Cô bé lọ lem thay thế

Nhờ hai người Tiểu San, Thiến Thiến tích cực tuyên truyền mà trong vòng 2 tiếng đồng hồ ngắn ngủi, toàn bộ phòng thu phát bộ phận tổng hợp trên dưới đều biết Kha Uyển Trúc có một người bạn trai cùng làm ở Phong Thị, cao to đẹp trai, lại rất đàn ông, còn giữ chức vụ cao.
Không lâu sau, mấy người ham vui cũng bắt đầu trò cá cược mới xem ai là bạn trai Uyển Trúc, cửa trên là phó tổng tài, cửa dưới là các trưởng phòng, chức vụ càng cao tiền cược càng lớn. Ngày đầu tiên mở cược, mọi người ở phòng thu phát đều đặt cược [trừ Uyển Trúc]; ngày thứ hai, các phòng khác của bộ phận tổng hợp cũng nghe tin mà đến; ngày thứ ba, tầng trên tầng dưới cũng gửi tiền đến; mà từ ngày thứ tư trở đi, các bộ phận của Phong Thị đều âm thầm quan sát lẫn nhau không thôi.
Kỳ thật Uyển Trúc cũng không phải nhân vật tai to mặt lớn gì, cũng không phải là đại mỹ nữ người ta nhìn một lần liền không thể quên, thậm chí là một người rất bình thường, người ta cần phải gặp cô vài ba lần mới có thể nhớ rõ cô là người nào. Tính rõ ra, cả Phong Thị người quen biết cô chỉ chiếm không đến một phần ba mươi.
Nhưng trong số các tính xấu trời sinh của con người, ham mê cá cược lại vững vàng là một trong các tính xấu đó, hơn nữa tò mò cũng là động lực để nhân loại phát triển, tự nhiên cũng cần cổ vũ thêm nhiều nữa. Mặt khác, trong thời gian làm việc buồn tẻ nhàm chán, có cái này chấn hưng tinh thần cũng là chuyện tốt.
Nhưng lợi hại nhất vẫn là thủ pháp tuyên truyền của nhóm người cầm đầu – -
“Rất có thể là phó tổng tài Phong Thị đó.”
Oa! Phó tổng tài Phong Thị! Nhưng đó là nhân vật lớn đấy nha!
Trừ tổng tài ra [nghĩ cũng không dám nghĩ], phó tổng tài là người đàn ông độc thân số 1, tương lai tốt đẹp của bao thiếu nữ đề phó thác trên người hắn, nếu như hắn bị người nào đó không tên không họ chấm mất rồi, vậy tương lại của các cô gái kia biết phải kêu ai?
Cho nên trong 10 ngày trở lại đây, ngày nào cũng có người đến phòng thu phát nhìn Uyển Trúc, lại hỏi chút thông tin từ nhóm cầm đầu Tiểu San, Thiến Thiến, sau đó lại trở về tự tìm kiếm mục tiêu được đặt cược. Phòng thư ký thậm chí còn mở một cuộc cá cược khác: Ai là bạn gái của phó tổng tài?
Tất nhiên những chuyện đó Uyển Trúc không có gan tiết lộ cho Phong Tông Hàn đến nửa điểm. Hắn sẽ không tức giận, mà tuyệt đối sẽ la ó đòi tham gia náo nhiệt, thậm chí còn đem chủ đề cá cược này nâng cao thêm, đem phong ngôn phong ngữ truyền càng xa, chỉ sợ thiên hạ không loạn!
Mặc dù làm đối tượng cho người ta cá cược không thoải mái gì, đặc biệt là ngày nào cũng phải đối diện với ánh mắt khinh miệt nghi ngờ của nhóm người tự nhận mình có tư cách bay lên cành cao làm phượng hoàng, thật đúng là như ngồi trên bàn chông, một ngày như một năm.
Nhưng cũng vì lẽ đó Uyển Trúc càng không mong Phong Tông Hàn sớm công khai. Nghĩ mà xem, những người ngưỡng mộ phó tổng tài đã đáng sợ như vậy rồi, vậy mấy người si mê Phong Tông Hàn còn đáng sợ đến mức nào nữa?
Thôi vậy, Phong Tông Hàn, anh vẫn là nên tránh thì hơn, mỗi đêm nói chuyện điện thoại là cô thỏa mãn lắm rồi, đợi anh xong việc rồi thì trốn tới sa mạc không có người hẹn hò, tốt nhất là bình thường ở công ty có gặp mặt thì cũng như cũ xem như không quen biết, cô vẫn còn trẻ, không muốn bị người ta ám sát đâu!
Thế nhưng Phong Tông Hàn lại thầm nghĩ muốn mau mau ăn táo xanh nhỏ, những cái khác đều không nằm trong phạm vi lo lắng.

Cho nên ngày hôm đó, phó tổng tài Vu Khiêm tự mình hộ tống Phong Tông Hàn đến kiểm tra phòng điều tra thị trường bộ phận tổng hợp, liền thuận tiện ghé qua văn phòng ngay cạnh đó thông báo cho Uyển Trúc.
“Kha tiểu thư, phiền cô đi xin nghỉ trước.”
Không phải chứ? Thực sự là phó tổng tài sao? Mọi người phòng thu phát đồng dạng giương to mắt, mở to lỗ tai.
“Xin nghỉ?” Uyển Trúc ngạc nhiên lặp lại. “Tại sao?”
Vu Khiêm hiền hòa cười.
“Bởi vì buổi chiều cô có việc.”
“Tôi buổi chiều có việc?” Uyển Trúc vò vò đầu mình không hiểu làm sao. “Tôi có sao?”
“Cô có, cô có thể xin nghỉ làm việc công.”
“Nghỉ làm việc công?” Uyển Trúc mờ mịt, tỏng nháy mắt hiểu ra liền à một tiếng. “Buổi chiều tôi phải ra ngoài công tác sao?”
Vu Khiêm gật đầu. “Coi như vậy đi.” Vẻ cười cũng vô cùng khả nghi.
“À, được, tôi đi xin nghỉ.”
Phòng thu phát phải ra ngoài công tác là chuyện vô cùng thường xuyên, chỉ là … cần phó tổng tài đích thân đến thông báo sao?
Mọi người đều hướng con mắt nghi hoặc về phía cô, nhưng Uyển Trúc vẫn tự nhiên như bình thường, chỉ có bản thân cô biết phó tổng tài không phải bạn trai mình, nhưng cũng vì cái vẻ trấn định như không của cô, lại làm mọi người càng thêm nghi ngờ.

Rốt cuộc là có phải hay không?
Đột nhiên, có mấy người vọt đến chỗ Tiểu San cược thêm, lại gọi điện đến phòng thư ký đánh cược, Uyển Trúc chỉ có thể buồn cười âm thầm lắc đầu.
12 giờ kém 5 phút, mọi người đều đã sẵn sang đến giờ là lên đường, sẵn sang mau mau giải quyết cơm trưa để quay lại đợi, xem xem Uyển Trúc rốt cục là cùng ai ra ngoài công tác. Đúng lúc này, một bóng người như cơn bão ào ào tiến vào. Dáng người thật cao! Ngoại hình thật tuấn mĩ! Nụ cười thật tinh nghịch! Bộ dạng rất … quen thuộc!
Tổng tài!
Mọi người liền á khẩu ngây người nhìn Phong Tông Hàn đang ghé một mông ngồi lên bàn của Uyển Trúc.
“Xong chưa? Anh đói sắp chết rồi đây, em mau mau một chút!”
“Hả?” Uyển Trúc kinh hô: “Anh chạy  đến đây là cái gì hả?”
“Này, Tiểu Muội, anh không phải bảo Vu Khiêm thông báo cho em rồi sao? Em vẫn chưa xin nghỉ à?” Phong Tông Hàn không có gì cũng hét ầm lên (*): “Anh mặc kệ, anh mặc kệ! Bảo Vu Khiêm giúp em xin nghỉ, chúng ta mau đi thôi! Anh đói sắp chết rồi đây!”
(*nguyên văn là 大惊小怪: đại kinh tiểu hoài: không có gì cũng kinh ngạc quá mức, nôm na là chuyện bé xé ra to, nhưng để thành ngữ này ở đây có vẻ không xuôi lắm)
“Xin nghỉ?” Uyển Trúc ngạc nhiên nhìn hắn. “Là anh bảo em xin nghỉ? Em phải ra ngoài làm việc cùng anh?”
“Phải, phải!” Phong Tông Hàn không kiên nhẫn đáp lại. “Em không đi anh liền vác em đi đấy!”
“Được rồi, được rồi.” Uyển Trúc đồng ý, một bên đem văn kiện vừa mới hoàn thành bỏ vào trong ngăn kéo, đồng thời đưa mắt nhìn trộm 4 phía, tiện đà than thầm một tiếng: Xem ra cô không sống nổi qua ngày mai rồi!
“Đi thôi.”

Nhìn thấy tổng tài kéo Uyển Trúc ào ào đi mất như cơn bão, mọi người đều khiếp sợ choáng váng, không thể suy nghỉ, vẫn còn u mê nhìn theo.
Không phải chứ?
Lẽ nào là tổng tài?
Chỉ có Tiểu San với Thiến Thiến nghĩ nhiều hơn một câu: Nhà cái thông sát!
(Nhà cái thông sát: nhà cái thắng, người chơi đều thua hết)
Ăn cơm trưa xong, Phong Tông Hàn lại kéo Uyển Trúc đến một căn nhà 2 tầng ở đường Trung Hiếu Đông đoạn số 6 (**), bốn phía xung quanh là một khoảng sân vườn lớn, ở đó có một kến trúc sư đang đứng chờ.
“Anh vừa mới mua chỗ này, ở đây thích hợp cho em nuôi động vật.” Phong Tông Hàn giải thích.
“Đến đây, nói cho anh ta em thích thiết kế như thế nào, anh sẽ cho bọn họ mau trang hoàng, làm nhà mới của chúng ta.”
“Vậy …” Uyển Trúc nhìn trộm hắn. “Tang tiểu thư thì sao?”
Phong Tông Hàn trào phúng ha một tiếng, lập tức lôi Uyển Trúc đi đến tảng đá lớn trong vườn ngồi xuống.
“Tháng sau là cô ta sinh rồi, thời gian này anh sẽ đẩy mạnh việc chuẩn bị hôn lễ, trang hoàng nhà mới của chúng ta, cô ta sẽ tưởng anh đang chuẩn bị cưới cô ta. Đương nhiên anh sẽ sắp xếp người theo dõi bọn họ, xem bọn họ định dùng quỷ kế gì để đối phó với việc xét nghiệm DNA đây.”
Khuôn mặt hắn tràn đầy ý cười.
“Đến lúc bọn họ muốn giao đứa bé cho anh, anh sẽ lật tẩy lời nói dối của bọn họ, để công sức của bọn họ tan thành bọt biển, dùng hết tâm cơ tạo ra đứa bé mà lại chẳng dùng được gì, để xem bọn họ xử lý như thế nào mới tốt. Chậc chậc, đến lúc đó sắc mặt bọn họ khẳng định rất đặc sắc, nhất định là vừa hồng vừa đen, vừa xanh lại vừa trắng!”
Uyển Trúc không khỏi nhíu mày.
“Như vậy có được không?”
Phong Tông Hàn ôm lấy cô.

“Là bọn họ chơi xấu anh trước, còn có thể trách anh chơi lại sao? Huống chi anh cũng không thể vì một đứa bé không rõ cha là ai mà cưới cô ta? Cô ta tự mình làm sai thì cũng nên tự mình thu dọn tàn cuộc, không phải sao? Anh chỉ hơi lợi dụng cơ hội chơi lại bọn họ một chút mà thôi, cũng không làm ra cái gì gọi là trả thù cả.”
“Là không sai, nhưng …” Uyển Trúc than nhẹ: “Vẫn cảm thấy cô ta thật đáng thương, vì muốn có được anh, lại thành ra làm hại bản thân mình, kết quả cái gì cũng không có được, còn rước lấy phiền toái, em thực buồn thay cho cô ta.”
Phong Tông Hàn không khỏi yêu thương ôm cô thật chặt.
“Em quá lương thiện rồi, nhưng anh chính là yêu em ở điểm đó nhất, lúc đầu nếu như không phải là em lương thiện, anh đã sớm biến thành con mèo chết rồi!”
“Hả?” Uyển Trúc bối rối nhìn hắn. “Anh nói cái gì cơ?”
“Ách …” Phong Tông Hàn hài hước nháy mắt. “Anh nói anh yêu em.”
Hai má đột nhiên đỏ bừng.
“Cái gì vậy, sao tự dưng lại nói với người ta cái này!” Uyển Trúc xấu hổ cúi gầm mặt, thấp giọng nói.
“Này, nói lại với anh một câu đi chứ!” Phong Tông Hàn lắc lắc cô. “Anh nói anh yêu em rồi, em cũng phải nói chứ!”
Mặt lại càng đỏ, cô vùng mạnh ra khỏi người hắn chạy ra xa.
“Không náo loạn với anh nữa, em đi tìm kiến trúc sư!”
Phong Tông Hàn nhìn theo bóng lưng của cô lắc lắc đầu.
“Thực ngốc! Đến lúc này rồi còn không nghĩ đến!”
** Đường Trung Hiếu Đông: là con đường giao thông huyết mạch của Đài Bắc, thuộc tổ hợp 5 tuyến đường cao tốc liên tỉnh, kéo dài theo hướng đông tây, gồm có 7 đoạn. Con đường này tập trung rất nhiều cơ quan, tổ chức của chính phủ Đài Loan, cũng tập trung nhiều cửa hàng, trung tâm mua sắm, … Đoạn số 6 của đường Trung Hiếu Đông: phía Tây nối với đường Vĩnh Cát và Trung Hiếu Đông đoạn số 5, phía Đông nối với đường Hướng Dương và Trung Hiếu Đông đoạn số 7. Có một bài hát tên là ‘Đi 9 vòng quanh đường Trung Hiếu Đông’ của  动力火车, nghe khá hay, nhóm này còn có một bài khác cũng rất hay trong phim 蔷薇之恋 – Tường vi chi luyến, chính là phim ‘Bông hồng tình yêu’ của S.H.E. Aizz ~ lan man nhiều quá, ai muốn nghe lên GG search nhé ^^! Đây là ảnh đường Trung Hiếu Đông đoạn số 4.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui