Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

“Các ngươi đã làm gì ?” Doãn Vân Tuyên tức giận con ngươi nhuộm thành màu đỏ nhanh
chóng đi tới, không đợi Ôn Hinh chạy ra ngoài, cô bước nhanh đến kéo cô
đến trước mặt, cánh tay vung lên rất nhanh hạ xuống.

“Đồ hèn hạ!
Cô lại dám cướp người đàn ông của tôi!”Động tác trong tay của Doãn Vân
Tuyên lưu loát giơ lên cao, lại bị Mạc Tư Tước ở phía sau một tay bắt
được.

“Cô nên chú ý lời nói của mình,tôi không phải là người đàn ông của ai hết!” Ánh mắt
của Mạc Tư Tước lạnh lẽo, không lộ vẻ gì nhìn về phía Doãn Vân Tuyên.

Sau đó hắn lại liếc mắt nhìn Ôn Hinh một cái, thờ ơ nói.

“Ôn Hinh, con hồ ly tinh này,cô với mẹ cô đều như nhau không biết xấu hổ!” Doãn Vân
Tuyên nhìn thấy Mạc Tư Tước thản nhiên ,tất cả ánh mắt đều hướng về phía Ôn Hinh không nói được một lời.


Cô nên sớm nhìn ra được ở nhà họ Doãn, ở trường học, còn có tối hôm qua hắn động thủ với anh cả, tất cả là bởi vì Ôn Hinh!

“Doãn Vân Tuyên, cô quậy đủ chưa?” Mạc Tư Tước nghe được cô nói lời nhục mạ Ôn Hinh, trong lòng rất khó chịu.

Ít nhất hắn nghĩ người khi dễ cô chỉ có thể là hắn còn người khác thì không được! Cho dù là Doãn Vân Tuyên.

“Tôi quậy thế nào? Mạc Tư Tước,anh có phải cùng cô ta lên giường rồi không? Anh tại
sao có thể đối với tôi như vậy?” Doãn Vân Tuyên cảm thấy trong phòng
tràn đầy không khí ám muội, cái giường kia còn trước mặt hai người này,
thế nhưng vì sao bọn họ muốn còn muốn cho cô nhìn thấy chứng cứ!

Lúc này Doãn Vân Tuyên bị oán hận và đố kị làm mất bình tĩnh, thái độ đối với Ôn Hinh càng ác liệt hơn.

Cô chán ghét cô ta, hiện tại càng hận không thể băm cô ta!

“Tốt nhất nên có chừng mực,tôi muốn lên giường với ai,đến phiên cô hỏi sao?”Sắc mặt
của Mạc Tư Tước u ám không muốn cùng cô nói nhăn nói cuội nữa.

Ôn Hinh từ đầu tới đuôi cũng không có mở miệng, chỉ là ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ, sau đó yên tĩnh xoay người rời khỏi.

Đối với cô mà nói, bọn họ cãi nhau không có liên quan đến cô.

“Ôn Hinh,cô
đứng lại đó cho tôi, con nhỏ xấu xa này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
Doãn Vân Tuyên thấy cô muốn đi, cho nên không để ý hình tượng la to ,
Mạc Tư Tước phiền não đẩy cô ta ra, bởi vì dùng sức quá mạnh, làm cho cô ngã sấp xuống.


“An phận một
chút cho ta,dám gây phiền phức cho cô ấy,tôi sẽ không cho cô sống tốt!”
Mạc Tư Tước từ trên cao nhìn xuống cô, nghiêm túc cảnh cáo.

Mạc Tư Tước
không có đuổi theo ra ngoài, mà là đi tới phía trước cửa sổ, nhìn thân
ảnh nhỏ bé của Ôn Hinh đi ra,cho đếnkhi cô biến mất ở trước mắt hắn.

Doãn Vân
Tuyên từ phía sau ôm lấy hắn, oan ức nghẹn ngào, “Tước,em so với Ôn Hinh còn làm tốt hơn, anh đừng rời khỏi em,em yêu anh…”

Tay cô nhanh chóng vụt vào trong quần áo của hắn, lấy lòng hắn.

Cô cho tới
hôm nay đều không hiểu người đàn ông này, hắn có thể rất nuông chiều cô , rất thương cô nhưng chưa nói với cô mấy chữ kia.

Cô và mấy cô
gái bên cạnh hắn không giống nha, hắn nói đúng đối với cô không phải vui đùa một chút , hắn sẽ lấy cô, Doãn Vân Tuyên vốn cho là chính mình là
người duy nhất của hắn, thế nhưng còn có một người tên là Ôn Hinh…


Mạc Tư Tước
không hề động đậy cũng không có cự tuyệt,hắn xoay người về sau, nhanh
chóng ôm cô lên đi về phía giường lớn hắn muốn biết, có cái gì không
giống,cô và Ôn Hinh rốt cuộc có cái gì không giống!

Ôn Hinh đem
đồng hồ đi sửa,cô cảm thấy may mắn,bị Mạc Tư Tước quăng hai lần vẫn có
thể dùng tốt chỉ có vỏ ngoài bị rớt bể, sửa lại một chút có thể giống
như mới.

Cô cảm thấy hài lòng mới tới trường học, không ngờ Doãn Thiên Kỳ tìm đến cô.

Trên khuôn
mặt tuấn tú của Doãn Thiên Kỳ lộ vẻ kỳ lạ, Kiều Lâm cũng đứng ở bên cạnh hắn nhìn thấy Ôn Hinh trở về,cô nhanh chóng chạy đến phía cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận