Editor: Ninh Nhiên
????
"Này, cùng tao đi ra ngoài mua chút đồ." Sau khi Cinderella tắm rửa cho Lucifer xong, đột nhiên nhìn thấy Trisilia dẫm lên bước chân cao ngạo, lộc cộc từ trên lầu đi xuống rồi đứng yên tại nơi đó, ở trên cao nhìn về phía cậu, không khách khí ra lệnh.
Cinderella nhìn cô, mỉm cười nghe theo: "Được, chị gái."
Cậu đơn giản quét tước lại phòng tắm một chút, sau đó ngoan ngoãn đi đến trước mặt Trisilia, đầu hơi hơi cuối thấp, có vẻ hèn mọn mà lại vâng lời.
Trisilia nhìn chằm chằm cái đầu chỉ lộ ra xoáy tóc của cậu, trong lòng không biết có bao nhiêu cảm giác hư vinh ưu việt.
Nhìn đi! Chủ nhân thật sự của tòa trang viên này giống như một đứa hầu gái chân chính có địa vị thấp hèn, đối với cô vâng vâng dạ dạ, không dám thở mạnh hét to!
Trisilia nở một nụ cười, tôn lên đôi môi tô son đỏ tươi, có vẻ vô cùng khắc nghiệt ác độc.
Cinderella đi theo Trisilia ra cửa.
Trang phục hầu gái xám xịt cùng trang phục thục nữ lung linh gọn gàng, Cinderella so với chị kế cậu hiển nhiên có sự đối lập rõ ràng.
Mặc dù vậy, ánh mắt đầu tiên của mọi người vẫn dành cho Cinderella với dáng người cao gầy xinh đẹp.
Trisilia cũng chú ý tới điểm này.
Dù rằng cô đã ghen tị đến sắp phát điên, nhưng vẫn rất thích mang Cinderella cùng ra cửa.
Vì cái gì sao?
Bởi vì cô chính là muốn cho mọi người nhìn thấy, cho dù Cinderella xinh đẹp thì thế nào, chung quy cũng chỉ xứng làm một đứa hầu gái cả người phủ đầy bụi đất! Cô cũng muốn cho Cinderella hiểu rõ, cô có thể sở hữu những thứ mà cậu cả đời cũng không thể có được!
Giống như chỉ có chế nhạo và hạ thấp cậu như vậy mới có thể làm giảm bớt sự ghen ghét tràn ngập trong lòng như đang muốn tràn ra ngoài của cô.
Cinderella cùng Trisilia đi dạo từ tiệm châu báu, rồi lại đến cửa hàng quần áo.
Đương nhiên, những món đồ mua được đều do cậu xách.
Số lượng túi cậu phải xách chỉ có thêm chứ không bớt, túi đồ ngày một nhiều, gần như đã che khuất thân hình mảnh khảnh của cậu.
Có điều Cinderella vẫn không hề vất vả chút nào, chạy chậm theo sát phía sau Trisilia.
Cậu đã sớm tập thành thói quen.
Xung quanh có vài người dân biết được tình huống bên trong, không đành lòng nhìn bộ dạng cậu bị chị kế ngược đãi nô dịch, cùng nhau thở dài nói: "Haiz! Cô gái nhỏ thật tốt! Lớn lên xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng thiện lương.
Đáng tiếc, vận khí không tốt lắm, gặp phải người mẹ kế và chị kế như vậy!"
Cinderella cúi đầu, giống như không hề nghe được tiếng nói khe khẽ ẩn chứa sự đồng tình của những người bên cạnh.
Nhưng đáy mắt cậu lại tràn đầy trào phúng và lạnh lẽo, đôi mắt màu xanh da trời sớm đã biến thành màu lam u ám nặng nề, giống như là bầu trời không trăng không sao trong đêm đen, dục vọng gần như đã đem tất cả ánh sáng cắn nuốt không sót lại chút gì.
Thật là một đám người dối trá làm bộ làm tịch, chỉ biết nói mát* những chuyện không liên quan tới mình mà thôi.
Nếu bọn họ thật sự đồng tình với cậu, cảm thấy phẫn hận đối với hành vi của mẹ kế và chị kế thì vì sao đã qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không có một người nào chịu tới giúp cậu?
(*) Nói mát: lời nói dịu dàng, đồng cảm nhưng thật ra là chê trách, mỉa mai, châm chọc.
Ha! Quả nhiên trên thế giới này, người có thể cứu vớt chính mình, cũng chỉ có bản thân mình mà thôi.
Cinderella không bày tỏ thái độ gì, thậm chí ngay cả biểu tình cũng không hề biến đổi chút nào, vẫn luôn giữ vẻ mặt tươi cười ôn hòa, đi theo Trisilia quay trở về.
Chẳng qua hôm nay dường như có chút khác biệt.
Bởi vì sau khi Cinderella trở về không lâu liền nhận được một phong thư do sứ giả* đưa tới cửa.
(*) Sứ giả: là người đi đưa tin, truyền đạt lại mệnh lệnh và thông báo của vua quan bề trên.
Người kia, hình như là vệ binh hoàng gia?
Cinderella hơi suy tư tiếp nhận phong thư, sau đó đưa đến tay mẹ kế ở trên lầu.
Dựa theo 'quy củ', Cinderella không có tư cách để xem thư, nên cậu rất thức thời tránh đi.
Nhưng cậu vẫn có thể biết được ngọn nguồn mọi chuyện sau khi nghe thấy tiếng hét kinh động mừng rỡ đầy hưng phấn của Antasia và Trisilia.
Bên trong phong thư là thư mời vũ hội, vũ hội là do quốc vương vì hoàng tử mà tổ chức.
Hoàng tử của vương quốc này muốn tìm vương phi, sẽ tuyển chọn một trong tất cả các cô gái tham gia vũ hội vào hôm đó.
Tất cả các cô gái đủ tư cách trong toàn Thành đều có cơ hội tham gia vũ hội, cũng có cơ hội trở thành vương phi của hoàng tử.
"Các cô gái, có thể trở thành vương phi hay không thì phải dựa vào chính bản thân các con rồi! Đến lúc đó, nhớ mặc bộ quần áo xinh đẹp lộng lẫy nhất, gương mặt phải trang điểm thật tinh xảo, mang lên trang sức long lanh nhất, nhất định phải làm cho hoàng tử lựa chọn một người trong số các con!"
Tiếng dạy bảo của mẹ kế vừa kiêu ngạo vừa ân cần truyền đến.
Cinderella ở dưới lầu nghe được rõ ràng chính xác, nụ cười nhất thành bất biến* trên mặt cậu thoáng chốc đã tiêu giảm đi vài phần.
(*) Nhất thành bất biến: Đã hình thành thế nào thì giữ nguyên như vậy, không thay đổi, không đổi mới.
Chờ đến khi nhìn thấy Trisilia hưng phấn đến mức hai má đỏ hồng, không màng hình tượng xách theo váy đầm chạy xuống, tươi cười trên mặt cậu đã hoàn hoàn biến mất.
Mèo mập Lucifer từ một bên dạo bước đi đến, vốn dĩ vẫn đang cao ngạo ngẩng cổ, bộ dáng không ai bì nổi, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt thâm trầm không còn ý cười của Cinderella liền giật mình một cái, lui lại mấy bước trốn đến góc chết mà Cinderella hoàn toàn không nhìn tới, mắt mèo nhanh chóng nhìn xung quanh trái phải một vòng, tìm một đường tắt nhanh chân chạy mất.
Trisilia lại chậm chạp không hề phát hiện ra Cinderella có cái gì không ổn.
Trên tay cô cầm bộ váy tự cho là đẹp nhất trong tủ quần áo của mình, đi đến trước mặt Cinderella đưa váy cho cậu, ngẩng cao đầu, từ khóe mắt liếc nhìn cậu, ra lệnh nói: "Đem cái váy này đi giặt rồi cẩn thận ủi thẳng một lượt.
