Edit: Mạn Già La
Đêm nay dường như Kiều Ngộ An nói gì Thời Niên cũng sẽ không từ chối, sau khi Kiều Ngộ An nói ra yêu cầu này, hắn cũng chỉ im lặng vài giây rồi đi tới nằm xuống, Kiều Ngộ An cười cười, không lại gần, chỉ vói tay qua nắm lấy tay hắn, nhắm mắt lại nói:
“Chúc Thời Niên của tôi đêm nay có giấc mộng đẹp.”
Thời Niên nhìn Kiều Ngộ An một lúc lâu, cuối cùng nhẹ giọng đáp lại anh:
“Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau lúc Thời Niên thức dậy Kiều Ngộ An vẫn còn ngủ, hắn nhìn Kiều Ngộ An bên cạnh mình, lại nhìn trần nhà trên đầu, im lặng thở dài.
Hắn không có cơ hội nhìn Kiều Ngộ An ngủ, hai lần trước Kiều Ngộ An đều ngủ rất đàng hoàng, cho nên tự nhiên cũng cảm thấy cả đêm anh cũng sẽ rất thành thật không khác gì ban ngày, nhưng mở mắt ra mới nhận ra có thể mình bị Kiều Ngộ An An coi thành gối ôm rồi.
Tay gác trên ngực còn ổn, nhưng vị trí của chân thì hơi khó xử.
Để tránh thêm xấu hổ, Thời Niên cẩn thận ngồi dậy trước, Kiều Ngộ An cũng không tỉnh mà chỉ khẽ điều chỉnh tư thế rồi lại ngủ tiếp, Thời Niên đứng bên giường vén chăn lên nhìn qua vết thương trên lưng Kiều Ngộ An, sau khi xác định không còn chảy máu nữa thì đắp chăn lại cho anh, nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.
Kiều Ngộ An thật ra cũng không ngủ quá muộn, thời gian thức dậy chỉ chênh lệch với Thời Niên mười phút, nhưng khi anh đi ra khỏi phòng ngủ muốn tìm Thời Niên mới thấy Thời Niên đang đứng ở hành lang, nhìn có vẻ như là muốn xuống lầu, nhưng lại dừng ở vị trí sắp đến cầu thang rồi không di chuyển nữa.
Kiều Ngộ An gần như lập tức biết nguyên nhân, tuy rằng chuyện tối hôm qua đã qua, nhưng đối với Thời Niên sợ hãi đến vậy mà nói, chưa chắc có thể tiêu tan được trong một đêm, Kiều Ngộ An hiểu ra, nên là anh bước tới nắm lấy tay Thời Niên:
“Tôi đi xuống với cậu.”
Thời Niên nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của cả hai, rồi lại nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An cười nói: “Hôm qua cũng hôn rồi, chắc sẽ không không cho nắm tay đâu nhỉ?”
Thời Niên không nói, nhưng cũng không giãy giụa.
Hai người đi xuống lầu, Kiều Ngộ An tiện tay bật đèn trong phòng khách, dưới ánh đèn không mấy sáng vẫn nhìn rõ đống hỗn độn bị mấy người kia đụng trúng hôm qua, Kiều Ngộ An nắn nắn tay Thời Niên:
“Tôi đi dọn dẹp.”
“Không cần.” Thời Niên kéo Kiều Ngộ An: “Anh ngồi đi, đừng liên lụy vết thương thêm.”
Nói xong thì bước tới bắt đầu dọn dẹp, Kiều Ngộ An cũng không ép, lưng anh quả thực có chút khó chịu, nhưng Kiều Ngộ An cũng không nhàn rỗi, thừa dịp Thời Niên đang dọn dẹp thì gọi điện thoại cho Khương Chanh, hỏi cô xử lý thế nào rồi, Khương Chanh trả lời anh:
“Tối hôm qua bất động sản cho kiểm tra phòng hộ của tiểu khu xuyên đêm, là bức tường chắn phía sau biệt thự số 4 bị hỏng, do thấy không ai sẽ lại gần nơi này, bọn họ không muốn sửa chữa nên mới để người khác lợi dụng lỗ trống chui vào, nhưng chị đã yêu cầu họ sửa lại rồi, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, chị cũng đã hỏi thăm một chút, quả thực trước đó có mấy người đã hỏi thăm bên nhà đất, nói họ muốn mua biệt thự số 4, sau khi biết đã bán rồi thì lại hỏi có ai ở không, việc Thời Niên dọn đến quá bí mật, bên bất động sản cũng không biết nên bảo không có ai ở, chắc vì vậy những người đó mới dám đến đây.”
Kiều Ngộ An đáp lại, chuẩn bị cúp máy, Khương Chanh ngăn lại:
“Ba người kia thì sao đây? Tuy rằng không báo cảnh sát, nhưng muốn bắt vẫn đơn giản lắm.”
