Cô bé lọ lem thay thế

Phong Tông Hàn vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng nói đều châm biếm miệt thị của Tang Nhược Quyên.
“Nói cho cô biết, đừng nghĩ cái vẻ tội nghiệp của cô có thể giữ được anh ấy ít lâu, anh ấy chẳng qua chỉ là thay đổi khẩu vị mà thôi, đợi đến khi thấy hết mới mẻ rồi, cô cứ ngồi đó mà chờ người ta cười cô chết, tôi một chút cũng không đồng tình cô, thực là tiện nhân!”
“Câm mồm!”
Lại nhìn thấy Uyển Trúc cắn môi, nước mắt lưng tròng, bộ dạng đáng thương, tất cả lí trí của Phong Tông Hàn như bay đi đâu hết. Hắn chạy vọt vào văn phòng, xẹt qua mẹ con tang Nhược Quyên – -suýt nữa xô ngã bọn họ, trước con mắt của toàn bộ nhân viên phòng thu phát ôm Uyển Trúc vào lòng, đồng thời cuồng nộ mắng Tang Nhược Quyên:
“Cô mới là con mẹ nó khốn nạn!”
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau, Từ Tuyết Phân mới kinh hãi kêu lên:
“Cậu sao có thể nói như vậy? Nhược Quyên là vị hôn thê của cậu! Nó chẳng qua là bất mãn đứa con gái này biết hai đứa sắp kết hôn còn cố tình dây dưa, cho nên mới …”
“Tôi đáng chết mới không lấy cô ta!”
“Cái gì?!” Mẹ con họ cùng sợ hãi kêu lên. “Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Chính là ý đó. TÔI KHÔNG LẤY TANG NHƯỢC QUYÊN!” Phong Tông Hàn sắc mặt đen sì gằn giọng từng chữ từng chữ một nói ra.
“Nhưng đứa bé …”
“Gặp quỷ, đứa bé đó căn bản không phải con tôi!”
Toàn bộ nhất thời nổi lên tiếng xì xào.
Phong Tông Hàn vẫn tiếp tục rống giận: “Các người nghĩ tôi ngu như vậy sao? Nghĩ rằng cấu kết với bác sĩ làm báo cáo giả thì qua mặt được tôi chắc? Mẹ kiếp! Tôi chẳng qua là đang chơi lại các người thôi, xem các người còn định giở trò gì, các người còn tưởng thật!”
Mẹ con Tang Nhược Quyên nhất thời đứng im như trời trồng (Nguyên văn石柱: cột đá)
Đang nép trong ngực Phong Tông Hàn, Uyển Trúc ngẩng đầu đẩy hắn.
“Đừng nói nữa, Tông Hàn, ở đây nhiều người như vậy, không phải …”
“Anh càng phải nói!” Phong Tông Hàn đã bị lửa giận chiếm lĩnh, hai mắt vằn đỏ.
“Định chơi tôi? Hừ! Con của Paul phải không?”
Hai mẹ con họ đồng thời thở hắt ra một hơi.
“Các người thực sự là đủ vô sỉ, dám lấy con của thằng khác đổ lên đầu tôi, không muỗn các người khó xem còn không biết xấu hổ, cư nhiên dám đến đây làm loạn! Mẹ kiếp! Thực sự là đủ ngạo mạn, có muốn tôi giúp các người lên trang nhất báo hay không?”
Uyển Trúc nhị không được lại kéo kéo hắn.
“Tông Hàn, xin anh đừng nói nữa, bọn họ đã đủ …”

“Đủ vô sỉ!” Phong Tông Hàn cướp lời. “Bọn họ đáng chết cư nhiên dám đến mắng em? Em mới là người anh yêu, mới là người anh muốn lấy, bọn họ cư nhiên dám đến mắng em?!”
Toàn bộ lại nổi lên tiếng xì xào lần nữa.
“Tông Hàn, đừng lại …”
“Trong thiên hạ bọn họ chính là vô sỉ nhất, loại phụ nữ đáng chết không biết xấu hổ, đĩ điếm chính là đĩ điếm, dâm phụ chính là dâm phụ, thực sự là con mẹ nó một đôi cứt chó, bọn họ quả thực là …”
Vu Khiêm cùng Mạc Thanh Phong vừa vào cửa đồng dạng kinh sợ đánh giá Phong Tông Hàn như sắp phát điên.
“Cậu ta điên rồi.” Vu Khiêm bình luận.
“Thực sự rất giống.” Mạc Thanh Phong tán đồng.
