Doãn Thiên Kình một thân màu trắng lễ phục chú rể xuất hiện ở bệnh viện, đặc biệt làm người khác chú ý.
Hắn đi ra khỏi thang máy,chạy đến phòng bệnh của Ôn Hinh,bác sĩ điều
trị chính cho Ôn Hinh cũng gấp gáp đi tới phía hắn, “Anh Doãn, anh đã
tới, Ôn tiểu thư đã xuất viện !”
“Cô ấy đi khi nào ? Đi một mình sao?” Doãn Thiên Kình chống một tay
lên trán, chau mày khiến khe rãnh giữa trán trở nên sâu thẳm.
“Nghe y tá nói, là một người đàn ông mang cô ấy đi ,Ôn tiểu thư hình như tự nguyện !”
Hắn hiện tại căn bản không kịp ngẫm nghĩ,người nào đưa Ôn Hinh đi .
“Vâng, tôi biết rồi!” Doãn Thiên Kình hiện tại hơi kinh ngạc trong lòng một chút, cũng không có lập tức đi tìm Ôn Hinh.
“Đem bệnh án của cô ấy cho tôi!”
Bác sĩ đem bệnh án của Ôn Hinh giao cho Doãn Thiên Kình, lúc hắn nhìn đến kia một xấp báo cáo kiểm tra kia, khuôn mặt tuấn tú càng âm trầm
không có một tia phập phồng.
Gió ngừng thổi, trời dần tàn, thế giới của hắn cũng từ từ suy sụp …
Lúc hôn lễ hủy bỏ,Doãn Thiên Kỳ đã an bài thỏa đáng,Doãn Chính Hào bị tức không nhẹ, Ôn Tố Tâm đưa Giản Ny đón trở về Doãn Gia, cả một buổi
chiều Doãn Thiên Kình cũng không có xuất hiện, thẳng đến khi lúc trời
xẩm tối, toàn thân hắn đều tản ra hơi thở băng lãnh, trực tiếp đẩy cửa
nhà ấm trồng hoa trên lầu hai.
“Thiên Kình?” Ôn Tố Tâm buông cái bình tưới trong tay xuống, nhìn
thấy thân hình cao to của hắn đứng cách bà không xa, mắt phải và da thịt của bà đột nhiên “Thình thịch” nhảy dựng lên.
“Thế nào mà bây giờ mới về? Mau đi xem Giản Ny một chút đi, cô ấy thiếu chút nữa động thai!”
“Con…đứa nhỏ nữa,tại sao con làm vậy?”
Ôn Tố Tâm đi tới phía hắn,lúc đứng lại trước mặt hắn ,bà vươn đôi
tay, lúc sắp đụng tới hắn, lại bị Doãn Thiên Kình bắt lấy, dùng sức nắm
bắt.
Hắn vung cánh tay đang cầm xấp báo cáo kiểm tra kia lên, ánh mắt có
thể xem là sáng như đuốc hoặc tựa như là sâu không lường được, cứ như
vậy giơ lên trước mặt Ôn Tố Tâm.
“Dì Tâm, Dì có thể nói cho con biết, vì sao Ôn Hinh là mắc căn bệnh giống với mẹ con?”
Doãn Thiên Kình nhất định phải cố gắng kiềm nén cơn tức giận đang dần cháy lên trong lòng, đáy mắt đầy tơ máu, như một con cự thú đang há
mồm, chực chờ đem đối phương nuốt vào trong bụng.
Hắn cho tới bây giờ cũng không có thật chán ghét Ôn Tố Tâm, cũng
không sợ bà sẽ thay thế mẹ của hắn, thay thế vị trí Nữ chủ nhân của Doãn gia, bà đã đem Ôn Hinh dẫn tới bên cạnh hắn, hắn hẳn phải cảm kích bà!
“Cái gì?” Gương mặt Ôn Tố Tâm trong nháy mắt liền trắng bệch, sau khi nghe được Doãn Thiên Kình nói, Bà khống chế không cho nước mắt trào ra, bà run rẩy tay nhận lấy xấp báo cáo kiểm tra trong tay Doãn Thiên Kình.
Không phải!
Không có khả năng!
Ôn Hinh là một tay bà nuôi lớn, vì sao bà cho tới bây giờ cũng không biết cô có bệnh tim!
“Dì Tâm, con bây giờ còn gọi dì một tiếng dì Tâm, con xin dì hãy giải thích cho con biết là vì sao?” Doãn Thiên Kình vẫn luôn biết Ôn Hinh có bệnh tim, thế nhưng hắn không biết, thật ra bệnh của cô cùng mẹ của hắn cũng giống như nhau, hai người đều là bệnh tim bẩm sinh,đều là trời
sinh ra đã có một trái tim không được hoàn chỉnh.
Thiên Huệ do lúc sinh Doãn Vân Tuyên bệnh tim đột nhiên bộc phát chết đi , vì thế Doãn Vân Tuyên vừa sinh ra, đã được mọi người trong Doãn
gia nâng niu trong lòng bàn tay, bởi vì cô ấy là bảo bối do mẹ của bọn
hắn dùng tính mạng mà đổi lấy!
Lúc Doãn Vân Tuyên sinh ra Doãn Thiên Kình đã mười tuổi , hắn tinh
tường nhớ kỹ, lúc đó Thiên Huệ ôm Doãn Vân Tuyên, bác sĩ nói thai nhi
trong bụng của bà ấy có tám mươi phần trăm có thể sẽ di truyền loại bệnh này, thế nhưng về sau, Vân Tuyên sinh ra , cô ấy rất khỏe mạnh, Doãn
Chính Hào cao hứng như muốn rơi lệ, bởi vì Thiên Huệ đã để lại cho hắn
một cô con gái khỏe mạnh!
Thế nhưng vì sao, Ôn Hinh, một người cùng Doãn Gia không hề có quan
hệ máu mủ ruột thịt lại cùng mắc một căn bệnh giống Thiên Huệ?
Hắn không cho đây là một sự trùng hợp, bác sĩ nói cho hắn biết, bệnh
tim của Ôn Hinh cũng là do di truyền, lúc hắn ở trong hôn lễ nhận được
điện thoại của Bác Sĩ gọi tới, cả người hắn đều bối rối!
“Không biết, Dì không biết…Vì sao Hinh nhi lại có loại bệnh này?” Ôn Tố Tâm đột nhiên cảm giác sắp có tai họa đến nơi.
Nàng luống cuống, rối loạn, bà cho rằng Bí mật mà hai mươi mấy năm bà che giấu sẽ có thể biến mất theo thời gian, nhưng bây giờ chân tướng
đột nhiên đã bị vạch trần , hơn nữa lại còn là ngoài dự liệu của bà!
Đây là Ý trời sao?
Bởi vì bà năm đó “treo đầu dê bán thịt chó”, vì thế bấy giờ mới gặp phải báo ứng!
Kỳ thực bà gả cho Doãn Chính Hào năm năm này vẫn luôn không hạnh
phúc, loại bằng mặt không bằng lòng này đối với bà mà nói cũng rất thống khổ.
Thế nhưng bà yêu Doãn Chính Hào không thua Thiên Huệ…
“Nếu như dì không muốn nói với con, thì có thể nói với cha!” Doãn
Thiên Kình nhìn thần thái muốn nói lại thôi của Ôn Tố Tâm, bà chật vật
ngã ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, xung quanh những cây Uất Kim Hương
khoe sắc được chăm sóc tốt, nhưng hắn đều cảm thấy châm chọc.
“Không,Thiên Kình, không được!” Ôn Tố Tâm thấy hắn đi, vội vã quỳ gối kéo vạt áo hắn lại.
Ánh mắt Doãn Thiên Kình trên cao nhìn xuống bà, Người đàn bà này ở
bên cạnh cha hắn đã năm năm, bà ta rốt cuộc là dạng đàn bà như thế nào!
“Dì van con, đừng cho Chính Hào biết…”
Ôn Tố Tâm sám hối quỳ gối trước mặt Doãn Thiên Kình, Doãn Thiên Kình
cảm thấy kiềm chế không thở nổi, hắn một tay kéo Ôn Tố Tâm dậy.
Hắn đối với bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào cũng luôn luôn đạm mạc, thế nhưng một Ôn Hinh, một Ôn Tố Tâm, cũng đủ làm cho hắn mất đi nguyên tắc của chính mình.
“Ôn Hinh, Ôn Hinh nó mới là con gái ruột của Chính Hào, là em gái ruột của con và Thiên Kỳ!”
Ôn Tố Tâm nước mắt như suối trào, bà muốn, có thể bà đã làm sai nhiều lắm, vì thế hiện tại ông trời mới thu hồi hết tất cả những thứ mà bà
cướp được trên tay của Thiên Huệ…
Doãn Thiên Kình tuy rằng đã đoán được kết cục này, thế nhưng lúc
chính tai nghe được Ôn Tố Tâm nói ra chân tướng này, hắn vẫn là không
thể ức chế rơi lệ , em gái, Ôn Hinh mới là em gái của hắn!
“Như vậy, Doãn Vân Tuyên là ai?” Hắn lạnh lùng liếc bà, các đốt ngón
tay cũng đã rã rời, Ôn Tố Tâm hai tay che mặt, thấp khóc nói, “Vân Tuyên là con gái của dì, hai mươi năm trước ở bệnh viện, dì đem con của mình
cùng Thiên Huệ tráo đổi …”
“Xin lỗi, Dì biết dì ích kỷ, dì không có nhân tính, thế nhưng Thiên Kình, con có thể không cho Chính Hào biết được hay không?”
“Vân Tuyên dù cho không phải là em ruột của con, thế nhưng con đã yêu thương nó hai mươi năm, con sẽ không đành lòng làm cho nó biết đây hết
thảy đều là giả đúng không?”
“Đừng cho Chính Hào biết, ông ấy sẽ không chịu nổi…”
Ôn Tố Tâm không ngừng dập đầu trước Doãn Thiên Kình, thế nhưng hắn
thủy chung đều vẫn duy trì tư thế cũ, vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng ,
trên cao nhìn xuống đưa mắt nhìn xuống bà.
“Ôn Tố Tâm, bà có nghĩ tới hay không? Ôn Hinh làm sao bây giờ?”
“Cha tôi làm sao bây giờ? Chúng tôi làm sao bây giờ?”
“Bà có nghĩ tới không? Ôn Hinh hẳn ở vị trí công chúa này, bà chỉ vì lòng ích kỉ hẹp hòi của chính bà!”
Doãn Thiên Kình phẫn nộ một cước đá văng chậu hoa bên chân, sau đó cũng không quay đầu lại hướng bên ngoài bước đi đi.
Kéo mở cửa phòng, Doãn Thiên Kình đột nhiên dừng lại, Doãn Chính Hào
che ngực, đứng cũng không vững xuất hiện ở trước mặt của hắn ——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...