"Anh, em cũng muốn đi."
"Không được! Ngoan ngoãn nghe lời anh nhé." Lăng Thánh Long 12 tuổi dặn dò đứa em trai rồi đi vào câu lạc bộ đêm.
Cậu vừa mới tiến vào thì đụng ngay vào người Dạ Thiên Ưng.
Anh mắt hai người bọn họ đan vào nhau, bên khóe miệng Dạ Thiên hiện lên nụ cười tà mị ngay nháy mắt.
Lăng Thánh Long gật đầu coi như xin lỗi, mau chóng đi lên lầu hai câu lạc bộ đêm, lúc đi tay anh rút dao dắt trong người.
"Thiên Ưng, người kia muốn giết đại ca ở khu vực này đấy!" Người Lăng Thánh Long giết chính là người Dạ Thiên Ưng cần phải đàm phán.
Cậu khẽ hừ một tiếng, khóe miệng hiện nụ cười không thấu: "Giúp nó đi, cùng nhau giết tên đại ca ấy luôn một thể."
Giọng cậu vừa như mệnh lệnh cũng là hiệu lệnh, khiến cả hộp đêm ngay sau đó trở nên nháo loạn.
Lúc này người Lăng Thánh Long đã chằn chịt vết thương, vốn tưởng rằng chuyện báo thù này không làm được, ai nào ngờ Dạ Thiên Ưng lại tiến đến giúp khiến cậu có thêm hi vọng, cậu cầm con dao rơi trên nền đất, đi về phía tên đại ca ấy.
Loại cảm giác này giống như một cây cỏ dại có thêm niềm hi vọng mỏng manh.
Thuộc hạ của tên đại ca trên lầu hai đó không người đấm đá vào người cậu, Lăng Thánh Long vẫn không kêu rên tiếng nào, tiếp tục hướng về phía trước.
Dạ Thiên Ưng ở lầu một cảm nhận được, nhanh chóng chạy đến giải quyết mấy tên thuộc hạ giúp Lăng Thánh Long, nhưng tên
đại ca ấy thì cậu không giải quyết vội, mà để lại cho Lăng Thánh Long.
Vào lúc này, Lăng Thánh Quân dương như cảm thấy điều gì bất thường, chạy vào đỡ anh trai đứng dậy, cũng nhặt lên một con dao dính đầy máu đỏ tươi, hai anh em họ cùng nhau giết chết tên đại ca này để trả thù cho ba mẹ mình.
“Tôi tên là Dạ Thiên Ưng, đại ca của hội Dạ Ưng, có đồng ý gia nhập chỗ tôi không?”
Lăng Thánh Quân 8 tuổi nở nụ cười tuổi, hơi cúi đầu: “Em tên là Lăng Thánh Quân.”
“Tôi tên là Lăng Thánh Long.”
Hai năm nữa lại trôi qua, Dạ Thiên Ưng mang theo các anh em xông pha ra chiến trường, nhưng cậu lại hi vọng có thể mở rộng địa bàn đến thành phố khác, bởi nơi nhỏ hẹp này không đủ lấp đầy tham vọng của chính cậu.
Liên tục phô trương thân thế khắp nơi.
Nghe nói rằng, làm đại ca một giới là tham tiền là tham sắc, còn anh làm được cái chức đại ca này là do lực lượng dưới tay mình giúp đỡ.
Trong câu lạc bộ đêm, một cô gái nhỏ 14 tuổi mặt mày không tỏ vẻ sợ sệt bị đám người du côn kéo ra đằng sau hẻm.
“Uyển Uyển này, tiền này mày nợ bao giờ thì trả vậy nhỉ?” Tên đại ca háo sắc nhìn chằm chằm vào người Hạ Uyển Uyển mới 14 tuổi.
Hạ Uyển Uyển lạnh lùng lắc đầu: “Đó tiền ba tao nợ bọn bây, mấy người giết chết ba tao rồi, còn tới tìm tao làm gì?”
“Ồ, vậy không muốn trả chứ gì? Vậy thì lấy thân đưa ông đây cũng được!” Tên đại ca nọ dùng một tay đẩy Hạ Uyển Uyển lên tường, đôi môi thô kệch hôn lên Hạ Uyển Uyển.
Cô gái nhíu mày, đẩy hắn ra, rồi vung tay đáp trả bằng cái bạt tay đau điếng.
“Mẹ kiếp, đồ gái điếm, mày dám đánh tao ư?” Tên đại ca tóm lấy tóc Hạ Uyển Uyển, đập đầu liên tục vào bờ tường.
