“Không, Chính
Hào, tôi sai lầm rồi, tôi thật sự xin lỗi ông, thật sự xin lỗi Thiên
Huệ, càng thật sự xin lỗi Hinh Nhi, nhưng Vân Tuyên nó vô tội, ông làm
ơn đừng đuổi nó đi được không? tôi cầu xin ông mà!” Ôn Tố Tâm hèn mọn
dựa vào ngực của Dõan Chính Hào, đau khổ cầu xin . “Ôn
Tố Tâm, nếu hôm nay không phải Thiên Kình phát hiện bí mật này, bà không phải tính giấu diếm sự thật này cả đời chứ?” Doãn Chính Hào chỉ cần
nghĩ đến sự giả dối của Ôn Tố Tâm, cũng đủ để ông không thể chấp nhận
sinh sống cùng với một người đàn bà tâm địa như rắn độc này. Thật
là buồn cười, ông thế mà lại xem con gái của bà ấy giống như bảo bối
của mình thương yêu chiều chuộng nhiều năm như vậy, trong khi đó ông lại chẳng hề quan tâm đến con gái ruột của mình Ông càng không thể tưởng tượng, Ôn Hinh theo bên cạnh Ôn Tố Tâm từ nhỏ đã trải qua một cuộc sống như thế nào! Ôn Hinh còn có căn bệnh tim bẩm sinh, căn bệnh di truyền từ Thiên Huệ. . . . . . “Tôi
đi, tôi đi có được không? Van xin ông , đừng đuổi Vân Tuyên đi, con bé
không biết điều gì cả mà!” Ôn Tố Tâm không ngừng cầu xin Dõan Chính Hào, ông cũng không giữ được bình tĩnh đem bà đẩy ra. “Đi thôi! Tôi! Doãn Chính Hào sẽ không bao giờ nuôi dưỡng con thay người khác, tôi chỉ muốn con gái của tôi!” Ông nặng nề mà ho khan lên, Doãn Thiên Kì định lại tinh thần vội vã đỡ lấy ông
“Cha!”
“Thiên kì, cha không là một người cha tốt! Chúng ta đều đã nợ Hinh Nhi
rồi….” Doãn Chính Hào dường như già đi thêm mấy tuổi, ông hổ thẹn nhắm mắt lại, sau đó được Doãn Thiên Kì giúp đỡ đưa ra ngòai.
“Thiên Kình. . . . . .” Giản Ny nhìn Dõan Thiên Kình dựa bên vách tường, đứng bất động tựa như một gốc cổ thụ già, cô lay động anh liên tục mà
vẫn không hề đả động gì được anh, sự óan hận đối với anh cách đây vài
giờ, ngay giêy phút này bỗng nhiên biến mất. “Giản Ny, cô ấy là em gái của anh, cô ấy lại là em gái ruột của anh. . . . .
.” Doãn Thiên Kình khổ sở ngồi xổm xuống, đem gương mặt giấu trong hai
vòng tay, Giản Ny nhẹ nhàng bước đến bên cạnh anh, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống ôm lấy anh. Cô
biết tình cảm của Doãn Thiên Kình là chân thật, hiện tại người con gái
mà anh yêu đột nhiên từ tình nhân biến thành em gái, người chịu nhiều
đã kích nhất phải chăng chính là anh đi?
