Cô Bé Thơ Ngây Đừng Hòng Trốn

Thang máy phát ra tiếng 'ding ding' vì đã tới phòng phục vụ, cô hoảng hốt từ bên trong thang máy đi ra ngoài, xoay người lại nhìn xuống cái thang máy rỗng đang lắc lắc, nhớ tới trường hợp đã xảy ra kia, toàn thân không tự chủ mà toát mồ hôi .

Nếu không phải vì một chút tiền này, thì cả đời cô cũng không muốn đi cái thang máy này !

Cô liếc mắt xem thường, trong khoảnh khắc xoay người . . . . . . .

"Em vừa mới bị nhốt ở trong thang máy à?"

Gương mặt mỉm cười của Trương Mẫn hiện ra ở phía sau cô,chỉ thiếu một chút nữa là dọa cho cô sợ mà ngất đi: "Ừ, ừ" Cái đầu của cô gật liên tục, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi tắn, ánh mắt Không ngừng xoay chuyển.

Lông mày cau lại, hừ! Trương Mẫn quả nhiên suy đoán đúng rồi, chủ tịch rất coi trọng con hồ ly tinh nhỏ này !

Trong lúc vô tình lại hướng ánh mắt tới đôi môi đỏ thắm của cô. . . . . .


Nghiến răng, Trương Mẫn miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Sắc mặt của em hình như không được tốt lắm, chẵng lẽ đã xảy ra chuyện gì ở trong thang máy sao?"

"Không có. . . . . . Không có." Mặc dù Ngô Hiểu Dao còn nhỏ, nhưng dù sao cũng hiểu được một chút chuyện, nếu như cô nói chuyện này ra ngoài, thì chỉ sợ chọc giận Dạ Thiên Ưng là một, hai là sẽ khiến cho hắn mất mặt!

Cô thật không rõ, tại sao cô phải suy tính việc này có ảnh hưởng gì đến hắn hay không? Nhưng. . . . . .

Tóm lại, cô cũng không hy vọng làm lớn chuyện này lên, chỉ muốn hắn đừng quấy nhiễu cô là tốt lắm rồi.

"Ai nha, không có việc gì, chị cùng đi với em đi." Ánh mắt xoay chuyển, Trương Mẫn cười quỷ dị: "Có phải . . . . . Lúc nãy em bị nhốt ở trong thang máy , có người. . . . . .

Nói đến đoạn này, cái đầu ngốc nghếch Ngô Hiểu Dao không hề phòng bị mà ngẩng lên, bật thốt: "Chị Trương, làm sao chị biết?"

Hừ, cô không biết, cô chính là vật thí nghiệm đầu tiên nếm đến 'ngon ngọt'!

Nghiến răng nhẹ, Trương Mẫn bày ra vẻ mặt tức giận và dáng vẻ buồn phiền: "Ai nha, bởi vì chị cũng gặp, hết cách rồi, ai bảo hắn có quyền cao chức trọng, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi."

"Chị Trương cũng gặp??" Ngô Hiểu Dao vừa nghe,cũng tức giận! Thì ra không chỉ là cô bị cái tên đại ca xã hội đen đó quấy nhiễu, xem ra hắn đã là kẻ tái phạm nhiều lần! Công ty tại sao lại có thể giữ lại một mâm mống tai họa như thế được? ?

Không được! Không được!


Vốn là cô không muốn chuyện này bị vạch trần, xem ra. . . . . .

"Chẳng lẽ người trong phòng PR lại có quyền cao chức trọng ở trong công ty sao?"

“Phòng PR? ?" Trương Mẫn có chút ngu ngốc, nhìn theo ánh mắt của Ngô Hiểu Dao, cảm thấy mơ hồ, con hồ ly tinh này không biết thân phận của chủ tịch?? "Ai nói, trai bao trong công ty không quan trọng chứ, dù sao cũng hơn những tiểu thư yếu đuối như chúng ta? Em cứ nói đi? Cho nên. . . . . ."

Dáng vẻ thua thiệt lại không thể làm gì đập vào mắt của Ngô Hiểu Dao, lửa giận trong lòng cô đã chạy thẳng đến trái tim, nắm chặt hai quả đấm, cô không cam lòng nói: "Chẳng lẽ liền tùy ý cái bàn tay đó quấy rối sao?"

A, nếu như Dạ Thiên Ưng nghe những lời này phải tức chết, hắn là bàn tay quấy rối? ? ? Xác thực, hành đôngg kia không có gì khác với bàn tay quấy rối, chỉ là bàn tay quấy rối này chỉ tập kích một người thôi.

"Ách." Trương Mẫn khó xử cau lông mày lại, cái đầu lay động nhẹ: "Cũng không phải, chỉ cần tố cáo đến phòng bảo vệ là được, nhưng. . . . tôi có chút đụng chạm đến quản lý phòng bảo vệ."

Căn bản Lăng Thánh Quân người ta không nhận ra cô là ai, ở đâu ra đụng chạm? Chiêu này của cô hoàn toàn là mượn dao giết người !

Người cô muốn giết, chỉ có mình Ngô Hiểu Dao thôi!


Bên trong công ty người nào không biết Lăng Thánh Quân và chủ tịch là bạn? Nếu cô ta đi tố cáo chủ tịch, nhất định! Nhất định sẽ bị Lăng Thánh Quân đuổi việc, cũng đều là đắc tội với chủ tịch!

Hừ! Mình không thểcó được chủ tịch, con hồ ly tinh này cũng đừng nghĩ đến việc đó, cô ta mau chong cút đi!

Chiêu này của Trương Mẫn là ‘ mượn dao giết người ’ mà hình như sắp có hiệu quả rồi, Ngô Hiểu Dao quang minh chính nghĩa híp mắt, nhanh chóng hỏi "Chị Trương, phòng bảo vệ ở lầu mấy?"

"Lầu 42."

"Được, tôi sẽ đến tố cáo cái tên vô lại đó! Thay mọi người diệt trừ cái tai hoạ này!" Dứt lời, Ngô Hiểu Dao giống như là đang làm chuyện tốt cho nhân dân, bước vào bên trong thang máy, đi thẳng tới lầu 42.

Không biết, sau này cô gái Trương Mẫn kia có gặp nguy hiểm hay không? Nhưng lúc này cô ta mừng rỡ như một đóa hoa, đang đợi chờ tin tức ngày mai Ngô Hiểu Dao sẽ bị đuổi việc !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui