Các đồng nghiệp không hề do dự liền gật đầu một cái, Ngô Hiểu Dao cũng lúng túng gật đầu một cái, Dạ Thiên Ưng trực tiếp ngồi xuống bên cạnh của cô.
"Đổng Sự Trưởng Dạ."
"Đổng Sự Trưởng Dạ."
"Ừm, không quấy rầy các người nói chuyện chứ?" Lời của anh vẫn tràn đầy dịu dàng cùng cẩn trọng.
Ở trong mắt các đồng nghiệp cùng trợ lý Triệu anh tuyệt đối là một người đàn ông vô cùng khiêm tốn, nhƯng. . . . . .
Cái bàn tay không an phận ở dưới bàn kia đã sớm bắt đầu càn quấy rồi, tay của anh đặt trên cái đùi thon dài của Ngô Hiểu Dao, toàn thân cô run lên khẩn trương muốn đấy tay của anh ra.
Căn bản không để ý tới phản kháng của cô, trên mặt vẫn mỉm cười cùng trợ lý Triệu với các đồng nghiệp nói chuyện phiếm.
Ngón tay theo mép váy từng chút di chuyển vào trong, cô khẩn trương nhìn anh một cái, lại nhìn mắt các đồng nghiệp cùng trợ lý Triệu.
Hình như bọn họ căn bản không có phát hiện tình huống mập mờ đang diễn ra ở dưới bàn.
Anh đến cùng muốn làm cái gì?
Ở nơi này nhiều người như vậy anh liền dám?
# đã che giấu # cảm giác khẩn trương cùng cảm giác tê dại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân cô.
Mau dừng lại đi, nếu tiếp tục nhất định sẽ có người nhận ra tình cảnh đang diễn biến ở dưới chiếc bàn này.
# đã che giấu # nhẹ nhàng một chút, toàn thân dưới run rẩy, cau mày, khẩn trương đứng lên.
"Hiểu Dao, cô làm sao vậy?"
"Tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Không thoải mái." Nói xong, cô nhanh chóng hướng phòng ăn bên ngoài mà chạy.
Dạ Thiên Ưng cười tà mị, lời nói có chút lạnh lùng đối với hai kẻ còn dư lại trên bàn nói qua: "Tôi cũng phải đi rồi."
Đứng dậy, anh bước nhanh đuổi theo cô.
"Anh! Anh! Anh thật là quá đáng! !" Sợ các đồng nghiệp bắt gặp, cô trốn sau lƯng Dạ Thiên Ưng nhỏ giọng hầm hừ.
Anh tà mị cười, đem môi từ từ kề sát vào bên tai cô: "Bảo bối, theo anh thấy thì bộ dạng này của em là đang quyến rũ đàn ông, anh liền đem chuyện của buổi tối ngày hôm qua biểu diễn cho bọn họ xem một chút."
"Em nào có quyến rũ ai?" Thật là oan uổng cho cô, Hừ! Là anh quá hẹp hòi rồi, vẫn là anh cố ý hành hạ mình đây mà?
Tiến vào bên trong thang máy, cô vẫn cau mày, mà lúc này đây
Bên trong thang máy lại không có một ai, khi cửa thang máy đóng lại, Dạ Thiên Ưng đem ấn cô ở trên tường thang máy.
«Anh muốn làm gì?» Chẳng lẽ anh nghĩ trong thang máy liền... ?
Chuyện của đêm khuya. Anh cười tà mị, đôi môi rơi vào trên cổ cô, dùng sức khẽ hít, đại khái động tác này lặp lại 7 lần liên tiếp.
Anh hài lòng nhìn chăm chú vào kiệt tác anh lưu lại trên cổ cô: «Sợi dây chuyền này, rất thích hợp với em.
Nghe qua lời nói của anh, một dự cảm xấu quẩn quanh ở trong đầu cô, vội vàng xoay người dùng bức tường bên trong thang máy làm gương cô nhìn chăm chú vào chiếc cổ của mình.
Trời ơi, một chuỗi vết hôn rậm rạp chằng chịt quấn quanh trên cổ cô, thật giống như một sợi dây chuyền:«Anh làm thế này thì em lấy mặt mũi đâu đi gặp mọi người ???» Hiện tại là cô thực sự bị anh làm cho tức chết rồi, để cho người khác thấy những thứ này sẽ nghĩ ra sao?
«Như vậy anh mới yên tâm.» Thân thể anh dựa vào thang máy, đôi tay khoanh ở trước ngực, trên môi vẫn treo một tia đùa giỡn mỉm cười.
Yên tâm? Được rồi!
Lần này anh coi như hoàn toàn chọc giận cô, quayquay đầu nhìn về phía anh, đôi tay ôm lấy cổ của anh, nhanh chóng đem môi đặt trên cổ anh, miệng hít sâu một cái.
Sau một hồi nghiền ngẫm vẻ mặt anh đầy hoảng hốt, đẩy cô ra, quay đầu nhìn mình trong gương.
Chỉ thấy, dấu hôn của cô trên cổ anh hiện lên rất rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ dám để lại vết hôn trên cổ anh, còn rất rõ rệt nữa?
Suy nghĩ một chút nhưng anh là chủ tịch của một công ty, trên cổ có vết hôn sẽ làm người khác nghĩ như thế nào?
«Hừ, bây giờ em cũng rất không yên tâm về anh, nên anh phải giữ cho tốt kiệt tác mà em để lại.» Bộ dáng của cô giống như một ác ma nhỏ, ngông cuồng nói xong, hài lòng đi ra khỏi thang máy.
Bên trong thang máy chỉ còn lại một mình anh nản lòng thoái chí.
Rốt cuộc trong hai người bọn họ ai mới là người đem người còn lại đùa giỡn trong lòng bàn tay cơ chứ?
Rốt cuộc hai người bọn họ ai mới là ác ma thực sự đây?
Ngày nghị viên tranh cử cũng đến, trong căn hộ của Dạ Thiên Ưng, Ngô Hiểu Dao đang sửa sang lại y phục cho anh.
Nhìn thấy vết hôn trên cổ anh không cách nào biến mất được, cô vừa áy náy vừa muốn cười.
Chau mày, anh căn bản là không thể mang theo vết hôn này đi diễn thuyết, với cái sĩ diện kia của anh, anh tình nguyện không đi tham gia diễn thuyết chứ không thể để cho người ta chế giễu.
«Tinh tinh» chuông cửa vang lên, cô nhanh chóng chạy đi mở cửa, ngoài cửa Hàn Tuấn Hi cùng đám người tiến vào: «Thiên Ưng chuẩn bị như thế nào rồi?»
«.....» nghe được Hàn Tuấn Hi hỏi như thế, cô càng áy náy cúi đầu: «Trên cổ vết hôn còn chưa có biến mất.»
Dạ Thiên Ưng đi ra khỏi phòng ngủ, gương mặt âm trầm ngồi ở trên ghế sa lon trầm mặc không nói.
Mọi người nhìn bộ dạng anh và Ngô Hiểu Dao thật là dở khóc dở cười.
«Ta đi thôi.» Nói xong, Hạ Uyển Uyển từ trong bao nhỏ lấy ra một cái hộp phấn lót, đi tới trước mặt của anh: «Thiên Ưng, ngẩng đầu lên.»
Nghe được Hạ Uyển Uyển nói như vậy, anh im lặng ngẩng đầu, Hạ Uyển Uyển đem phấn lót tỉ mỉ đánh ở trên cổ của anh, mỗi một vết hôn sẽ không hiện rõ.
«Tốt lắm.»
Soi gương, lần này anh coi như là thở phào một cái.
Ngô Hiểu Dao cảm kích nhìn về phía Hạ Uyển Uyển: «Chị Uyển Uyển cám ơn chị, có thể hay không làm phiền chị cũng đánh phấn che phủ bớt vết hôn trên cổ dùm em?«Tốt.»
«Không được làm cho cô ấy!» Dạ Thiên Ưng tức giận nói xong, kéo lại cổ tay của cô: «Lên đường thôi.»
Tại sao không cho cô làm?
Trên cần cổ của cô dấu vết càng thêm rõ ràng, hoàn toàn là một sợi dây chuyền, ở viện chính trị với bộ dạng này không phải là rất mất mặt sao?
Hừ! Dạ Thiên Ưng quả nhiên rất không có tình người, từ đầu đến đuôi là một kẻ đại ngốc!
Ngồi lên xe, cô vẫn lầm bầm cái miệng nhỏ, vẻ mặt mất hứng.
Một bên Dạ Thiên Ưng đang cẩn thận nhìn tài liệu cô chuẩn bị.
«Bé con, em bảo anh học những thứ này sao?»
Cũng biết anh sẽ kén cá chọn canh, cô đánh cược một lần, quay đầu về phía anh: «Nếu anh không đọc cái này, đến lúc đó hãy nói với bọn họ, các người mà không cho tôi làm nghị viên chính trị thì tôi sẽ giết cả nhà các người.»
«Ha ha ha ha ha.» Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong xe đều bật cười to, ngay cả Hàn Tuấn Hi là người ít cười nhất cũng cười lớn.
Nha đầu này hình như là được anh nuông chiều thành hư hỏng rồi, trước kia đều là anh la to nói lớn, hiện tại thì tốt hơn rồi, hoàn toàn đổi thành cô la to nói lớn.
«Bảo bối.» Anh đem tập tài liệu đang cầm trên tay nhét vào bên trong xe, buông lỏng cà vạt một chút, một tay kéo cô vào trong ngực: «Xem ra anh nhất định phải dạy dỗ em phải nói chuyện với anh như thế nào rồi đấy.»
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...