Cô Bé Lọ Lem Và Hoàng Thái Tử

Ôn Hinh tuy say nhưng vẫn là có thể nghe rõ giọng nói của người đó,chỉ là đầu có chút không khống chế được,thân thể lảo đảo đi lui vài
bước, Triển Dương nhanh tay lẹ mắt ôm chặt eo của cô,khuôn mặt tuấn tú
lạnh lẽo của Mạc Tư Tước lại nở nụ cười hoa mỹ.

“Hôm nay là sinh nhật của Doãn tiểu thư, không nên làm hỏng!”

Cho dù nhìn thấy hắn đang cười nhưng môi mỏng lại mười phần vội vã không người nào có thể phản kháng.

Nghe được trong lời nói của Mạc Tư Tước có ý bảo vệ mình,Doãn Vân Tuyên như
con chim nhỏ dựa sát vào người hắn,trong ánh mắt ẩn giấu không được hâm
mộ và tán thưởng.

“Hinh Nhi,cậu không sao chứ?” Kiều
Lâm nhìn sắc mặt trắng bệch của Ôn Hinh,một tay ấn lên trái tim,vẻ mặt
đau khổ,cô nhất thời cuống cuồng.


Đang chào hỏi khách khứa Doãn Chính Hào và Tố Tâm nghe tiếng đi tới,nhìn thấy Ôn Hinh say
khướt đầu tựa lên vai Triển Dương, trong ánh mắt của Ôn Tố Tâm có chút
trách móc.

Buổi tiệc tối nay là dụng tâm của Doãn
Chính Hào để cho Doãn Vân Tuyên kết bạn với một số người ưu tú,có thân
phận địa vị xuất sắc,mà Mạc Tư Tước đến càng làm cho nhà họ Doãn suốt
đời rực rỡ!

Ôn Hinh thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ôn Tố
Tâm liền bị tổn thương,lúc thấy mẹ săn sóc tỉ mỉ quan tâm Doãn Vân
Tuyên,cô chẳng qua là cảm thấy lòng càng đau đớn!

“Không, không có việc gì… mình muốn đi về…”Thân thể Ôn Hinh cố gắng đứng thẳng
không muốn dựa vào người Triển Dương, Kiều Lâm vội vã đưa tay đỡ lấy
cô.Cô biết mình đã làm trở ngại buổi tiệc hôm nay.

“Xin lỗi,chú Doãn…” Ôn Hinh đứng xiêu vẹo nhìn gương mặt nghiêm túc của Doãn Chính Hào cúi đầu, sau đó lại xoay người đứng đối diện với Mạc Tư Tước và Doãn Vân Tuyên nói, “Chị,sinh nhật vui vẻ!”

Lúc này Kiều Lâm mới đỡ cô đi khỏi phòng khách, không thèm nghe những lời ồn ào bàn luận xung quanh.

“Hinh Nhi,tôi đưa các cô về nhà !” Triển Dương sau đó chạyđến trước mặt các
cô,Ôn Hinh trên trán đã chảy nhiều giọt mồ hôi,ngón tay kia ấn mạnh vào
trái tim.


“Có ngốc hay không a?Cậu uống chai rượu kia làm cái gì? Dù cho hoàng thái tử có cự tuyệt cậu, chúng ta cũng có thể
chống chế mà, trái tim của cậu không tốt còn uống nhiều như vậy, có phải rất là khó chịu hay không? Chúng ta đi bệnh viện đi…”

Kiều Lâm sờ trán đẫm mồ hôi của cô, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của côg có chút thấp, dưới ánh trăng sáng lóa cả khuôn mặt Ôn Hinh dừơng như không có một chút máu, trắng đến người ta hoảng sợ, đầu của cô tựa ở
trên vai Kiều Lâm, giọng nói nỉ non, “Lâm Lâm,mình đau quá…”

Không biết là đau lòng hay là trái tim đau, Ôn Hinh nhắm mắt lại, hiện tại
mới biết được rượu mạnh tác động lớn như vậy,cô thật là khó chịu…

“Triển Dương,cậu nhanh đi lấy xe tới đây!” Kiều Lâm sốt ruột thúc giục người
đàn ông bên cạnh đi lấy xe, Ôn Hinh đứng thẳng khó chịu che miệng, sau
đó ngồi xổm ven đường ói ra.

Cả buổi tối hôm nay quả
thật là hỏng bét,Ôn Hinh dùng sức trừng mắt nhìn,đem ánh mắt ghen tuông
nuốt trở vào,ngay lúc cô nôn xong chuẩn bị đứng lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng đen.


Thân thể bị người đó dùng
lực kéo lên, Ôn Hinh trong lòng khó chịu nhìn gương mặt tên gây ra
chuyện ban nãy,cô đá liên tục còn đánh lên giống như một con thú bị
thương liên tục công kích.

“Xem ra không có say a,
còn có sức lực động tay…”Tiếng cười của Ngừơi đàn ông trầm thấp dễ nghe, hắn cúi người đột nhiên ôm ngang eo của Ôn Hinh,nhấc cả người cô
lên,chiếc xe Maybach đỏ như lửa đúng giờ xuất hiện ở trước mặt hắn.

“Mạc Tư Tước,anh buông ra,tôi không ngồi xe của anh!” Ôn Hinh có vài phần
men say nhưng vẫn là minh mẩn ,trong hơi thở tràn đầy mùi hương bạc hà
của người đàn ông ấy, thân thể giãy giụa cô muốn chạy trốn khỏi hắn.

Người đàn ông tà ác này vừa rồi không giúp cô,bây giờ có ý gì đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận