Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

“Hinh nhi. . . . . .” Bên hông đột nhiên bị một cánh tay có lực giữ lại, một cỗ mùi vị bạc hà lan tỏa cùng với giọng nói của hắn vừa đủ ở bên tai khiến mặt
của Ôn Hinh đỏ bừng như bị mặt trời mùa hè thiêu đốt trong nháy mắt,
không biết giọng nói ấy có phải thật sự từ miệng người người đàn ông này bật ra hay không.

Mạc Tư Tước
ôm Ôn Hinh vào trong lòng, ra ngoài được hai bước rồi đứng lại, nhìn
khuôn mặt tà mị của người đàn ông khác, nhìn hắn gật gật đầu,sau đó ôm
lấy Ôn Hinh đang đứng bên cạnh bước đi.

Trong lúc đó người đàn ông ấy rõ ràng trao đổi ánh mắt, chẳng qua là Ôn Hinh không hiểu gì.

Lôi Ân đứng
đón gió, nhìn hai bóng người một cao một thấp biến mất, ánh trăng chiếu
xuống một bóng đen thê lương,trong lòng hắn đau đớn bởi vì một người phụ nữ tác động. . . . .

Xe một đường

hướng về trang viên hoa hồng,cả đoạn đường hai người không nói gì, hơn
hai mươi chiếc xe đi theo ở phía sau.Ôn Hinh hưởng thụ đãi ngộ có một
không hai,vẫn đang cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đường Tư Tước chú ý vô cùng đúng lúc, khi xuống xe cũng nắm tay cô đi lên lầu,tính toán tối nay đều tốt đẹp.

Ở hành lang trước của phòng,có vài bác sĩ mặc áo trắng đang đứng.khi Mạc Tư Tước đẩy mạnh Ôn Hinh vào trong phòng, bọn họ cũng theo sau tiến vào.

“Đưa tay trái ra!” Mạc Tư Tước vẫn nắm tay phải của cô,lúc cô hất ra hắn đột nhiên nhắm vào cách tay khác của cô .

“Làm gì nha?” Ôn Hinh nhìn mấy bóng người ra vào trong phòng,cô có chút sợ hãi đưa
tay giấu vào phía sao, thân thể cũng theo đó mà lui .

“Thấy cô ngốc chưa?” Mạc Tư Tước dễ dàng lôi cô trở về, một bàn tay không khách khí xoa đầu của cô, “Để xóa sẹo trên tay cô!”

Chuyện hắn
hứa hẹn với cô trước đây nhất định sẽ làm được! Vết thương trên tay Ôn
Hinh đã muốn khép lại, chẳng qua là vết sẹo nhẳn nhụi kia như uốn lượn ở trong mắt hắn.

Mạc Tư Tước
phất phất tay, ấn Ôn Hinh ngồi xuống ghế sô pha, hai gã bảo vệ tiến lên
như muốn trói cô lại ,kéo tay cô lên phía trước,bác sĩ đã ngồi xổm
trước mặt cô.

Đừng tư tước
dùng tiếng Anh nói vài câu với bác sĩ, sau đó một bàn tay bịt kín mắt Ôn Hinh, như là dụ dỗ an ủi cô, “Không đau , rất nhanh thôi!”


Ôn Hinh cảm
thấy không cần phải như vậy, vết thương đối cô mà nói cũng không sao, vì hiện tại thân thể cô không khỏe mạnh ,cho nên làm sao quan tâm đến một
vết sẹo nhỏ như thế?

Chẳng qua là
Mạc Tư Tước không cho cô cơ hội phản kháng, cô chỉ cảm thấy trong lòng
bàn tay truyền đến một trận đau, đến khi mở to mắt, trong lòng bàn tay
đã là một mảnh trắng mịn bằng phẳng.

Trong phòng
chỉ còn lại một mình cô, nằm thoải mái trên giường lớn , Ôn Hinh cẩn
thận nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình,vết khâu giải phẫu được xử lý
tốt lắm, nhưng mà cho dù là y học tiên tiến vẫn không bù lại được
khuyết điểm, một dấu vết rất cạngiống như vết thương trong lòng cô, đến
giờ phút này, cô oán Ôn Tố Tâm, hận Doãn Vân Tuyên !

Cô là em nên
nhường nhịn nhưng cũng không có nghĩa là được ức hiếp cô.Doãn Vân Tuyên
đoạt đi người mẹ duy nhất của cô,cô có phải cũng nên nhận một thứ gì đó

trong tay của cô ta không.

Ôn Hinh nhìn
chằm chằm lòng bàn tay mình đến xuất thần, cũng không có chú ý một bóng
người đang tới cách cô càng ngày càng gần,chẳng qua là mùi vị mê hoặc
của người đàn ông kia xông vào mũi cô trước.

Mạc tư tước
tắm rửa xong, mặc quần áo ngủ đi ra liền nhìn thấy cô đang ngẩn người,
hắn lập tức tiến đến bên giường vỗ tay cô, “ Người ta nói tay là khuôn
mặt thứ hai của người phụ nữ,cho nên không thể để xấu,biết không?”

“Anh đối với phụ nữ thật đúng là hiểu biết a. . . . . .” Ôn Hinh nhìn không chớp mắt rút tay mình về, nổi giận đùng đùng nói.

Mạc tư tước khẽ cười, sau đó lâý khăn đưa vào tay cô, “Giúp tôi lau tóc!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận