Cặp đôi cùng nhau tựa lưng vào đầu giường.
Phong Tông Hàn đặt laptop lên đầu gối, trên cổ kẹp điện thoại di động, tay trái còn ra sức bấm mạnh vào điều khiển từ xa, đem hết kỹ năng nhất tâm tam … không, tứ dụng, trong lúc đó còn không ngừng liếc mắt với Uyển Trúc, kèm thêm vài nụ hôn gió.
(nhất tâm tam dụng, nhất tâm tứ dụng: làm một lúc nhiều việc mà không bị phân tâm, như kiểu Chu Bá Thông chơi trò tay trái tay phải đánh nhau ý ^^)
Uyển Trúc thực sự là bội phục hắn đến ngũ thể đấu địa, cam bái hạ phong.
(ngũ thể đấu địa: phục sát đất, ngũ thể gồm hai tay, hai chân và đầu, cúi mình sát đất để tỏ lòng bái phục; cam bái hạ phong: hình như là cam tâm tình nguyện cúi mình trước gió, cũng để chỉ sự khâm phục, kính trọng)
“Tốt, tất cả đều không vấn đề gì rồi chứ? … Uh … Umh, vậy cái kia giao cho quản lý Quách là được rồi …” Cuối cùng cũng chuyển tới kênh vừa ý, Phong Tông Hàn buông tay thả điều khiển xuống, hai tay lách cách gõ bàn phím. “Đúng … đúng … không cần nữa, ngày mai tôi sẽ đến công ty, đến lúc đó gaio cho tôi là được … được rồi, đều tốt cả, sinh long hoạt hổ như xưa … Uhm, bên Tang Nhược Quyên với mẹ kế tôi anh đều thay tôi chuyển lời rồi chứ? … Được, uhm, còn có …”
(sinh long hoạt hổ: khỏe mạnh, hoạt bát như rồng như hổ)
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Uyển Trúc nở nụ cười thần bí, Uyển Trúc đang xem báo thấy nụ cười đó của hắn bỗng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không biết phải làm sao mới tốt, đành nhe răng cười lại với hắn rồi tiếp tục xem báo.
“Việc tôi giao cho cậu, cậu đã xử lý xong chưa? … Còn chưa? Thế khi nào mới được? … Uhm, vậy còn được … Hả? Cậu làm sao biết? … Đúng rồi, phải, là con gái của quản lý Kha …
Vô nghĩa, đương nhiên là thật … Cậu đương nhiên sẽ làm phù rể! … Không muốn? Tại sao? … Xin cậu đó, lần nào cũng muốn uống rượu cùng tôi, cậu có lần nào uống thắng tôi? … Không dông dài với cậu nữa, dù sao cậu cũng là phù rể của tôi, được, cứ như vậy đi, bye!”
Dập điện thoại, hắn lại xem TV lại nhìn laptop, còn lạch cạch gõ bàn phím, thuận tiện lại hỏi Uyển Trúc: “Ngày mai em vẫn xin nghỉ làm sao?”
“Phải.” Uyển Trúc chậm rãi trả lời, đồng thời bỏ tờ báo lên trên bàn phím, ngón tay trỏ chỉ chỉ vào bức ảnh. “Bọn họ sao lại nói anh muốn kết hôn với con gái tổng tài tập đoàn gang thép của Đức, kết quả cũng chẳng phải những điều này?”
Phong Tông Hàn chỉ trong nháy mắt liền đem tờ báo bỏ ra, tiếp tục gõ bàn phím.
“Lúc đó anh đang phát triển thị trường châu Âu, người phụ nữ mê trai kia không thông qua sự đồng ý của anh liền công bố tin tức này, cứ cho rằng anh không dám mạo phạm bố cô ta mà mặc định hôn sự đó. Hừ! Anh mới không quản nhiều như vậy, ai muốn cưới người đàn bà hợm hĩnh như thế chứ.”
“Uhm.” Uyển Trúc thu hồi quyển báo về, nhìn chằm chằm nửa ngày, sau lại chăm chú nhìn hắn. “Anh gặp lại sự tình như vậy nhiều rồi sao/”
“Ừ.” Phong Tông Hàn không phủ nhận.
“Đều là loại mỹ nữ này?”
“Đại khái là như vậy,” Phong Tông Hàn nhún vai. “Phụ nữ xem nhiều rồi, kết quả đều biến thành một dạng như nhau, cũng chẳng kể xấu đẹp.”
Uyển Trúc liếc xéo.
“Dạng gì?”
Phong Tông Hàn nhíu mi xem xét kỹ tư liệu trên máy tính mới giãn mày ra giải thích:
“Có người da trắng thịt mềm đường cong rõ ràng, có người hơi béo một chút, có người da thịt gầy một chút, có người không béo không gầy, là như vậy.”
Uyển Trúc không khỏi hết cười.
“Có người da trắng thịt mềm đường cong rõ ràng? Này, này! Anh quá xem thường phụ nữ rồi đấy? Thế em tính là gì? Là bộ xương hả? Là xương to hay xương nhỏ?”
“No no no!” Phong Tông Hàn ngoắc ngoắc ngón trỏ. “Em không phải thịt, em là táo xanh nhỏ.”
“Táo xanh nhỏ?” Uyển Trúc phì cười hỏi: “Thế là có ý gì?”
“Cái này hả … hắc hắc, nói dễ nghe một chút là đơn thuần, còn nói trắng ra là còn chưa lớn” Hiểu đơn giản một chút gọi là ngốc nghếch.
“Cái gì!” Uyển Trúc lập tức tặng cho hắn một cái bánh bao. “Cư nhiên nói người ta chưa lớn, người ta đã hơn 20 rồi.”
(Tặng cho một cái bánh bao: chắc là đánh một cái vào mặt cho nó sưng lên như bánh bao, aizz aizz mình đoán thế >”<)
“Oa! Thật sao?” Phong Tông Hàn làm một bộ khoa trương, “Thực xin lỗi, xin lỗi, không ngờ tiểu thư đã trở thành một lão nữ nhân rồi, thất lễ, thất lễ!”
Uyển Trúc cứng ngoắc hết cười.
“Anh còn nói em, chính anh đều không đứng đắn như vậy, rõ ràng đã ba mươi mấy tuổi rồi, còn làm ra vẻ thiếu niên ngây thơ.”
“Ngây thơ?” Phong Tông Hàn nhướn con mắt, lập tức bỏ máy tính sang một bên, cả người như trái núi lao ra áp cô lên giường.
“Anh … anh muốn làm gì?”
“Làm chút chuyện thành thục a!”
“Anh không …”
Tiếp sau là vài tiếng ô ô, sau đó là than nhẹ, cuối cùng là rên rỉ.
Thật lâu sau, Phong Tông Hàn mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt cười đến nham hiểm nói:
“Như vậy đủ thành thục rồi chứ?”
Mặt đỏ bừng, Uyển Trúc nhỏ giọng than vài câu ai oán nghe cũng không hiểu.
Lại cúi xuống nhấm nháp một chút cái miệng nhỏ nhắn của cô, Phong Tông Hàn mới có chút đăm chiêu nói:
“Thực ra anh vẫn đang nghĩ, mối lần anh nhìn em, ách … hắc hắc, lúc đó đều chảy máu mũi, bệnh này có lẽ chỉ có một cách trị được.”
“Cách gì?” Dê con tự động chui vào bẫy.
“Yêu em a!” vẻ dâm tà che kín trong mắt, trên mặt cũng viết một chữ dâm to tướng, trong miệng lại là dâm thoại liên thiên. “Đàn ông sắc tâm cùng nhau, dục vọng nếu không được thỏa mãn, huyết khí ở phía dưới liền nhằm thẳng thượng xông lên, kết quả là theo mũi phun ra đến khi ham muốn hạ hỏa mới thôi!” Phong Tông Hàn phá vỡ căng thẳng. “Cho nên … khà khà, thế nào? Em cũng không muốn anh phun máu mũi đến chết phải không?”
Uyển Trúc chu miệng.
“Vậy về sau anh không được không gõ cửa đã xông vào!”
“Cứ như vậy?”
Phong Tông Hàn lắc đầu.
“Vậy nếu cứ thế này thì sao?”
Hắn nói xong, đột nhiên lại cúi đầu vùi mặt vào ngực cô dịu dàng hôn, không đến một lúc, lúc hắn ngẩng đầu lên lại mang theo hai dòng máu mũi.
“Lẽ nào em bảo anh ngay cả chạm vào em cũng không được?”
“A! Sao lại như vậy?”
Uyển Trúc sợ hãi kêu ra, nhanh chóng nhảy dựng lên lấy khăn tay cho hắn, tự mình đi lấy đá trườm, cuối cùng cảnh tượng như trước lại tái diễn.
“Ngừng chưa?”
Sau đó lại là Uyển Trúc giúp Phong Tông Hàn lau vết máu, Phong Tông Hàn bất đắc dĩ cười khổ.
“Thực sự là đủ mất mặt, người không biết lại còn tưởng anh là thằng nhóc mới lớn chưa trải sự đời.”
Uyển Trúc vụng trộm liếc mắt nhìn hắn.
“Chỉ với em anh mới như vậy hả?”
Phong Tông Hàn khép mắt ừ một tiếng.
“Đời này anh là lần đầu tiên vì phụ nữ chảy máu mũi!”
“Nhưng chúng ta còn chưa kết hôn, như vậy …” Uyển Trúc ngập ngừng nói: “Em cảm thấy rất kỳ quái nha!”
“Chúng ta sớm muộn gì cũng kết hôn, không phải sao?” Phong Tông Hàn vẫn như cũ nhắm nghiềm mắt.
“Có điều nếu em thực sự không đồng ý, anh cũng sẽ không ép buộc em.”
Uyển Trúc do dự một lát.
“Vậy … để em nghĩ lại xem được không?”
Phong Tông Hàn mở mắt, mỉm cười vuốt ve hai má cô.
“Không cần nghĩ nữa, coi như anh chưa nói gì là được rồi.”
“Nhưng …”
“Buổi tối chúng ta ra ngoài đi,” Phong Tông Hàn cố ý chuyển chủ đề. “Anh còn chưa chính thức hẹn hò với em. Lại đây, nói cho anh biết, em từng nghĩ muốn đi đâu hẹn hò với anh ?”
“Không có,” Uyển Trúc có chút xấu hổ nói. “Em chưa từng cho rằng chúng ta có khả năng ở bên nhau, cho nên cũng không nghĩ đến chuyện đó.”
“Uhm …” Phong Tông Hàn nghĩ ngợi. “Không sao, để anh sắp xếp là được rồi, anh đảm bảo em sẽ rất vui vẻ.”
Uyển Trúc cười.
“Em không nghi ngờ, anh tuyệt đối là người biết rõ nhất làm thế nào để em vui.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...