắt ra xem những đứa trẻ đó là được sửa thẳng như thế nào không? Sau cái gọi là bị sửa thẳng thành công là bộ dáng gì? Bà có biết có đứa trẻ sẽ luôn mang theo một con dao bên mình, luôn luôn đề phòng có người lại mang mình đi lần nữa không? Bà có biết có đứa trẻ đã không còn nhân cách độc lập của riêng mình, một ánh mắt của người khác đều làm cho chúng theo bản năng hoài nghi mình có làm sai cái gì không? Bà có biết còn có đứa trẻ cả đời đều bị bóng ma tâm lý ăn mòn, không chịu nổi loại tra tấn này mà lựa chọn tự sát không?”
Lương Uyển Thu há miệng muốn nói, rồi lại bị Bạch Cẩm Thư ngăn lại:
“Bà không biết, bởi vì bà cũng chưa từng nghĩ tới đi tìm hiểu, trong mắt bà bà chỉ thấy bọn họ trở thành người bình thường, đứa trẻ bình thường, bà cũng không cần thời thời khắc khắc lo lắng bí mật của hắn bị người khác biết, lúc người khác đang lén lút chỉ trích hắn cũng sẽ là đang làm tổn hại sĩ diện của bà, phải không?”
“Tôi chưa từng gặp qua người mẹ nào cảm thấy con mình có bệnh và cần phải bị chữa cho bình thường trong khi thân thể đứa nhỏ khỏe mạnh cả.” Bạch Cẩm Thư nói: “Tôi cũng là một người mẹ, tôi hiểu tâm trạng muốn con mình trở nên ưu tú của bà, nhưng mỗi một đứa trẻ đều là một cá thể độc lập, bắt đầu từ giây phút bà mang thai kia, bà phải chấp nhận rằng có thể thằng bé không quá hoàn hảo, có thể không giống như trong tưởng tượng, thậm chí có thể không khỏe mạnh như vậy, nếu bà không có sự chuẩn bị tâm lý này thì cũng đừng sinh thằng bé, một cuộc phẫu thuật mà thôi, rất đơn giản, nhưng nếu đã lựa chọn sinh ra thì phải có trách nhiệm với thằng bé, đừng luôn nghĩ đến đứa trẻ có thể mang đến cho mình cái gì, để đứa trẻ trở thành niềm kiêu ngạo của mình, bà có nghĩ tới đã cho con mình thứ gì chưa?”
Lương Uyển Thu im lặng vài giây:
“Tôi, tôi cho nó... hết những gì tốt nhất tôi có, bà không biết, bà không biết tôi vì cho nó tốt hơn mà tốn bao nhiêu tiền đâu.”
“Lúc trước thằng bé không có bệnh, vốn không cần bà tốn nhiều tiền như vậy, là bà dùng tiền làm con trai mình bị bệnh thì có.” Bạch Cẩm Thư khẽ cười hỏi bà ta: “Trước kia thằng bé rất bình thường, là một người bình thường, nhưng bởi vì bà hết lần này đến lần khác muốn uốn nắn thằng bé mà khiến thằng bé không bình thường, bây giờ thằng bé mới thật sự bị bệnh.”
“Nó, nó bị sao vậy?” Lương Uyển Thu bắt đầu lo lắng như vừa mới sực tỉnh khỏi cơn mơ.
“Chứng hoang tưởng bị hại.” Kiều Bình Sinh tiếp lời, nhìn Bạch Cẩm Thư ra hiệu bà bình tĩnh lại, sau đó mới nói tiếp: “Cảm thấy bất cứ kẻ nào xung quanh cậu ấy đều muốn hại cậu ấy, có mưu đồ với cậu ấy, cho nên cậu ấy khép mình lại, không gặp bất kì ai, giữ một khoảng cách an toàn tuyệt đối trong mọi việc.”