Vu Khiêm hai mắt tràn đầy hứng thú.
“Tôi lần đầu tiên thấy cậu ta phát hỏa.”
Mạc Thanh Phong ngạc nhiên.
“Lần đầu tiên? Cậu ta trước kia cũng không …”
“Trước kia?” Vu Khiêm cười xùy một tiếng. “Trước kia đó không gọi là phát hỏa, gọi là tức giận, cũng có thể là không vui. Bây giờ mới gọi là phát hỏa, phát nộ, phát rồ, tùy cậu gọi thế nào thì gọi, dù sao cậu ta cũng giận đến phát điên rồi.”
“Ừ …” Mạc Thanh Phong nghĩ nghĩ. “Cũng đúng, tôi cũng chưa từng nghe cậu ta mắng người khó nghe như vậy.”
Mà Kha Quý Thương nghe chuyện liền đến nhìn thấy vừa kinh ngạc cũng thật vừa lòng cười nhẹ.
Cuối cùng cũng công khai rồi, mình biết cậu ta thật lòng với Tiểu Muội mà.
Mà Tiểu San cùng Thiến Thiến thì thất vọng toàn tập.
Biết thế đã mở cuộc cá cược ‘tổng tài và Uyển Trúc có kết quả không’ rồi!
Uyển Trúc nghe lời cha liền cứng rắn lôi Phong Tông Hàn đang mắng người không ngừng đi ra.
Vu Khiêm tự mình lái xe đưa Uyển Trúc cùng Phong Tông Hàn đến nhà họ Kha, nghe nói Phong Tông Hàn ở nhà họ Kha là toải mái tự tại nhất. Mạc Thanh Phong phụ trách tiễn mẹ con họ Tang có khả năng bị mất tích. Trong Phong Thị râm ran tin đồn, Tiểu San cùng Thiến Thiến lại mở cuộc cá cược mới.
Tổng tài cùng Uyển Trúc khi nào thì kết hôn?
Chập tối tan làm về nhà, Kha Quý Thương vừa vào cửa đã thấy Phong Tông Hàn đã bình tĩnh trở lại đang cùng Uyển Trúc, Đại Tiểu Bì thành một đôi đang vui vẻ chơi đùa, ông không khỏi lắc đầu thở dài.
Chu Tố Nghi lau tay vào tạp dề rồi đưa ra đón.
“Có chuyện gì? Lúc sáng tổng tài của ông đến, mặt nhăn như khỉ ăn ớt(*), Uyển Trúc vừa dỗ vừa khuyên, sau đó tôi lại phải chạy đi lấy bánh pudding thanh long cậu ta thích ăn nhất cho cậu ta, lúc đó mới chuyển giận thành vui.”
(*nguyên văn là mặt thối như ăn SHIT)

Bỏ cặp táp xuống ghế xong, Kha Quý Thương mới đi đến đứng bên cửa sổ.
“Sau này không cần gọi cậu ta là tổng tài, gọi tên cậu ta là được rồi!” Ông dùng đầu hất hất chỉ Phong Tông Hàn.
Chu Tố Nghi ngạc nhiên nhìn sang Phong Tông Hàn.
“Vì sao?”
“Xem bộ dạng hai đứa nó không lâu nữa sẽ kết hôn, bà không thể gọi con rể là tổng tài được, phải không?”
Vẫn còn chưa hiểu lắm.
“Ông sao tự dưng lại nói thế?” Chu Tố Nghi lại hỏi.
Kha Quý Thương cười cười.
“Biết cậu ta lâu như vậy, tôi vẫn là lần đàu tiên nhìn thấy cậu ta phát hỏa lớn như thế, thực sự y như khủng bố!”
Càng nói Chu Tố Nghi càng mơ hồ!
“Này, rốt cục thì ông đang nói cái gì?”
Kha Thụy Văn, Kha Thụy Long vừa vặn về theo sau bỏ cặp lên sô pha, liền đi đến kêu lên:
“Cha, mau nói cho bọn con biết, mọi người đều nói hôm nay phát điên, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
“Phát điên?” Kha Quý Thương nhún vai. “Ừm, cũng không kém nhiều lắm. Sáng nay, mẹ con nhà họ Tang đến công ty mắng Tiểu Muội, mắng nó đến mức nó khóc nước mắt nước mũi ròng ròng, tổng tài … à, Tông Hàn biết được, cũng không quản hôm nay có cuộc họp thường niên với các lãnh đạo cao cấp, lao một mạch ra ngoài đi cứu Tiểu Muội, đem mẹ con Tang tiểu thư mắng cho một hồi, mà … uhm, mắng thực sự rất khó nghe, cái gì Tam Tự Kinh, lời thô tục nào cũng đem hết ra mắng.”
Ông che miệng ho.
“Nói thực ra, chúng ta trước kia đều tưởng cậu ta ít khi giận dữ, nhưng so với hôm nay, phải nói là cậu ta chưa từng nổi giận mới đúng.”
“Thực sự đáng sợ như vậy?” Kha Thụy Long nghẹn lời.
“Đâu chỉ đáng sợ, thực là điên ý.” Kha Quý Thương thở dài nói. “Nếu cậu ta phát hỏa với cha như vậy, cha khẳng định mình cũng khiếp sợ.”
“Thực đáng tiếc.” Kha Thụy Long lẩm bẩm: “Lần sau nhất định phải nhanh chân đến xem mới được.”
“Em muốn xem? Vậy thì dễ ợt,” Kha Thụy Văn nhăn nhở cười cười: “Đi chọc cho Tiểu Muội khóc là được rồi.”
“Đi! Thần kinh à!” Kha Thụy Long xùy một tiếng. “Muốn xem cũng phải là xem cậu ta phát hỏa với người khác, việc gì phải tự tìm phiền phức cho bản thân?”
“Còn có,” Kha Quý Thương lại cười, cười đến cực kỳ vừa lòng. “Cậu ta còn công khai tuyên bố Tiểu Muội là người cậu ta yêu, là người cậu ta muốn cưới.”

“Hả? Công khai rồi?” Kha Thụy Long kinh ngạc.
“Cũng đến lúc rồi,” Kha Thụy Văn lầm bẩm: “Cá cược khó coi như vậy, Tiểu Muội cũng chịu đủ ấm ức rồi.”
Kha Quý Thương đảo mắt nghi ngờ nhìn hắn.
“Con nói cái gì?”
“A!” Kha Thụy Văn cùng em trai nhìn nhau một cái, nhanh nhẹn mở mồm: “Không có gì! Không có gì!”
Kha Quý Thương trừng mắt nhìn bọn hắn nửa ngày, anh em hắn vờ như không thấy, đến tận lúc Chu Tố Nghi kéo kéo ông, ông mới hừ một cái quay sang nói vợ: “Cậu ta cũng biểu thị thái độ rồi, cho nên tôi mới nói đến lúc nên gọi cậu ta bằng tên rồi.”
“Hả? Gọi tên?” Kha Thụy Long lại quay lại: “Vậy bọn con thì sao? Bọn con phải gọi cậu ta là gì?”
Kha Quý Thương nhếch mi.
“Các con nói xem?”
“Chúng con nói?” Dừng một chút, hai anh em quay sang nhìn nặt đối phương đồng thời kêu lên: “Anh (em) là anh vợ cậu ta, cậu ta là em rể anh (em), đương nhiên là …” lại đồng thời giơ ngón tay lên. “Gọi tên!”
“Oa! Thích quá!” Kha Thụy Long vui sướng.
Kha Thụy Văn thì trực tiếp hô to: “Này, em rể tương lai Tông Hàn, cậu được lắm!”
Kha Thụy Long tự nhiên không cam chịu ở phí sau cũng chạy lên trước đuổi theo, miệng gọi còn to hơn anh trai: “Em rể tương lại Tông Hàn, anh vợ cậu về rồi đây!”
Đang nằm trên cỏ lại bị Đại Bì đè nặng, Phogn Tông Hàn ngẩng đầu lên.
“Làm sao?”
Hai anh em đều đồng dạng có vẻ mặt buồn cười.
“Không sao, Tông Hàn, chỉ là … hắc hắc, lâu rồi không gặp, Tông Hàn, cho nên hỏi thăm cậu một chút gần đây có khỏe không, Tông Hàn?”
“Phải đó, phải đó, Tông Hàn, cậu lâu rồi không đến nhà chúng tôi, Tông Hàn, cậu nên thường xuyên đến đây, Tông Hàn, mẹ tôi rất nhớ cậu đó, Tông Hàn!”
Phong Tông Hàn nghi hoặc đưa mắt nhìn hai người bọn họ, cuối cùng quay sang Uyển Trúc nhướn lông mày hỏi:
“Bọn họ bại não hả?”
Uyển Trúc cười bò lăn ra đất. hai anh trai của cô hết tiếng này đến tiếng khác gọi ‘Tông Hàn, Tông Hàn’, cô đã sớm biết bọn họ muốn làm gì rồi.