Trong vòng hai ngày, tao muốn nhận được cái váy này."
Cinderella cúi thấp đầu, thời điểm ngẩng đầu lên trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp như thường ngày.
Cậu nhẹ giọng hỏi: "Đây chính là bộ váy chị thích nhất.
Hai ngày này, chị có hoạt động gì quan trọng sao?"
"Hừ, nói cho mày cũng được thôi, hai ngày sau tao phải đi tham gia vũ hội của hoàng tử! Đến lúc đó, tao có thể trở thành cô dâu của hoảng tử!" Trisilia có chút hưng phấn nói, đôi mắt sáng long lanh.
Ngay sau đó, cô lại khinh thường nhìn cậu một cái, ngữ khí mang theo sự khoe khoang và đắc ý: "Mày cũng không cần hâm mộ, bởi vì mày căn bản không đi được.
Cho dù có thể đi, quần áo của mày đều xám xịt cũng chỉ xấu mặt tại vũ hội mà thôi, hoàng tử khẳng định sẽ không coi trọng một cô gái xám xịt lại dơ bẩn như mày đâu!"
Lời nói của cô vừa ác độc vừa chói tai, nhưng Cinderella lại không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ rũ mí mắt xuống, ôm chiếc váy Trisilia đã đưa cho cậu vào lòng, nhẹ giọng nói: "Chị nhất định phải đi sao?"
"Tao đương nhiên phải đi!" Trisilia bởi vì câu hỏi của cậu mà trừng cậu một cái, sau đó duỗi tay sờ sờ mặt của mình, bộ dáng say mê, cảm giác mười phần ưu tú: "Tao lớn lên xinh đẹp như vậy, so với những cô gái trong Thành còn đẹp hơn nhiều! Đến lúc đó, hoàng tử gặp được tao nhất định sẽ yêu tao!"
Cô đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, ngoài nụ cười nhạo bán và lạnh nhạt, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện một nụ cười ngọt ngào, Cinderella nhìn thấy, đôi mắt màu xanh da trời lại càng thêm thâm trầm, mơ hồ biến thành một màu lam âm u.
"Ha! Em lớn lên khó coi như vậy, hoàng tử làm sao có thể coi trọng em?" Antasia cũng cầm váy đi xuống, vừa vặn nghe được lời nói của Trisilia, lập tức mở miệng phản bác, cười nhạo em gái của mình ảo tưởng không thực tế: "Nói thật, Trisilia, em ngoại trừ có làn da trắng ra thì ngũ quan không hề xuất sắc chút nào, có thể nói là bình thường, em lấy cái gì để làm hoàng tử thích?" Cô ta nói tới đây, lại sờ sờ mặt chính mình, hiển nhiên vô cùng hài lòng với dung mạo của cô ta, bộ dáng đắc ý dào dạt: "Hoàng tử chắc chắn sẽ thích một cô gái xinh đẹp lại có khí chất như chị!"
"Chị nói hươu nói vượn cái gì!" Đột nhiên bị chọc thủng mộng đẹp, Trisilia tức giận đến nổi điên, há mồm liền bắt đầu ác độc trào phúng người chị tự cho mình là giỏi này: "Tốt xấu gì em cũng có một làn da trắng, chị thì sao? Lớn lên xấu thì không nói, cả người khí chất thô tục, ngay cả làn da cũng đen như vậy, nếu hoàng tử coi trọng chị thì mới là mắt mù!"
"Em!" Antasia bị lời nói của cô chọc giận đến cả người phát run, duỗi tay run run rẩy rẩy chỉ vào cô, bỗng nhiên bưng kín mặt, khóc lóc chạy lên lầu: "Chị phải đi nói cho mẹ biết!"
"Hừ!" Trisilia kiêu căng hừ một tiếng, nhếch khóe môi, đắc ý dào dạt mỉm cười: "Thật là vừa ngu vừa xấu! Quá làm trò cười cho thiên hạ rồi!"
Cô đương nhiên không ý thức được, tư thái ngu xuẩn lại cao ngạo kia của cô, so với chị gái quả thật không khác nhau chút nào.
'Lời bình phẩm' đó hiển nhiên khi dùng ở trên người hai chị em các cô càng thêm thích hợp.
Cinderella vẫn luôn lẳng lặng nhìn hai chị em khắc khẩu, chờ sau khi Antasia khóc lóc chạy đi mới chăm chú nhìn Trisilia thật sâu, mỉm cười hỏi cô lần nữa: "Chị nhất định phải đi sao?"
Trisilia kinh ngạc nhìn cậu, nhướng cao đôi lông mày thon dài mà có vẻ khắc nghiệt: "Đương nhiên!" Sau đó cô suy nghĩ một chút, bỗng nhiên khinh thường nhìn cậu một cái, cười lạnh: "Như thế nào, mày sẽ không thật sự có ý nghĩ kì lạ muốn đi tham gia vũ hội đó chứ? Thôi đi! Giống như mày thì chỉ thích hợp làm một cô hầu gái, cho dù có đi cũng chỉ làm xấu mặt mà thôi! Đến lúc đó, chính là vứt đi mặt mũi của nhà chúng ta!"
Nhưng sâu trong những lời nói khắc nghiệt đó của Trisilia lại cất giấu sự ghen ghét và cảm giác nguy cơ.
Cô chăm chú nhìn gương mặt trắng nõn mỹ lệ của Cinderella, hơi híp mắt lại, sau đó lộ ra một nụ cười ác ý: "Thay vì nghĩ đến những việc có cũng như không này, không bằng đi làm nhiều thêm vài chuyện ý nghĩa thật sự muốn làm, mày nói đúng không, cô bé lọ lem của chúng ta?"
Cinderella trầm mặc, bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, một lát sau mới giương lên nụ cười không giống ngày thường, nhẹ giọng phụ họa lời nói của cô: "Chị nói rất đúng, chị gái."
Trisilia tức khắc thả lỏng, tràn đầy khinh thường mà liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó dẫm lên bước chân cao ngạo, lẹp xẹp lẹp xẹp chạy lên lầu.
Cô không biết rằng, Cinderella vốn đang nhìn theo cô rời đi, bỗng cuối đầu đem mặt vùi sâu vào váy đầm của cô ngửi ngửi, lộ ra biểu tình phức tạp, xen lẫn si mê và điên cuồng.
"...Bộ dáng này của em, sẽ khiến tôi rất khó kiềm chế đó, Trisi."
Nếu cô thật sự khăng khăng muốn đi tham gia vũ hội, cậu cũng chỉ có thể thực hiện kế hoạch trước thời hạn thôi.
Cho nên, vì sao lại không hưởng thụ thật tốt mấy ngày yên bình còn sót lại đúng không? Đến lúc đó, nếu như tuyệt vọng đến phát khóc, ngàn vạn lần cũng không thể trách cậu được, cậu yêu nhất, yêu nhất, yêu nhất chính là Trisilia.
Cinderella chậm rãi lộ ra một nụ cười vừa bệnh hoạn vừa có tố chất thần kinh.
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Hì hì hì, cảnh báo trước cấp độ cao! Sau vũ hội, 'cô bé lọ lem' sẽ lập tức hắc hóa nha! Gương mặt thật sẽ bị bại lộ! Ai có trái tim không tốt xin tự giác an ủi bản thân, moah moah~
Ps: Tác giả ngốc nghếch sợ bị khóa truyện quá đi...!Nên là nếu viết hơi hàm súc một chút, mọi người hẳn là sẽ không có ý kiến đâu đúng không?
Nhiên: Viết cảnh H trên Tấn Giang sẽ dễ bị khóa truyện, nên may mắn chúng ta sẽ có thịt zụn còn không thì cùng nhau húp nước lèo nha chị em ╮(︶︿︶)╭.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...