“Thiên Kình, đừng kiềm nén nữa, anh hãy nói ra đi, hãy khóc đi cho vơi
nỗi buồn” Giản ny vỗ bờ vai của anh, không biết nên như an ủi anh như
thế nào, cô biết nỗi đau của anh không thể chỉ vài ba câu an ủi là có
thể xóa tan đi được, mà là một nỗi đau về tinh thần, Ôn Hinh chính là
kiếp nạn của anh trong lúc này. Doãn
Thiên Kình đem mặt vùi thật sâu vào trong lòng Giản Ny, đây là cô gái
đang mang thai đứa con của anh, kết quả là, cô lại là người mà anh phụ
bạc nhất! Anh
giống như một đứa nhỏ ở trong lòng cô gào khóc, đây là lần đầu tiên sau
một khoảng thời gian dài Giản Ny mới được gần anh như thế này, trái tim
cùng gàn sát nhau…
—————————–
“Triển Dương, Anh ở nơi nào?” Thời điểm Ôn Hinh tỉnh lại phát hiện toàn
thân mình đều không thể nhúc nhích, cô cố gắng mở mắt nhìn chung quanh
tràn ngập không khí ảm đạm, bốn phía đều là hàng hóa bừa bộn, ngay cả
ánh sáng cũng đều tăm tối. Ôn
Hinh không khỏi nhớ tới lúc cô từ trong bệnh viện bị Triển Dương mang đi ra, hắn hỏi cô có đồng ý đi cùng hắn hay không, Ôn Hinh lúc ấy liền cự
tuyệt, cô không có chú ý tới vẻ rối rắm thống khổ ẩn sâu trong đáy mắt
Triển Dương. Cô
đẩy hắn ra liền bỏ chạy, nhưng ai ngờ được lại bị người nào đuổi theo
phía sau chụp thuốc mê, khi tỉnh lại thì cô đã ở đây rồi! “Có
ai ở đây không vậy?” Ôn Hinh cảm thấy không còn một chút sức lực nào cả, thân thể bị trói, thậm chí là cô chỉ dùng một chút sức lực thôi, hô hấp liền trở nên hỗn loạn, Ôn Hinh loáng thoáng cảm giác được chính mình
gặp được cái gì, chính là cô thật không ngờ, kế hoạch của cô lại bị
Triển Dương phá hỏng. Ôn
Hinh vừa khát lại vừa mệt, căn phòng này ngay cả không khí cũng ẩm thấp, Ôn Hinh cảm thấy hô hấp dần dần càng ngày càng khó khăn, trái tim cũng
quặn đau thắt lại, nhưng cho dù cô có kêu đến nát cổ họng cũng không có
ai đến giúp cô. “Chết tiệt!” Cô khẽ rít lên, hai tay bị trói đằng sau lưng đã muốn rỉ máu làm cho cô cảm thấy thanh tỉnh hơn, nhưng cách này chỉ có thể tạm thời, Ôn
Hinh mở lớn đôi mắt bất lực nhìn trần nhà, vào lúc mà cô đang đau khổ
cùng cực như thế này, còn có người còn muốn hại nữa hay sao? ******* Doãn gia chìm vào trong hỗn loạn, Doãn Chính Hào đột phát bệnh, bác sĩ được mời đến tận nhà, bởi vì năm đó Thiên
Huệ đã chết ở trong bệnh vịên, nên ông đối với nơi nhiễm đầy thuốc sát
trùng đó có cảm giác bài xích mãnh liệt, Ôn Tố Tâm trong một đêm từ vị
trí bà chủ Dõan Gia rơi xuống đáy tận cùng xã hội, ai cũng không thể
đoán được, mọi việc trở nên rối rắm, do đó không một ai chú ý đến Dõan
Vân Tuyên đang bước đi. Doãn
Thiên Kình nhìn gương mặt Doãn Chính Hào dần dần già đi, ông rất nhớ bảo bối Ôn Hinh của ông, ông mặc kệ Doãn Thiên Kình còn muốn trốn tránh như thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật Ôn Hinh chính là em gái
ruột của Dõan Thiên Kình. “Anh
hai, Hinh Nhi không có quay trở lại trường, con bé có thể đi đâu được