Cô gái nọ vẫn không cầu xin tha, nhưng trong đôi mắt ngập tràn sát khí.
Tên đại ca nọ lại vung tay hất ngã Hạ Uyển Uyển lên nền đất.
“Hừ, đồ đàn bà thúi, ngoan ngoãn hợp tác thì sẽ không bị đánh đúng không nào?” Nói xong, tên đó xé rách áo trên người Hạ Uyển Uyển ra.
Hạ Uyển Uyển vẫn trầm mặc không nói, nhưng bàn tay dính đầy máu nhích gần tới chỗ viên gạch gần đó, cầm lấy nó đập choang vào đầu tên khốn ấy.
Tên đại ca thét lên một tiếng khổ sở, rút con dao găm đâm liên tục về phía Hạ Uyển Uyển, nhưng cô lại dùng tay không đỡ lấy con dao khiến tên đại ca này sững sờ, nhân cơ hội, cô đưa tay đoạt lấy con dao trên tay tên khốn này, sau đó đâm một nhát chí mạng vào bụng hắn ta.
Khi đó, trên khuôn mặt lạnh lùng của Hạ Uyển Uyển hiện lên ý cười giễu cợt.
“Cô dám giết đại ca, bọn tao sẽ vì đại ca báo thù.” Những người khác bên trong con hẻm nhỏ ùa vào người Hạ Uyển Uyển.
Cô cười, giống như đang đợi cái chết mà cười, trong đôi mắt không có chút ánh sáng dẫn lôi, cô ngồi đó chờ bọn chúng tới chém tới giết.
Vào ngay lúc này, đám người Dạ Thiên Ưng chạy tới đây, nhanh chóng giải quyết hết đám thuộc hạ của tên đại ca nọ, lúc quay đầu nhìn thấy Hạ Uyển Uyển ngồi im lìm trên nền đất, anh cười nhẹ, sau đó phất tay, Lăng Thánh Long hiểu ý cởi áo khoác lên người cho cô gái.
Thoáng chốc, lòng dạ lạnh lẽo của Hạ Uyển Uyển được truyền hơi ấm áp vô tận, cô ngẩng đầu lên và nhìn người đầu tiên nhìn thấy là Dạ Thiên Ưng.
“Tôi muốn đi theo anh” Hạ Uyển Uyển vẻ mặt lạnh lùng nhưng ngập tràn sự chờ mong, cô dùng sức cuối cùng để nói hết lời, sau đó ngã quỵ trên vũng máu.
“Thiên Ưng, làm thế nào đây?”
“Như cô ấy muốn, sau này đi theo bọn mình!”
Cứ như vậy, mỗi người bọn họ giống nhau về hoàn cảnh, giống nhau về số mạng và đi cùng đường với nhau. Dựa vào năm người bọn họ, ý chí vững bền cùng nhau vượt qua khó khăn.
***
Đầu bên kia, Hạ Uyển Uyển vừa lau đi nước mắt trên mặt, vừa chạy ra khỏi khách sạn. Cô biết, tình cảm giữa Dạ Thiên Ưng và Ngô Hiểu Dao ra sao, nên cô biết mình không thể nào chen vào giữa bọn họ được nữa rồi. Không phải cô không thừa nhận, nhưng chỉ là... cô không phục Ngô Hiểu Dao, nên cô mới thế này.
Cô hận Ngô Hiểu Dao cướp đi thứ ấm áp từ Dạ Thiên Ưng dành cho cô, bởi hơi ấm đầu tiên gặp mặt nhau cô vẫn chưa thể nào quên được.
Đứng bên lề đường, cả người cô ít quần áo nên rét lạnh từng cơn, cơ thể co thắt lại với nhau, còn nước mắt thì chảy xuống không ngừng.
Đúng lúc này... Một chiếc áo khoác đầy hơi ấm phủ lên người cô, cái cảm giác 8 năm trước lại ùa về.
“Thiên Ưng!” Cô kích động nghiêng đầu, nhưng lại thấy Lăng Thánh Long.
“Ha ha, không phải Thiên Ưng đâu.” Lăng Thánh Long bất đắc dĩ cười, xoay người rời đi.
Hạ Uyển Uyển ngây ngốc đứng bên đường nhớ lại cảnh 8 năm trước đây, ai là người mặc ít đồ nhất? Chiếc áo ấy là ai cho cô?
Là Lăng Thánh Long!
Không phải là Dạ Thiên Ưng!
Cô vẫn luôn cho rằng chiếc áo mang hơi ấm ấy là do Dạ Thiên Ưng khoác cho mình, sai mất rồi, sai thật rồi. Là Lăng Thánh Long cho cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...