Đau đến rứt gan rứt ruột, đau đến tận xương tận tủy, đau đến vô biên vô giới, đau từ đầu đến chân! (nguyên văn: đau từ đầu đến đuôi)
Từ sau khi hắn theo cái tên A Đạt tiểu tử kia biến mất, liền cảm nhận được một trận đau nhức đến chết đi sống lại; mà cách tránh đi đau đớn nhanh nhất, cũng là rõ ràng nhất chính là — bất tỉnh, cho nên, hắn lập tức thả bản thân mình rơi vào một khoảng đen tối vô hạn.
Thế nhưng cách nhanh nhất không phải lúc nào cũng là cách tốt nhất, bởi vì hôn mê rồi cũng sẽ tỉnh lại, mà tỉnh lại nếu phát hiện đau đớn vẫn như cũ không chút nào giảm thì thế giới thực là con mẹ nó đáng chết!
Ít nhất còn có chút an ủi đó là — cảnh sát đến rồi; nói cách khác, xe cứu hộ cũng mau tới. Mặc dù hắn thấy kích thước của cảnh sát đại nhân có vẻ to đến đáng sợ, nhưng hắn vẫn an tâm nhắm mắt chờ cứu viện.
Người bị thương nặng khó tránh khỏi bị ảo giác, hắn nghĩ.
Một cỗ đau đớn vẫn như cũ đánh úp hắn, mặc kệ hắn có bao nhiêu kiên cường, bao nhiêu thể diện, lúc này cũng không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
“Meo ~ “
Meo ~?! Cái quái gì …
Meo ~
Hắn khiếp sợ trừng hai mắt, vừa lúc gặp phải cái tay của ông cảnh sát — thực to … chạm vào lưng hắn, một khắc tiếp theo, hắn lại bị một cỗ đau đớn kịch liệt lấn tới, bất tri bất giác chìm vào bóng đêm.
Khi hắn tỉnh lại, bất chấp đau đớn, đầu hắn động một cái cúi xuống –
Thực là SHIT mà, cái tiểu tử A Đạt kia cư nhiên đem hắn vào thân thể con mèo sắp chết này!
Hắn nhịn không được mở miệng kêu meo ~, được một lúc cuối cùng không còn đủ khí lực đành dừng lại. Hắn liếc mắt xuống chút nữa, cảm thấy thực buồn nôn.
Phải làm sao bây giờ?
Một khi linh hồn của con mèo này đã bị mang đi, ‘ở trên’ khẳng định là sẽ không phái người đến tìm nó nữa, kể từ đó, hắn phải trú ngụ trong cái thân thể khốn khổ này, đến tận lúc ‘ở trên’ thấy không đúng tới cải chính sai lầm mới thôi.
Đáng chết! Hắn phải ngụ trong cái thân thể meo ~ này bao lâu? Càng đáng chết cái tên cảnh sát hỗn đản kia lại vứt hắn đến chỗ này chờ chết!
Đừng nói tới việc đi tìm chỗ chữa trị, hắn căn bản là muốn động đậy cũng không được! Bụng có một cái lỗ lớn, tứ chi chỉ còn lại một tay … ách một chân có thể cử động, còn phải dùng để che lại bụng mình phòng không cho ruột gan tiếp tục xổ ra. Aha, ít nhất còn một ưu điểm — cam đoan hắn sẽ không đói bụng.
Càng đáng sợ hơn là, nếu như ‘ở trên’ giống với dưới này hiệu suất làm việc không cao, có trời mới biết bọn họ chừng nào mới phát hiện ra sai sót mà đến sửa? Nói không chừng đến lúc đó hắn đã tan xương nát thịt, hoặc là bị con chó ngu ngốc kia xẻ xác rồi, mà hắn còn phải sống trong cái nơi thối nát đáng sợ dọa chết người … ách … dọa chết mèo này nữa.
Càng nghĩ càng sợ, nghĩ sợ đến da đầu run lên, hắn rốt cục nhịn không được kêu lên cứu mạng!
“Meo ~ hu hu …” Cứu mạng!
SHIT!
“Meo ~ hu hu …” Cứu mạng!
Quả thực là SHIT mà!
“Trời ạ! Nó thế này mà còn sống quả thực là kỳ tích!”
Phương Trọng Quần sợ hãi than không thôi.
Hiệp sĩ xe máy – Kha Uyến Trúc từ khi đi vào phòng khám thú y, thấy rõ con mèo nằm trên bàn chữa trị bị thương đến máu thịt lẫn lộn, không kìm được hai hàng nước mắt tuôn rơi. Cô lại rưng rưng, nghẹn ngào thì thào cầu xin:
“Phương đại ca, mau cứu nó đi! Anh xem nó thực đáng thương, mau cứu nó!”
Phương Trọng Quần nhíu nhíu lông mày, quay lại kiểm tra một lát rồi lắm lắc đầu.
“Nó bị thương thực sự quá nặng, Tiểu Muội, cách thích hợp nhất là mau mau một chút giúp nó giải quyết hết thảy nỗi thống khổ này.”
“Không!” Uyển Trúc hoảng sợ hét lên một tiếng. “Anh sao có thểi nói như vậy. Nó cũng là một sinh mệnh đó! Anh … anh sao lại có thể không thử một lần liền từ bỏ?”
“Nhưng, nhưng là …” Phương Trọng Quần khó xử nhìn lại con mèo đến kêu lên một tiếng cũng không được. “Nó thực sự là …”
“Em mặc kệ!” Uyển Trúc dậm mạnh một cước. “Anh nhất định phải cứu nó! Nếu không sau này ngày nào em cũng sẽ đến đây khóc nháo, khóc đến mức …”
Kia còn phải! Cô gái này cái gì cũng dễ nói chuyện, chỉ là đối với việc chế tạo nước mắt đặc biệt có hứng thú, buồn cũng khóc, vui cũng khóc, giận giữ càng phải khóc, một ngày không khóc một lần liền cảm thấy cả cơ thể đều thiếu sót. Nếu thế cho cô một cái cớ ngày ngày đến chỗ hắn lấy nước mắt rửa mặt, không cần bao lâu, bạn bè thân hữu của hắn tự động cho rằng hắn gây nên tội, sau đó sẽ chạy tới hỏi tội hắn sao lại bắt nạt người ta, còn do không được hắn phủ nhận, thậm chí còn bắt hắn phải — lấy cô!
Nghĩ đến đây, Phương Trọng Quần bất giác run sợ. “Được, được, được! Anh thử xem, anh thử xem! Thế này được chưa?” Hắn bất đắc dĩ nói: “Nhưng nói trước, anh sẽ cố gắng hết sức cứu nó, nhưng không dám nói chắc sẽ thành công đâu.”
Uyển Trúc nhẹ nhàng gật đầu. “Được, anh cố hết sức cứu nó là được rồi, nếu như thực sự không cứu được …” Cô khẽ rên một tiếng. “Em sẽ không trách anh.”
Gần hai tiếng đồng hồ sau đó, trừ lúc gọi điện thoại báo về nhà, Uyển Trúc đều ngồi ngoài phòng trị liệu rơi nước mắt.
Không có biện pháp, cô chính là như vậy, từ nhỏ đều không chịu được khi nhìn thấy động vật nhỏ chịu khổ, trên đường gặp con chó con mèo nào bị thương, bị đói, đều nhịn không được muốn cứu chúng, thuận tiện nhỏ xuống vài hàng nước mắt. Người xưa nói con bị đánh, mẹ thấy đau, còn cô phải đổi thành chó mèo bị đánh, Uyển Trúc thấy đau.
Hoàn hảo Phương Trọng Quần là bạn tốt của anh cả cô – Kha Thụy Văn, nếu không mấy cái chi phí chữa trị cho nhóm tiểu động vật này sẽ làm Kha gia phá sản mất.
Rất lâu sau, Phương Trọng Quần rốt cục cũng mệt mỏi đi ra từ phòng trị liệu, Uyển Trúc lập tức nhảy dựng lên.
“Thế nào, nó thế nào rồi?”
Phương Trọng Quần liếc mắt: “Nói thật, mặc dù khả năng sinh tồn của con mèo này quả thức rất kiên cường, nhưng nó sống đến giờ quả thực đã là kỳ tích.” Hắn miễn cưỡng ngồi xuống. “Tiếp sau đây, cái chúng ta cần là một kỳ tích nữa mới có thể làm nó tiếp tục sống.”
Khuôn mặt Uyển Trúc lại sụp xuống.
“Vậy … vậy …”
Phương Trọng Quần thở dài. “Tiểu Muội.” Hắn kéo cô ngồi xuống, bàn tay cũng vỗ nhẹ lên tay cô an ủi. “Liền theo lẽ thường đi, anh sẽ cố gắng hết sức cứu nó, em cũng không cần phải đến thăm nó, nếu như nó thực sự không sống nổi, em cũng không cần quá thương tâm, còn nếu nó may mắn sống sót, anh sẽ giúp nó trị liệu thỏa đáng, sẽ giúp nó tắm rửa, diệt bọ, diệt chấy, tiêm phòng dại, xin giấy chứng nhận, sau đó báo cho em đến đón nó về, OK?”
Uyển Trúc cắn cắn môi.
“Anh thề sẽ cố gắng hết sức cứu nó?”
Phương Trọng Quần giơ hai ngón tay lên.
“Anh thề!”
Uyển Trúc hít hít mũi.
“Vậy … Bây giờ em có thể đi nhìn nó một chút được không?”
Phương Trọng Quần buồn ngủ day day mũi.
“Thực không chịu nổi em, chỉ là con mèo hoang nhặt được ở đường thôi mà … được rồi được rồi, mau đi xem nó đi.” Lời của hắn nói còn chưa hết, Uyển Trúc đã chạy đi mất dạng.
Trừ đầu cùng cái đuôi, khắp người con mèo đều băng kín, nằm thê thảm trên bàn trị liệu. Nước mắt không nhịn được lại tuôn ra, Uyển Trúc giơ tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.
“Ngoan nha hức, mèo con, em phải, phải mau khỏe lên hức …”
Con mèo nhỏ đột nhiên mở mắt, con mắt đen trong suốt nhìn mặt cô chăm chú, chẳng nghĩ được động vật lại có khả năng như thế, Uyển Trúc nhanh chóng cho nó một nụ cười vẫn còn vương lệ.
“Chờ sau khi em tỉnh lại, chị cam đoan mang em trở về chăm sóc. Có gối rất êm nha, còn có cá tươi em thích ăn, về sau em cũng không phải chạy lung tung ở nơi này rồi lại bị xe đâm nữa.”
Con mèo nhún nhún cái mũi, phát ra âm thanh suy yếu tựa hồ như muốn kháng nghị cái gì meo ~
“Được, được! Em có thể chạy ra ngoài, nhưng phải là sau khi chị dạy em qua đường như thế nào mới cho em ra ngoài được.”
Con mèo muốn ném cho cô một cái nhìn khinh thường nhưng mèo không thể làm thế được nên trong lòng nó chỉ có thể thầm mắng:
Đồ ngu ngốc!
Bà Kha – Chu Tố Nghi vừa nhìn thấy con gái bảo bối hai mắt đỏ hồng trở về, liền ra đón quan tâm hỏi:
“Thế nào? Có cứu được hay không?”
Cho đến bây giờ, nhà họ Kha đối với việc con gái mình thiện lương vô bờ thỉnh thoảng lại mang ‘rác rưởi’ về nhà cũng không nề hà gì. Cho nên nhà họ Kha ngoài một con vẹt ngu ngốc chỉ biết kêu quang quác, còn có hai con mèo lười ngủ ngày, một con rùa đen, ba con chuột màu vàng, cùng hai con chó, mặt khác những con chó mèo dễ nhìn một chút qua lời bà Kha nhiệt liệt giới thiệu đều được người ta đem đi nuôi.
Hoàn hảo nhà tổ tiên Kha gia để lại là khá rộng rãi, một nhà mười bốn người cũng không tính là đông.
Mà an ủi người ta chính là nhóm động vật của Kha gia đầu thực hòa thuận, chó sẽ không nhàm chán đuổi mèo chạy loạn, mèo cũng sẽ không vờn bắt ba con chuột hay vẹt, vẹt lại càng không chọc con rùa đen.
Ở trong cái nhà mà vật nhiều hơn người này, cái gây ra phiền nhiễu nhiều nhất lại là chủ nhân cái nhà này.
Đứng đầu Kha gia là Kha Quý Thương – giám đốc bộ phận nghiệp vụ của tập đoàn Phong Thị, nữ chủ nhân – Chu Tố Nghi là người vợ, người mẹ chuẩn mực, hai con Kha Thụy Văn, Kha Thụy Long cùng làm việc tại tập đoàn Phong Thị, con gái 19 tuổi Kha Uyển Trúc sau khi tốt nghiệp cao đẳng cũng thuận lợi giữ một chức vụ nho nhỏ trong tập đoàn Phong Thị.
Mới tốt nghiệp cao đẳng mà có thể làm cho Phong Thị thực sự làm cho người ta đố kỵ, Uyển Trúc trong lòng hiểu được, nếu không phải nhờ các mối quan hệ của cha cùng hai anh trai, chỉ sợ là cô không chen chân nổi vào công ty lớn như vậy.
Thấy mẹ quan tâm lo lắng hỏi, Uyển Trúc không khỏi hóc mắt lại phiếm hồng.
“Không biết, Phương đại ca nói …” Cô sụt sịt mũi. “Cần một cái kỳ tích nữa mới làm nó sống được.”
“Ách …” Chu Tố Nghi nhíu nhíu mi, rồi lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng an ủi. “Yên tâm, không có việc gì, y thuật của Phương đại ca con không phải là rất tốt sao?” Nói xong lại dẫn con gái đi đến phòng khách. “Trong số nhóm động vật con đưa đến, có lần nào nó cứu không được? Lúc đầu nó đều nói một chút nắm chắc cũng không có, sau một hồi, nó không phải là gọi con đến đón về đấy sao?”
“Nhưng, nhưng là lúc này đây con thấy thực là không xong.” Uyển Trúc sợ hãi không thôi ngồi xuống hai tay ôm lấy ngực. “Bụng nó bị thủng một lỗ, bên trong có cái gì xanh xanh trắng trắng đều xổ ra …” Cô ghê tởm nuốt xuống một ngụm nước bọt. “Bốn chân thì hỏng mất ba, con thấy rất kỳ lạ nó như thế nào còn có thể sống đây.”
Cái gì xanh xanh trắng trắng … Kha Thụy Long đang cầm trên tay muỗng thạch định đưa lên miệng thì đột ngột dừng động tác, hắn nhìn chằm chằm vào muỗng thạch đang rung rung, miệng nuốt một ngụm nước miếng, suýt nữa thì đem toàn bộ đồ ăn vừa ăn phun hết ra.
Kha Quý Thương cùng Kha Thụy Văn đều không nói lời nào, đồng loạt bỏ thạch lên bàn, Chu Tố Nghi nhẹ nhàng cười lắc lắc đầu, quay sang an ủi con gái:
“Được rồi, Tiểu Muội, đừng lo lắng quá, nếu quả thực là nó không qua khỏi, cũng là Thượng Đế muốn gọi nó về Thiên Đường, con nên vui mừng cho nó, không phải sao?”
“Nhưng, nhưng là …”
“Đừng nhưng nhị gì nữa,” Chu Tố Nghi lại vỗ vỗ tay cô. “Con còn chưa ăn tối phải không? Mẹ có để phần con đấy, con có muốn …”
Còn chưa nói hết, Uyển Trúc đã la lên một tiếng. “Không cần đâu, chỉ cần nghĩ đến con mèo đáng thương đó, từ bụng nó xổ ra nào ruột gan tim phổi …”
Ba người đàn ông không hẹn mà cùng đồng loạt đẩy đĩa thạch ra xa thêm một chút.
Trời ạ! Con bé mà còn nói thêm nữa, khẳng định là ba ngày không ăn nổi cơm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...