chứ?” Từ ngày hôm qua Doãn Thiên Kì đã bắt đầu tìm Ôn Hinh, nhưng vẫn
không thu hoạch được gì cả. “Anh
em chúng ta cùng đi tìm!” Trầm mặc cả một đêm, Doãn Thiên Kình bỗng
nhiên đứng dậy, Doãn Thiên Kì giận dỗi nhìn anh trai của mình, đã hai
ngày hai đêm anh không ngủ rồi. Doãn Thiên Kình lái xe đi tới nghĩa trang, như anh dự tính, Mạc Tư Tước đeo kính râm đang một mình đứng ở đó. “Mạc
Tư Tước, tôi mặc kệ cậu hiện tại muốn làm cái gì, nhưng mời cậu hãy đem
Hinh Nhi giao ra đây, em ấy hiện tại bệnh rất nghiêm trọng!” Doãn Thiên
Kình không phải là người hay nói giỡn, bệnh án của Ôn Hinh vẫn còn nằm
trong tay anh, anh biết cô gái ngốc kia vẫn luôn gạt anh, ngày trước có
mấy lần cô sinh bệnh, lúc anh muốn đưa cô kiểm tra tổng quát, thì ngay
sau đó đều bị cô đánh trống lảng cho qua. Trái
tim không hòan chỉnh, tuy rằng tính mệnh không có nguy hiểm, nhưng sức
khỏe của cô tố chất vốn rất yếu, Doãn Thiên Kình sau này mới biết được,
trước kia cô còn bị trúng độc thiếu chút nữa là mất đi tính mạng. “Có
nghiêm trọng lắm không? Bác sĩ nói như thế nào?” Mạc Tư Tướccũng khẩn
trương , hai người đàn ông đều bỏ qua mọi ân oán, toàn tâm toàn ý vì
một cô gái mà lo lắng.
“Không phải cậu mang đi, rốt cuộc là ai?” Doãn Thiên Kình nhớ tới ngày
hôm qua lúc ở bệnh viện, Bác Sĩ nói Ôn Hinh đã đuợc một người đàn ông
mang đi , nếu không phải Mạc Tư Tước, thì còn ai vào đây nữa? “Tôi
lập tức phái người đi tìm!” Mạc Tư Tước trong lòng đột nhiên dâng lên
một cảm giác không lành, anh vội vàng bỏ lại một câu, liền đem xe rời
đi. Ngày
đó, Ôn Hinh bỏ đi trước mặt anh không them quay đầu lại nhìn, Mạc Tư
Tước thất hồn lạc phách, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, nhưng cô lại càng trốn xa anh hơn, chính vì thế Mạc Tư Tước tưởng rằng anh cho cô một ít
thời gian để suy nghĩ, khi biết được bệnh tình của cô, anh đều khẩn
trương hơn với tất cả người khác, cho nên anh vẫn luôn liên lạc với
người bên Anh quốc tìm những bác sĩ chuyên khoa tim mạch giỏi nhất. Ôn Hinh, anh chẳng sợ cô không tha thứ cho anh, anh cũng phải nhìn thấy được cô ấy khỏe mạnh! “Trì
Hạo, hãy tìm ra Ôn Hinh một cách nhanh nhất có thể cho tôi!” Mạc Tư Tước phát động tòan bộ lực lượng, lúc này đây dự cảm không lành của anh rất
mãnh liệt, Ôn Hinh không ổn!
—————————————— Ôn
Hinh là bị một cảm giác lạnh thấu xương dội tỉnh lại, bây giờ là mùa
đông khắc nghiệt, trên người cô cũng chỉ ăn mặc rất mỏng manh, phía
trên đỉnh đầu đột nhiên dội xuống một chậu nước lạnh như nước đá, cô run run bị cái lạnh xâm chiếm, cô ngước mặt lên phía trước, liền nhìn thấy
một gương mặt, ánh mắt hé ra mười phần hận ý nhìn chằm chằm vào cô. “Doãn Vân Tuyên, cô muốn làm cái gì vậy?” Thân thể Ôn Hinh lạnh lẽo, trong cổ họng rát buốt, mỗi câu nói, mỗi một chữ đều run run đến đáng thương
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...