“Bà cũng nên xem căn nhà cậu ấy sống đi, trước kia là nhà ma bị người người né xa, tại sao cậu ấy sống ở đó? Chính là cảm thấy sẽ không có ai lui tới nơi đó, sẽ không có ai quấy rầy cậu ấy, sở dĩ trở thành như vậy, tôi cho rằng là có liên quan đến những gì cậu ấy từng trải qua trước đây, tôi cũng luôn không biết rốt cuộc chuyện gì đã khiến cậu ấy trở nên như vậy, cho đến khi con trai tôi nói cho tôi biết những gì cậu ấy trải qua, tôi mới hiểu được.”
“Hai ngày nay tôi đã xem xét rất nhiều trường hợp, nói thật, sau khi Thời Niên trải qua quá nhiều tổn thương và một mình sống cô độc nhiều năm như vậy, trạng thái hiện tại của cậu ấy khiến tôi vô cùng kinh ngạc, cậu ấy kiên cường hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, cũng kiểm soát bản thân rất nhiều, nếu mà cậu ấy yếu ớt hơn một chút, thì đã sớm bỏ mình trong thời gian mười năm này rồi.”
Ngoài bệnh viện vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Bạch Cẩm Thư hờ hững liếc thoáng qua Lương Uyển Thu:
“Đừng nói hiện tại Thời Niên không hề muốn gặp bà, không muốn trở về cùng bà, cho dù bây giờ thằng bé đứng ở đây muốn đi theo bà, tôi cũng không thể đồng ý, bắt đầu từ lúc thằng bé đồng ý bên nhau với con trai Kiều Ngộ An của tôi, thằng bé chính là người nhà của chúng tôi, là nửa con trai của Bạch Cẩm Thư tôi, tôi tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bà đẩy thằng bé vào hố lửa lần thứ ba.”
Lương Uyển Thu nhìn Bạch Cẩm Thư, mấy giây sau mới tìm được giọng nói của chính mình, nhìn Bạch Cẩm Thư, lại nhìn Kiều Bình Sinh bên cạnh bà:
“Các người, các người ngay cả công việc cũng từ bỏ sao?”
Bạch Cẩm Thư cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng muốn nhìn xem các người có thể có bản lĩnh lớn bao nhiêu, thế mà ngay cả công việc của chúng tôi cũng làm chủ được.”
Lương Uyển Thu lại nhìn sang Kiều Ngộ An: “Cậu cũng dửng dưng nhìn ba mẹ cậu bị trên mạng mắng?”
Từ lúc bắt đầu Kiều Ngộ An đã không nói chuyện, Bạch Cẩm Thư cũng không cho anh cơ hội nói, nhưng thật ra Kiều Ngộ An cũng không ngờ Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh lại bênh vực Thời Niên như vậy, anh nghĩ tới họ sẽ ủng hộ mọi quyết định của anh, sẽ không trách anh mang đến phiền phức trong cuộc sống và công việc của họ, nhưng vừa rồi, từng lời từng chữ của Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh đều đứng ở vị trí của Thời Niên.
Họ thực sự sớm đã coi Thời Niên như người nhà của mình dù chưa bao giờ gặp mặt.
Cuộc sống của Thời Niên mười năm trước có lẽ rất u uất, rất thống khổ, nhưng mười năm sau này thì sẽ không, hắn có gia đình, mỗi người trong gia đình này đều thương hắn.
“Tôi không đành lòng, nhưng có lẽ đây là gia đình.” Kiều Ngộ An nhìn Lương Uyển Thu: “Khi tôi bơ vơ hay gặp khó khăn, họ sẽ không ngần ngại đứng trước mặt tôi, che mưa chắn gió cho tôi, mười năm trước, Thời Niên cũng từng cô đơn lạc lõng, em ấy nói nỗi bối rối của em ấy cho bà, nhưng bà làm như thế nào? Bà đứng ở mặt đối lập với em ấy, nói với em ấy rằng em ấy có bệnh, để người khác tới sửa đúng cho em ấy.”
“Bà nói Thời Niên rất quan trọng với bà, nhưng bà biết mấy ngày trước lúc các người xuất hiện, Thời Niên đã nói gì với tôi không?”
“Em ấy nói, nếu không gặp được tôi, em ấy đã kết thúc mạng sống của mình trước khi bà tìm đến.” Kiều Ngộ An dừng vài giây, nói tiếp trong ánh mắt kinh sợ của Lương Uyển Thu: “Tôi tin là bà thương em ấy, nếu không cũng đã không tìm tận mười năm, nhưng tình thương như vậy là dị dạng, khiến Thời Niên cảm thấy đáng sợ, sợ hãi, muốn trốn tránh, nếu bà thật sự muốn em ấy tốt, thì đừng quấy rầy em ấy nữa, từ lần thứ hai khi bà kiếm người đưa em ấy trở lại ngôi trường đó, bà cũng đã không còn là mẹ em ấy nữa, ác ma đương nhiên đáng sợ, nhưng người thân đẩy em ấy cho ác ma còn làm lòng người lạnh lẽo hơn.”
Cảnh sát đến, tìm hiểu tình huống rồi sơ tán đám đông, Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh đều không so đo nên coi như hòa bình hòa giải, lúc này Khương Chanh đến, thấy Bạch Cẩm Thư và Kiều Bình Sinh thì vội hỏi, nói là đã bảo bộ phận PR của công ty đợi ở công ty bàn cách nên giải quyết thế nào, nhưng Kiều Bình Sinh và Bạch Cẩm Thư đều từ chối:
“Nếu chuyện này đã ồn ào lớn như vậy, cấp trên nhất định sẽ điều tra, đây không phải thương trường, con càng làm nhiều thì càng bất lợi đối với chúng ta, cứ mặc họ đi, chuyện chúng ta chưa từng làm, ai cũng không có khả năng tra ra được chuyện gì.”
“Ba mẹ.” Kiều Ngộ An nói: “Con xin lỗi.”
“Chẳng phải vừa rồi con còn nói đây là người nhà à? Nếu đã là người nhà, lúc này không giúp con làm sao được?” Kiều Bình Sinh cười nói: “Đây không phải chuyện của một mình con, đừng suy nghĩ nhiều.”
Khương Chanh lo lắng cho hai ông bà, muốn cho họ đến ở Tứ Quý Nhập Mộng ở, nhưng hai ông bà đều từ chối, thậm chí lười ngồi cùng xe với bọn họ, trực tiếp về nhà mình, còn Kiều Ngộ An thì ngồi xe của Khương Chanh.
Khương Chanh gọi cho bộ phận PR bảo họ tan làm, quay đầu nhìn qua Kiều Ngộ An:
“Nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ những người em muốn bảo vệ hình như cũng không bảo vệ được ai cả.” Kiều Ngộ An dựa lưng vào ghế, mệt mỏi nói: “Em biết rõ bọn họ sẽ đến tìm Thời Niên, nhưng lại chậm một bước, em biết rõ bọn họ sẽ chĩa mũi nhọn vào ba mẹ, nhưng lại không thể làm gì được, em chỉ có thể trơ mắt nhìn sự việc xảy ra từng bước, nhưng không hề có năng lực chống trả, khi em đi tìm Bành Vĩ Dương, thực ra có ghi âm lại, nhưng Bành Vĩ Dương lại không nói điều gì mang tính thực chất, huống hồ luật pháp quy định bản ghi âm không thể sử dụng mình nó làm bằng chứng được, nên cũng vô dụng, đối với cục diện bế tắc hiện tại, em vẫn không thể làm gì.”
“Em chỉ là một bác sĩ nhi khoa bình thường, coi mình là doctor strange* làm gì? Cho dù có năng lực đi nữa, đây cũng là một xã hội pháp trị, quan tâm bằng chứng và phải tuân theo quy tắc, em có thể làm được như bây giờ, chị cảm thấy đã rất tốt rồi, còn đoạn ghi âm em nói sao có thể vô dụng được?”
Khương Chanh nói: “Không phải em nhờ chị điều tra học viện Dục Chương ở Trạm Tây sao? Có chút manh mối rồi, tối nay chị sẽ bảo họ gửi thông tin hiện có qua, xem có hữu dụng hay không, nếu họ có thể tạo dư luận, chúng ta cũng có thể ăn miếng trả miếng.”
Kiều Ngộ An gật đầu, không nói nữa, anh biết Khương Chanh đang an ủi anh, Bành Vĩ Dương có thế lực lớn, có thể mở trường học như vậy ở Trạm Tây nhiều năm như thế mà cũng không bị ai tố cáo thành công, có thể thấy rõ là không bình thường gì, nếu chỉ một chút dư luận là có thể đánh sập nó, ý nghĩ vẫn không khỏi vẫn có phần ngây thơ.
Họ cần nhiều hơn nữa.
Khương Chanh lái xe đi được một đoạn, quay đầu lại nhìn Kiều Ngộ An, thấy anh vẫn đang nhíu mày suy nghĩ, bất lực thở dài:
“Thật ra biện pháp giải quyết tốt nhất bây giờ chính là em xách dao đi thọc Bành Vĩ Dương một nhát, người chết rồi thì chuyện cũng tan thôi.”
Kiều Ngộ An cười một tiếng, không để ý tới.
“Đương nhiên, tên khốn kiếp Bành Vĩ Dương kia chết rồi, cho dù em sống sót được, ít nhất cũng phải ở tù mười mấy hai mươi năm, chờ em ra rồi, Thời Niên đã thành thế nào thì khó nói được lắm.”
Kiều Ngộ An vẫn không nói gì, im lặng hồi lâu mới nhìn sang Khương Chanh:
“Chị, cảm ơn chị đã giúp em nhiều như vậy.”
Khương Chanh nghi ngờ liếc anh một cái: “Có phải em có tật xấu gì không thế? Em là em trai chị, chị không giúp em chẳng lẽ đi giúp người ngoài? Em gặp khó khăn, chị có năng lực, lại là chị của em, em có gặp khó khăn lớn thế nào cũng phải tự mình gánh không được tìm chị à? Như vậy liền chứng tỏ em có năng lực sao? Chẳng lẽ em không biết nhân mạch cũng là một loại năng lực à? Người khác muốn có chị gái như chị cũng chưa có đâu.”
“Huống chi…” Khương Chanh im lặng vài giây: “Em tận tâm tận lực đối xử với Tiểu Mễ như con ruột của mình, không phải đã giúp chị rồi sao? Em giúp chị suốt ba năm, thậm chí em đã còn cứu mạng chị nữa, em giúp đỡ chị còn nhiều hơn cả chị giúp em.”
——
Sự việc còn đang tiếp tục lên men, ngày hôm sau chiến hỏa đã lan đến Weibo, một buổi sáng đã chễm chệ trên hotsearch, hơn một trăm triệu lượt xem, buộc các cơ quan đơn vị phải bày tỏ quan điểm.
Gần trưa, official weibo của Dung Đại đã đăng tin công bố, nói rằng sẽ điều tra vụ việc một cách nghiêm ngặt và sẽ cho công chúng một lời giải thích, đồng thời giáo sư liên quan sẽ tạm thời bị cách chức để điều tra.
Bệnh viện cũng theo sát sau đó, thành lập điều tra tổ và tiến hành điều tra đối với Bạch Cẩm Thư.
Bộ y tế cũng đưa ra xử lý đối với Kiều Ngộ An, cách chức tạm thời.
Đều đã có lường trước được mọi chuyện hiện tại, nhưng khi thực sự xảy ra vẫn làm người ta kinh ngạc không thôi, đồng nghiệp an ủi một đợt lại một đợt, thậm chí có y tá mắt đỏ hoe, khóc nói:
“Bác sĩ Kiều, tôi biết anh và viện trưởng Bạch là bị người ta vu oan, tôi cũng lên mạng nói chuyện thay hai người, nhưng những người đó…”
Đúng vậy, có rất nhiều đồng nghiệp đã lên mạng giúp lên tiếng, thậm chí đến Doãn Nhiên cũng đăng Weibo nói rằng tuyệt đối không thể, nhưng không có ai tin cả, chỉ nói là họ chịu áp lực, nhưng thế cũng không có gì lạ, nếu đối phương sớm có chuẩn bị, thủy quân trên mạng làm sao có thể bị mấy tiếng nói này đả động chứ?
“Không sao đâu.” Kiều Ngộ An nói: “Sẽ trở về.”
Trước khi rời bệnh viện, Kiều Ngộ An vốn định đi thăm Tiểu Lôi một lần, nhưng nghĩ tới đến khoa não rồi vẫn phải đối mặt với một vòng được an ủi mới, nên đành thôi, dù sao Tiểu Lôi rất ổn, chủ nhiệm Tôn nói đều có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
Khi tin tức về Kiều gia đang nhốn nháo trên mạng, Triển Đồ ở biệt thự số 2 cũng không nhàn rỗi, y cầm điện thoại co rúc trên sô pha điên cuồng so chiêu với cư dân mạng, từng người từng người, sức chiến đấu bùng nổ, có mấy người bị y chửi đến offline.
Có lẽ do y quá nghiêm túc nên cũng không để ý Thời Niên xuống lầu từ lúc nào, đứng phía sau nhìn rõ ràng giao diện điện thoại của y từ bao lâu.
Cho đến khi Thời Niên lên tiếng:
“Viện trưởng Bạch viện xảy ra chuyện gì vậy?”
Triển Đồ hoảng sợ, sức bật còn kinh người hơn so với khi ở căn nhà ma biệt thự số 4, y nhảy phắt từ trên ghế sô pha lên, phòng bị nhìn Thời Niên, khi xác định chắc chắn hắn là người thì mới thở phào nhẹ nhõm. nhưng hơi này cũng không thở ra nổi, bởi vì y nhớ ra câu Thời Niên hỏi.
“Có chuyện gì ấy à?” Triển Đồ ý đồ pha trò lái đề tài: “Không có gì đâu.”
“Triển Đồ.” Thời Niên nhìn y, mặt vô biểu tình nói: “Không phải anh sẽ không lên mạng, em muốn để anh tự xem hay là chính em nói.”
Triển Đồ im lặng nhìn Thời Niên.
Thật ra lúc sự việc xảy ra thì Triển Đồ đã biết chuyện này là vì Thời Niên, y cũng từng suy nghĩ vô số lần rằng y nên nói cho Thời Niên biết chuyện này, Kiều Ngộ An vì Thời Niên, không chỉ bản thân anh, ngay cả người nhà của anh cũng dính vào, y và Thời Niên thực sự có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự bảo vệ này sao?
Nhưng nhìn lại, y nói ra thì làm được gì đâu? Thời Niên không ra ngoài, bản thân y cũng không có bất kì cách giải quyết gì, ngược lại là Khương Chanh có quan hệ rộng, có thể xử lý ổn thoả mọi việc.
Cho nên Triển Đồ không nói, nhưng hiện tại xem ra nhất định phải nói rồi.
“Em nói.” Triển Đồ nói: “Em nói hết cho anh.”
Triển Đồ nói, bắt đầu từ việc Lương Uyển Thu dùng áp phích to làm Kiều Ngộ An bẽ mặt ở cửa bệnh viện, đến hiện tại dù là trường học hay bệnh viện đều đã điều tra xử lý ba mẹ của Kiều Ngộ An, với chuyện Kiều Ngộ An bị cách chức tạm thời, nên nói và không nên nói, Triển Đồ đều nói hết.
“Anh.” Triển Đồ nói xong nhìn Thời Niên: “Anh vạn lần đừng phát bệnh, anh đừng để anh Kiều ở bên ngoài bận sức đầu mẻ trán mà khi trở về còn phải lo lắng cho anh.”
Thời Niên như không nghe thấy Triển Đồ nói, vẫn luôn thân thờ ngồi trên sô pha, mặc dù Triển Đồ không muốn Thời Niên phát bệnh, nhưng nhìn thấy hắn như vậy vẫn có chút lo lắng, y bước tới:
“Anh ơi, anh… có ổn không?”
Qua một lát sau, Thời Niên mới hồi thần, ánh mắt qua lúc lâu mới nhìn về phía Triển Đồ, nói:
“Triển Đồ, giúp anh làm một việc, đừng nói cho Kiều Ngộ An biết.”
———
• Chú thích:
- Doctor Strange (Phù thủy tối thượng) là một phim của điện ảnh Hoa Kỳ dựa trên nhân vật cùng tên của hãng Marvel Comics.
Trong phim, bác sĩ phẫu thuật Stephen Strange học nghệ thuật thần bí sau khi tai nạn xe hơi buộc phải kết thục sự nghiệp của anh lại.
Tại Kathmandu, Nepal, Kaecilius và đám tín đồ đột nhập vào thư viện chặt đầu người thủ thư và lấy vài trang sách của Cổ Lão Nhân, một nữ pháp sư già đã dạy cho mọi học trò ở Kamar-Taj, trong đó có Kaecilius. Khi bị bà phát hiện, cả nhóm chạy ra ngoài và đã trốn thoát khỏi tay bà.
Tại New York, Stephen Strange, một bác sĩ giải phẫu thần kinh nổi tiếng nhưng hay tự cao, vì mải dùng điện thoại di động khi đang lái ô tô nên bị tai nạn giao thông làm hỏng đôi tay. Các bác sĩ đã phẫu thuật thành công và nói rằng Strange cần thời gian để hồi phục nhưng anh ta không đồng ý, dẫn đến xích mích với đồng nghiệp và người yêu cũ là Christine Palmer.
Một ngày nọ, khi đi trị liệu vật lý, Strange được kể về trường hợp của bệnh nhân tên là Jonathan Pangborn, anh ta từng là một người tàn phế, "chỉ lành lặn chắc cái đầu" nhưng đã được chữa lành bằng một phương pháp kì diệu. Strange đến gặp Pangborn, anh ta kể về một nơi có tên là Kamar-Taj, nơi tồn tại những thánh nhân cùng với phép thuật tâm linh. Strange lên đường đi tìm Kamar-Taj, trên đường đi, anh ta bị tấn công bởi một băng cướp trước khi được pháp sư Karl Mordo cứu.
Sau đó, Mordo dẫn Strange đến Kamar-Taj, nơi anh được gặp Cổ Lão Nhân. Strange được truyền dạy rất nhiều kiến thức về võ thuật cũng như phép thuật và kĩ năng của anh ngày một tiến bộ. Anh còn được biết chuyện về Kaecilius, từng xin làm môn đồ ở đây sau khi mất vợ con vì bệnh tật, nhưng rồi nghi ngờ Cổ Lão Nhân và tập hợp một đám tín đồ.
Trong một lần vào thư viện, Strange tìm đọc quyển sách của Cagliostro, trong đó có trang viết về con mắt của pháp sư tên là Agamotto và con quỷ Dormammu, kẻ được Kaecilius tôn thờ. Strange thử đeo vòng cổ gắn con mắt lên, Con mắt của Agamotto (Vật chứa Viên đá Vô cực Thời gian) phát ra ánh sáng xanh lá, nó có khả năng điều khiển thời gian theo ý muốn.
Dùng được một lúc thì anh bị Mordo và Wong phát hiện, họ cho anh biết về 3 Thánh đường New York, London và Hong Kong, và cả Dormammu. Bất ngờ, Kaecilius, nay được ban sức mạnh từ Dormammu bằng việc làm theo hướng dẫn trong những trang bị lấy cắp, tấn công Thánh đường London, giết sư phụ cai quản Drumm.
Trong cuộc chiến đó, Strange mặc chiếc áo choàng bay và tạm khuất phục Kaecilius. Hắn giải thích rằng mình muốn mở cổng thông tới Chiều Không Gian Tối (Dark Dimension), nơi thời gian không tồn tại, để mọi người Trái Đất được Dormammu ban tặng sự bất tử, điều mà Cổ Lão Nhân đã giấu giếm.
Khi Strange từ chối đi theo, anh bị một đồ đệ của Kaecilius đâm ở ngực trái, vì vậy anh đến bệnh viện và nhờ bác sĩ Palmer phẫu thuật cho mình. Tại bàn mổ, anh tách hồn mình ra chiến đấu với tên đồ đệ đó và đã giết chết hắn, trong khi ở thế giới thực, Palmer đã cứu anh thành công.
Ngay lập tức anh quay lại London và đã gặp được Cổ Lão Nhân và Mordo, Strange nói rằng Cổ Lão Nhân sống được lâu vì bà ta đã hấp thụ sức mạnh từ Chiều Không Gian Tối. Kaecilius lại xuất hiện, anh cùng Mordo chiến đấu và sau đó Strange bị dồn vào đường cùng, may cho anh là Cổ Lão Nhân ra tay kịp thời, cuộc chiến lại tiếp tục diễn ra.
Nhân lúc Cổ Lão Nhân bận chiến đấu với một tín đồ to cao, Kaecilius đâm xuyên qua cả hai người rồi đẩy bà rơi từ trên cao xuống. Mặc dù sau đó Strange và các cộng sự đã cố gắng hết sức, họ vẫn không cứu được bà ấy. Trước khi mất, bà khuyên Strange cũng sẽ phải phá luật tự nhiên.
Sau đó, Mordo và Strange đến Thánh đường Hong Kong nhưng nó đã bị phá hủy và Wong đã bị giết. Với sức mạnh của Con mắt của Agamotto, Strange quay ngược thời gian lúc Kaecilius sắp tấn công anh để cho mọi vật tự phục hồi như cũ và cứu Wong.
Nhưng nhờ sức mạnh từ Chiều Không Gian Tối, Kaecilius và đám học trò thoát thân và tiếp tục chiến đấu. Nghe Kaecilius huyênh hoang rằng Chiều Không Gian Tối nằm ngoài thời gian, Strange nghĩ ra một kế rồi bay vào đó. Bằng việc giam Dormammu và bản thân anh trong một vòng lặp thời gian bắt đầu lại mỗi khi anh bị giết, Strange buộc hắn chấp nhận điều kiện tắt vòng lặp là đưa bè lũ Kaecilius ra khỏi Trái Đất và không được đến đây lần nữa.
Chúng trở nên bất tử thật, nhưng đó là vì bị biến thành đám tay sai vô tri giác (Mindless One). Mọi việc kết thúc, Mordo bỏ đi sau khi thấy Cổ Lão Nhân và Strange phá luật tự nhiên. Wong giao cho anh làm chủ trì Thánh đường New York và tạm thời thu hồi Con mắt của Agamotto.
Ở một đoạn cảnh hậu danh đề, bác sĩ Strange gặp Thor trong thánh đường nói về việc Loki là một mối đe dọa và đồng ý giúp hai người tìm Odin đang mất tích. Còn trong after-credit, Mordo tìm đến Pangborn, tước phép thuật giúp người này đi lại và giải thích rằng thế giới này có "quá nhiều phù thủy".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...