“Chị nói với bên bất động sản thế nào?”
“Chị nói nhà chị bị trộm ghé.” Khương Chanh nói.
Kiều Ngộ An cười: “Đừng báo cảnh sát, báo cảnh sát xong bọn họ cũng sẽ không nhận mình là trộm, chỉ nói được là mình đến biệt thự số 4 phát livestream, đến lúc đó nếu cảnh sát đến kiểm tra, e rằng sẽ để càng nhiều người biết biệt thự số 4 có người ở, Thời Niên sẽ không thích kết quả này, hơn nữa tối hôm qua bọn họ đã bị dọa sợ lắm rồi, coi như là một bài học đi.”
Chuyện này liên quan đến Thời Niên, Khương Chanh đương nhiên muốn nghe Kiều Ngộ An, nghe anh nói như vậy thì trực tiếp đồng ý.
“Đi làm về nhớ mang bả khóa* về đó.” Kiều Ngộ An nói.
Sau khi cúp máy, bên Thời Niên cũng dọn gần xong, Kiều Ngộ An nói cho Thời Niên biết kết quả:
“Nếu cậu cảm thấy tôi xử lý không ổn, chúng ta có thể lại báo cảnh sát.”
Thời Niên lắc đầu: “Rất ổn, tôi không muốn báo cảnh sát.”
“Ừm.” Kiều Ngộ An mỉm cười: “Vậy đến buổi tối tôi thay khóa cửa.”
“Được.”
Kiều Ngộ An nói nhờ Khương Chanh lúc về mang khóa cửa, nhưng Khương Chanh là phái hành động, chưa đầy một tiếng Kiều Ngộ An đã nhận được điện thoại từ thư ký của cô, nói mình đang ở biệt thự số 1, và đưa ổ khóa tới, Kiều Ngộ An nói với Thời Niên một tiếng rồi đi lấy, không biết hiệu gì, còn khá nặng, thư ký nói:
“Đây là nhãn hiệu có tính an toàn tốt nhất hiện tại, bản hướng dẫn lắp đặt chi tiết đều ở bên trong, nếu có chỗ nào không hiểu, ngài có thể gọi tôi mọi lúc.”
“Cảm ơn.”
Cầm ổ khóa về nhà, Kiều Ngộ An tự mình bắt tay vào làm ngay, bởi vì ở cửa nên Thời Niên không dám lại gần, đành ngồi trên sô pha nhìn Kiều Ngộ An, hắn nhớ tới hình ảnh nhìn Triển Đồ đổi khóa ở đây lần trước, rõ ràng là như nhau, nhưng tâm tình lại khác vô cùng, lần trước hắn chỉ cảm thấy ổ khóa mà Triển Đồ đổi đều từng chút phong kín trái tim hắn, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy Kiều Ngộ An là đang cho mình một cảm giác an toàn vô tận.
Ổ khóa rất an toàn mà cách lắp đặt cũng không phức tạp, Kiều Ngộ An loay hoay nửa tiếng cũng đã lắp xong, vì là khóa kết hợp vân tay và mật khẩu, nên Kiều Ngộ An gọi Thời Niên đến nhập mật khẩu vào, nhưng Thời Niên lại không nhúc nhích:
“Tôi không cần mật khẩu.”
Hắn không ra khỏi cửa, tự nhiên cũng không cần quay về, cho nên không cần thiết.
Kiều Ngộ An cười: “Vậy cũng phải cài chút chứ.”
Thời Niên im lặng vài giây: “Mấy số?”
“Tám số.”
“74267426.” Thời Niên nói.
Kiều Ngộ An sửng sốt một chút: “Cậu nói nó với tôi là tương đương lại cho tôi một chiếc chia khoá đúng không?”
Thời Niên không nói gì xem như cam chịu, Kiều Ngộ An lại mỉm cười:
“Không sao, dù sao khóa cậu cũng đổi được, đổi mật khẩu không phải còn dễ hơn sao? Cùng lắm thì lúc nào đó tôi làm cậu không vui, cậu lại đổi mật khẩu là xong, tôi cũng đâu ngăn được cậu.”
Thời Niên: “……”
Cái người này.
Chuyện này hẳn nên kết thúc tại đây thôi, Thời Niên tuy có phần bị ảnh hưởng nhưng tóm lại vẫn không sao, nhưng Kiều Ngộ An sao cũng không ngờ đến lúc chiều lại sẽ nhận được cuộc gọi của Khương Chanh, lần này ngữ điệu lại không ôn hòa như ban sáng:
“Chị gửi cái diễn đàn này cho em, em lên xem chút đi.”
Khi Kiều Ngộ An nghe thấy câu này là đang cùng Thời Niên chuẩn bị bữa tối trong phòng bếp, Thời Niên tuy học được một vài món, nhưng cũng không nhiều, thỉnh thoảng nấu vài món chưa từng làm cần Kiều Ngộ An ở bên cạnh hướng dẫn, hôm nay chính là thế.
Lời Khương Chanh nói khiến Kiều Ngộ An sửng sốt một chút, vừa định hỏi, Khương Chanh đã lại lên tiếng:
“Thời Niên có ở bên cạnh em không? Trước đừng để cậu ấy biết, sau khi chị và em nói rồi em lại quyết định xem có muốn nói cho Thời Niên hay không.”
Lời này khiến tâm trạng của Kiều Ngộ An khẩn trương không rõ, nhưng vẫn không lộ ra trước mặt Thời Niên, vô vỗ vai hắn, khi hắn nhìn sang thì ra hiệu rằng mình ra ngoài nghe điện thoại rồi mới quay người rời đi.
Kiều Ngộ An lên phòng làm việc của Thời Niên trên lầu:
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Chị gửi link diễn đàn qua cho em.” Khương Chanh nói, “Là video trực tiếp của đoàn thám hiểm tối hôm qua, ống kính có quay trúng Thời Niên.”
Kiều Ngộ An không biết lúc mình nghe thấy câu này là cảm giác gì, anh chỉ biết mình lập tức cúp điện thoại trực tiếp đăng nhập vào diễn đàn Khương Chanh gửi qua.
Là một diễn đàn siêu nhiên, Thật sự quay được quỷ trong nhà ma, bản thân cái tiêu đề đã đủ giật gân rồi, Kiều Ngộ An không biết Khương Chanh phát hiện lúc nào, dù sao khi anh nhìn thấy tiêu đề này, sau nó đã được đánh dấu ‘hot’ rồi.
Kiều Ngộ An xem video trong bài, Thời Niên xuất hiện ở mấy giây cuối cùng, bởi vì mặc nguyên bộ đồ màu trắng còn trong hoàn cảnh tối tăm thì đúng là có phần giống ma, video đột ngột dừng ở đây, không có hình ảnh bọn họ tiếp tục thám hiểm rồi sau đó quay được Kiều Ngộ An.
Làm streamer mạng, họ rất rõ loại nội dung nào có thể thu hút nhiều người hơn, quay trúng người thì còn có gì để xem đâu? Cùng lắm là cho rằng nhà ma thực ra cũng không phải nhà ma, bên trong có người còn sẽ để người khác vin vào lỗ hổng bọn họ đột nhập vào nhà riêng, ngược lại đập vỡ bảng hiệu của chính mình.
Và hình ảnh vài giây này của Thời Niên lại có thể khiến họ mở rộng trí tưởng tượng.
Bọn họ sẽ không nghĩ xem sự thật thế nào, điều họ quan tâm là mánh lới, là lưu lượng.
Trong vòng chưa đầy một ngày, số lượng comment đã lên tới vài nghìn, đó là bằng chứng tốt nhất.
Kiều Ngộ An tức giận.
Anh hoàn toàn không thể tưởng tượng được Thời Niên sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy bóng dáng của mình bị nhiều người biết đến như vậy, nhiều người đến vậy cùng lúc nhìn thấy Thời Niên trong vòng một ngày, Thời Niên sẽ phải chịu áp lực như thế nào và đằng sau những áp lực đó còn chuyện gì đáng sợ hơn khiến Thời Niên cảm thấy sợ hãi mà Kiều Ngộ An không thể tưởng tượng được.
Anh im lặng vài giây rồi gọi điện cho Khương Chanh, không nói một chữ vô nghĩa:
“Bộ phận PR của công ty chị có thể xử lý được không?”
“Trước khi chị gọi cho em cũng đã ho người xử lý rồi.” Khương Chanh nói: “Nhưng em cũng thấy lượng truy cập của bài đăng rồi đó, cho dù hiện tại có gỡ xuống, thì cũng không thể diệt hoàn toàn các lượt chia sẻ lan truyền được, biết đâu bọn họ đã lưu video hoặc ảnh chụp màn hình lại rồi, em phải chuẩn bị tâm lý.”
Kiều Ngộ An không nói gì, trong lòng anh không biết nên chuẩn bị và làm như thế nào.
Thời Niên lại nên làm thế nào.
“Nhưng chắc cũng không có chuyện gì, Thời Niên không lên mạng cũng không ra ngoài, chỉ cần em không nói, hẳn sẽ giấu được.”
Tâm trạng Kiều Ngộ An rối bời, không tiếp tục nói gì với Khương Chanh, chỉ nhờ cô sau khi giải quyết xong chuyện thì gửi Wechat thông báo cho mình rồi cúp máy, nhưng cúp máy rồi cũng không đi xuống ngay, anh lo sự lo âu của mình sẽ để Thời Niên nhìn ra manh mối mà đoán được gì đó.
Thời Niên có đôi khi thật sự chậm chạp thôi rồi, nhưng có những chỗ lại nhạy cảm đến mức khiến người ta đau đầu.
Kiều Ngộ An vẫn đang điều chỉnh tâm trạng, thậm chí còn muốn nói cho Triển Đồ biết, nhưng có lẽ Triển Đồ còn chưa biết anh và Thời Niên đã làm hòa, số của anh vẫn nằm trong danh sách đen của y, Kiều Ngộ An không còn cách nào khác, nhưng nghĩ lại Triển Đồ có thể cũng sẽ không hề hay biết, dẫu sao cái người nhát như thỏ đế kia làm sao lại lướt diễn đàn như vậy được chứ?
Khi cửa phòng bị gõ Kiều Ngộ An vừa quay người định đi xuống, nhìn thấy Thời Niên ở cửa anh theo bản năng lùi lại một chút, sau đó mỉm cười:
“Cậu đến hồi nào thế?”
Thời Niên không nói, ánh mắt dừng ở trên mặt Kiều Ngộ An mấy giây mới nói:
“Anh sao vậy?”
“Sao là sao?” Kiều Ngộ An đi tới, đứng trước mặt Thời Niên, gần đến mức quần áo cũng cọ vào nhau: “Chị tôi nói tối nay ba mẹ tôi sẽ đến thăm tôi, bảo tôi thu xếp thời gian đi gặp mặt chút, đừng trầm mê với sắc đẹp của cậu nữa.”
Ánh mắt Thời Niên vẫn không rời đi, nhìn chằm chằm mặt Kiều Ngộ An, hắn cảm giác được Kiều Ngộ An đã xảy ra chuyện gì, nhưng có điều hắn cũng có chuyện không muốn nói cho Kiều Ngộ An, sau đó cũng không nghĩ ngợi nữa, vừa định lên tiếng nói cơm đã nấu xong, Kiều Ngộ An lại đột nhiên sáp tới hôn một cái lên môi hắn, chặn lại toàn bộ lời hắn nói.
Kiều Ngộ An cười nhìn Thời Niên đang ngơ ra:
“Xin lỗi, không nhịn được.”
Thời Niên ngược lại không có cảm xúc không vui hay tức giận gì, chỉ là sau vài giây nhìn Kiều Ngộ An thì nói:
“Đừng vậy nữa.”
Kiều Ngộ An giơ tay đầu hàng:
“Được, sau này trước khi cậu đồng ý, tôi sẽ không hôn cậu, được không?”
Thời Niên không nói đồng ý cũng không nói không, chỉ nhàn nhạt nói: “Cơm đã nấu xong rồi, xuống lầu ăn cơm.”
“Được.”
Nhưng vừa ăn cơm xong, Khương Chanh đã gửi tin nhắn Wechat, nói bài viết trên diễn đàn đã xóa, Kiều Ngộ An lại vào diễn đàn xem, quả nhiên đã không còn nữa, Kiều Ngộ An gửi emoji quỳ cảm ơn cho Khương Chanh, Khương Chanh rep lại emoji miễn lễ.
Kiều Ngộ An hi vọng chuyện này có thể qua như thế, Khương Chanh nói đúng, Thời Niên không lên mạng, đối với tin tức trên mạng hắn cũng không biết, nhưng Kiều Ngộ An không ngờ gần lúc chạng vạng Triển Đồ lại đến, hớt hải như đã xảy ra chuyện gì, dù thấy Kiều Ngộ An ở đây cũng không ngạc nhiên, chỉ nhìn Thời Niên nói:
“Anh, anh có biết.…”
“Triển Đồ!” Kiểu Ngộ An lập tức hiểu y định nói gì, ngắt lời y rồi nói: “Sao lại tới giờ này? Trời sắp tối rồi, không sợ lát nữa có thứ gì chạy ra tìm cậu à.”
Triển Đồ nhìn Kiều Ngộ An, Thời Niên cũng nhìn Kiều Ngộ An, Kiều Ngộ An quay đầu cười với Thời Niên:
“Tôi nói mấy câu với Triển Đồ trước, tên nhóc này mấy ngày trước cho tôi vào danh sách đen, tôi muốn tính sổ với cậu ta.”
Thời Niên là người nhạy cảm, hiển nhiên hắn không tin lý do lấp liếm Kiều Ngộ An nói, nhưng mặt khác hắn lại tin, tin rằng dù Kiều Ngộ An có làm gì thì cũng sẽ không hại hắn, còn là lựa chọn tốt đối với hắn, nên dù hắn biết sự tình có thể liên quan đến mình, nhưng vẫn mặc kệ Kiều Ngộ An, nói:
“Được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...