“Anh … anh chính là làm bọn … bọn họ thích … thích một chút mà!”
“Thích một chút?” Phong Tông Hàn híp mắt, lập tức nở ra nụ cười ái muội làm người ta nổi da gà, thản nhiên ngồi xuống. “Được thôi, quả chối hay cái chai, tùy hai người chọn!”
Hai anh em đồng thời ngây người. “Cái gì mà chuối hay chai …” Bỗng dưng dừng lại rồi rống giận: “Mẹ nó, bọn tôi không phải thủy tinh(*)!” Kha Thụy Long kêu lên.
(*thủy tinh: tiếng lóng trên mạng chỉ đồng tính nam BL, người Đài Loan hay dùng từ này, còn về phần quả chuối với cai chai thì chịu, có hủ nữ yêu Đam Mỹ nào không ???)
Phong Tông Hàn hai tay nắm chặt ở phía sau, dùng ánh mắt làm người ta rét run quét qua quét lại trên người hai anh em họ Kha.
“Không phải sao?”

“SHIT, đương nhiên không phải!” Kha Thụy Văn mãnh liệt lắc đầu.
“Thế sao mấy người gọi tên tôi như vậy, nghe như đang gọi người yêu(*)?” (*nguyên văn亲爱: honey, sweetheart)
“Người yêu …” Hai anh em dở khóc dở cười nhìn nhau. “Đâu có?”
“Sao lại không có?” Phong Tông Hàn nói tiếp, chầm chậm đứng dậy. “Nói thực cho dù hai người thực sự là thủy tinh thì cũng không sao, đều là đàn ông cả, tôi đương nhiên hiểu làm thế nào để hai người vui vẻ.” Hắn nhăn nhở cười cười dùng bả vai huých Kha Thụy Văn. “Thế nào? Có muốn vui vẻ một chút hay không?”
Kha Thụy Văn bị dọa chết khiếp nhảy ào một cái ra xa y như con ếch.
“Cậu … cậu có bệnh!”
Phogn Tông Hàn sụp mặt tỏ vẻ đáng thương hề hề.
“Ôi, anh làm tổn thương trái tim tôi rồi đây này!” Thuận tiện quay sang cho Kha Thụy Long cái nháy mắt đầy ái muội. “Anh thì sao? Cực kì vui đó.”
Kha Thụy Long cả kinh lảo đảo lui xuống vài bước, hai tay còn run run.
“Không cần, không cần, tôi mới không cần!”
“Thực sự không cần?” Phong Tông Hàn nói xong, lại từng bước từng bước tiến đến chỗ họ.
Không có âm thanh đáp lại, hai người kia đã sớm chạy trốn mất dạng chỉ lưu lại cái đuôi khói mù(trong truyện tranh khi bị đuổi, nhân vật thường co giò chạy, tác giả thường vẽ thêm mấy đụn khói để tăng hiện quả hình ảnh – cái này làm mình nhớ lại Chaien đuổi Nobita  ), Phong Tông Hàn nhún vai xoay người, mắt nhìn thấy bóng người đứng ở cửa sổ cười to không ngừng.
“Bác thì sao? Bác trai, có muốn …”
“Không muốn!” Kha Quý Thương cũng xoay người chạy mất.
Phong Tông Hàn lại nhìn Chu Tố Nghi, khóe miệng vừa hé ra, Chu Tố Nghi đã xua tay vội vã nói:
“Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi, tôi phải đi nấu cơm!” Tiếng mất, người cũng không thấy đâu.
Phong Tông Hàn lại nhún vai, tiện đà chậm rãi xoay về phía sau, Uyển Trúc vừa ôm bụng ngã xuống đất liền vừa cười vừa kêu lên:
“Không cần, không cần …”
“Không cần?” Phong Tông hàn từng bước từng bước đến gần, khí thế uy hiếp mười phần. “Bọn họ đều chạy hết, chỉ còn mình em, em dám nói không cần?”
“Không cần!” Uyển Trúc muốn trốn, nhưng lại không dứt được cười, muốn đi lại thành bất động, lại càng hoảng. “Thực sự không cần mà!”
“Em còn dám nói không cần?!”
“Không cần … cứu mạng a!”
“Được, kêu lại, kêu to lên chút!”
“Cứu mạng a! Cha, mẹ, anh cả , anh hai, cứu mạng a!”
“Bọn họ không nghe thấy, kêu to thêm chút nữa!”
“Cứu mạng a! Cứu … a, ha ha, ha ha ha … đừng … em sợ nhột … ha ha ha … đừng …”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui