Sáng sớm, Uyển Trúc lẩm bẩm theo điệu nhạc đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, chưa đầy 10 phút sau, cô vừa bước vào phòng mình, khúc nhạc được hát đến một nửa thì bị ngưng lại, thay vào đó là một tiếng hét thất thanh.
“Anh đang làm cái gì trong này?”
Phong Tông Hàn đang nằm dài trên giường, mặt chôn ở chiếc gối thoải mái nói: “Anh thích nằm giường của em hơn.”
“Thích giường của tôi?” Uyển Trúc lại la lên.
Phong Tông Hàn xoay người lại, gối đầu bằng hai tay, miệng cười hì hì nhìn cô.
“Về sau anh đến ngủ cùng em có được không?”
Thiếu chút nữa thì bị một ngụm khí làm cho nghẹn chết, Uyển Trúc lắp bắp:
“Cùng … cùng tôi ngủ?!”
“Phải, anh ngủ cùng em quen rồi!”
Uyển Trúc càng kinh ngạc.
“Ngủ … ngủ quen rồi?!”
“Phong Tông Hàn cau mày.
“Em cũng không phải Oa Oa, việc gì phải học nói theo anh như thế?”
“Học anh …”
Uyển Trúc che miệng.
Phong Tông Hàn lại càng cười lớn.
“Thế nào? Để anh đến ngủ cùng em được chứ?”
“Anh … anh nghĩ gì mà ngon thế!” Uyển Trúc mặt đỏ rực. “Tôi mới không ngủ cùng anh!”
Phong Tông Hàn không từ bỏ.
“Thực sự không muốn?”
“KHÔNG – MUỐN!” Đủ quả quyết chưa?
Phong Tông Hàn vẫn không xấu hổ nói tiếp:
“Thử xem thôi, nói không chừng em sẽ thích đấy!”
“Không cần!” Uyển Trúc nâng thanh âm lên quãng 8 la hét.
“Được rồi, không cần thì không cần …” Phong Tông Hàn lẩm bẩm: “Về sau chúng ta kết hôn rồi còn không phải là sẽ ngủ chung sao, bây giờ ngủ trước thì có sao đâu.”
“Anh … anh … tôi không có nói sẽ cùng anh kết hôn! Anh …”
“Em không muốn sao?” Phong Tông Hàn nói, lấy ra trong tay một cuốn tạp chí. “Vậy đây là cái gì?”
Uyển trúc nhìn nhìn.
“Ah! Anh lấy ở đâu ra?” Uyển Trúc lại la lên, lao ra giật lấy cuốn tạp chí rồi giấu vào sau lưng. “Anh không biết xấu hổ, tự nhiên vào phòng người khác!” Cô thở hổn hển vẫn lớn tiếng mắng: “Anh … anh quá đáng, sao lại lục lọi đồ của người khác, còn … còn cố ý …” Nói xong đáy mắt cũng ẩm ướt, khóe miệng run rẩy, thiếu chút nữa là òa lên khóc thành tiếng.
Thu lại nụ cười, vẻ hài hước bỗng chốc hóa thành dịu dàng thương tiếc, Phong Tông Hàn chậm rãi xuống giường.
“Đừng khóc, anh không có ý giễu cợt em,” Hắn dịu dàng nói, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. “Anh đã sớm biết em yêu anh, mà vừa đúng anh cũng yêu em, như thế không phải thật tốt sao?” Trong lúc cô còn kinh ngạc không thôi, hắn đã chậm rãi cúi xuống lướt nhẹ lên môi cô.
Uyển Trúc ngẩn ngơ không suy nghĩ được gì, lấy tay chạm nhẹ vào môi mình, sau nửa ngày mới chậm rãi thốt lên:
“Làm sao có thể?”
Phong Tông Hàn cười.
“Sao lại không thể? Nếu không em nghĩ vì sao anh phải chạy đến hỏi em có yêu anh không, lại còn vòng vo bức em nói ra, còn muốn kết hôn với em?”
“Nhưng … anh làm sao có thể …” Uyển Trúc vẫn là không dám tin.
“Em nói là, hơn 1 năm nay, chúng ta gặp nhau mấy lần ở công ty rồi, mà anh căn bản hoàn toàn không nhớ rõ bộ dạng em, bây giờ đột nhiên, anh không chỉ nhớ ra em, thậm chí nói anh … anh yêu em, cái … cái này làm sao có thể?”
Nhịn không được lại hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lắp bắp, Phong Tông Hàn nhếch môi cười thần bí.
“Đợi sau khi chúng ta kết hôn xong, anh sẽ tự nhiên nói cho em anh vì sao lại yêu em, còn có anh rốt cục là đã yêu em từ lúc nào, OK?”
Uyển Trúc nhướn mi.
“Mới không OK đâu, tại sao không thể nói luôn cho em biết?”
“Bởi vì có một số chuyện anh nói với em thì em cũng sẽ không tin, cho nên tốt nhất là để em từ từ tự mình phát hiện.” Hắn nhẹ nhàng di di chóp mũi của cô. “Bây giờ chỉ cần em tin tưởng anh yêu em, còn có, chỉ cần đợi anh giải quyết xong mớ phiền phức kia, anh sẽ kết hôn với em, như thế là đủ rồi.”
“Nhưng …”
“Phản đối bị bác bỏ!” Phong Tông Hàn nói xong, đột nhiên kéo cô chạy ra ngoài.
“Đi, anh nói với em Đại Tiểu Mao dấu bảo vật ở đâu.”
“Bảo vật?”
“Là chuột đó.”
“Chuột?!”
Thực sự là rất kỳ quái, mặc dù Uyển Trúc yêu thầm Phong Tông Hàn 3 năm rồi, nhưng cô vẫn là nên cảm thấy chút xa lạ với anh mới đúng, dù sao bọn họ chỉ là cùng nhau khiêu vũ một bải, sau đó cũng không qua lại trò chuyện gì.
Nhưng một chút lạ lẫm cũng không có.
Ngay từ đầu, cô đối với hắn đã có cảm giác quen thuộc đến quỷ dị, dường như bọn họ từng rất thân thiết, nhưng sự thực thì chưa hề. Nhưng bọn họ chính là như vậy ở bên nhau, hoàn toàn không có cảm giác lạ lẫm không an toàn thường có ở những cặp mới kết giao; hắn dường như rất quen thuộc với tính cách của cô, mà cô cũng cảm thấy mình hình như rất hiểu tính tình của hắn, cứ như bọn họ là một đôi đã ở bên nhau nhiều năm.
Thực sự là rất kỳ lạ!
Đừng nói Uyển Trúc tự cảm thấy kỳ lạ, ngay cả những người khác nhà họ Kha cũng cảm thấy như vậy.
Vợ chồng nhà họ Kha đang ngồi trước TV, tầm mắt hai người đồng dạng hướng về phía vườn – - trên bãi cỏ, Phong Tông Hàn, Uyển Trúc vai kề vai nằm cạnh nhau cùng ngắm sao, Đại Tiểu Bì mỗi người … ách, mỗi con chó nằm một bên.
“Thực là kỳ lạ, chưa từng nghe nói Tiểu Muội quen bạn trai, sao lại …” Chu Tố Nghi trên mặt đầy vẻ bối rối không hiểu. “Sao tự dưng tổng tài của ông lại thân thiết với con bé thế?”
“Đừng hỏi tôi, tôi còn thấy kỳ lạ hơn cả bà.” Kha Quý Thương day day mũi. “Cho dù bọn chúng là quen biết từ 3 năm trước, nhưng 3 năm nay tổng tài vẫn ở bên ngoài phong lưu, phụ nữ mỗi đêm một người, chưa từng nghe nói thấy Tiểu Muội với tổng tài có qua lại gì, thậm chí cũng không nghe nói có người nào họ Kha.” Ông lại nhìn về phía vườn, Phong Tông Hàn đang thoải mái nằm dài trên mặt đất.
“Phải, còn đính hôn nữa.”
Khi sau lưng họ đột nhiên vang lên thanh âm của đại thiếu gia nhà họ Kha, Chu Tố Nghi quay lại trừng mắt nhìn hắn.
“Con khi nào biến thành mèo rồi? Đi lại lén lén lút lút như thế!”
Hắn nhún nhún vai, ngồi xuống cái sô pha đơn ở bên cạnh, mắt cũng hướng ra vườn.
“Phụ nữ thấy anh ta thì mất hết cả lí trí, anh ta cũng không từ chối một ai, càng nhiều càng tốt, đương nhiên mọi người đều biết anh ta vì đứa bé mới định kết hôn với Tang tiểu thư, nhưng …” Hắn lắc đầu. “Loại đàng ông này thực sự không đáng tin cậy.”
Chu Tố Nghi nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên tư lự.
“Quý Thương à, tôi vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng nhìn ông không phản đối, tôi mới …”
“Đừng lo,” Kha Quý Thương cầm lấy tay vợ nhẹ nhàng vỗ về.
“Tuy tôi không là gì của Phong gia cả, nhưng tôi làm ở Phong Thị đã hơn 20 gần 30 năm rồi, tổng tài mất mẹ từ nhỏ, cho nên lão tổng tài thường mang hắn đến công ty, bởi vậy cũng có thể nói tôi nhìn tổng tài lớn lên, hắn …”
Kha Quý Thương đột nhiên dừng cười, Chu Tố Nghi cùng Kha Thuy Văn theo bản năng cũng nhìn theo tầm mắt ông. Chỉ thấy Phong Tông Hàn nằm bò trên mặt đất thuận thế làm động tác hít đất, Uyển Trúc nhất thời nghịch ngợm, ghé một mông ngồi lên lưng hắn, Phong Tông Hàn chết cũng không chịu thua lắc hai vai cố hết sức từ từ lật người lại ấn cô xuống!
Chết rồi!
Ba người trong phòng không nhịn được cười rộ lên, Phong Tông Hàn ảo não liếc mắt nhìn bọn họ, đùng một cái toàn thân đặt lên lưng Uyển Trúc, sau đó ra lệnh:
“Làm!”
Uyển Trúc vô lý.
“Nào có ai như thế?”
Phong Tông Hàn nghĩ nghĩ, đột nhiên cúi xuống bế Đại Bì lên.
“Làm!”
“Em mới không muốn!”
Đại Bì xuống, Tiểu Bì lên.
“Làm!”
“Không muốn!”
Tiểu Bì lui xuống, Ngốc Đản lại lên.
“Làm!”
Ba người ôm bụng cười lớn, lập tức hấp dẫn Kha nhị thiếu gia thích náo nhiệt, hắn rầm rập chạy từ trên lầu xuống.
“Mọi người cười cái gì vậy … Hả? Tiểu Muội, sao em lại đeo mai rùa lên lưng? Định bỏ nhà ra đi hả?”
Uyển Trúc trề môi cố gắng đưa miệng đang chìm trong đám cỏ nâng cao lên, hét to: “Mọi người đều bắt nạt con!”
“Đâu có? Anh vừa mới xuống nhà thôi mà!” Kha nhị thiếu gia kêu oan. “Được, được! Nói cho anh ai bắt nạt em, anh hai thay em báo thù!” Nói xong liền xắn tay áo rảo bước vào trong vườn.
Vì thế hai đại nam nhân cùng một con chó bắt đầu đấu hít đất.
Kha Quý Thương cười cười, lại cảm khái ai một tiếng.
“Thực ra lão tổng tài từng nói với tôi, tổng tài cũng không muốn tiếp nhận Phong Thị, lại muốn đi là cái gì mà đua xe. Đương nhiên lão tổng tài cũng hiểu cá tính hắn hoạt bát hướng ngoại không thích hợp ngồi trong văn phòng, nhưng cũng chỉ có hắn mới có khả năng tiếp nhận Phong Thị. Đừng thấy tổng tài ngày thường hay cợt nhả, hắn là một người rất hiếu thuận; lão tổng tài trực tiếp đem mọi thứ giao cho hắn, hắn cũng không than một tiếng, không hề oán hận mà tiếp nhận cho đến tận bây giờ.”
Đại Tiểu Bì đều đã trốn cả, nam nhân ở phía dưới vẫn mải mê quyết đấu.
Kha Quý Thương mỉn cười tiếp tục nói:
“Tôi nghĩ tổng tài chơi bời như vậy, đại khái là cần phát tiết tinh lực quá cường thịnh, mà vừa vặn bộ dạng hắn cũng dễ nhìn, phụ nữ đều xúm đến, hắn cũng chỉ thừa dịp tiếp nhận thôi. Đối với hắn mà nói, hắn chỉ là đang chơi, mà cũng không phải cố ý chơi đùa phụ nữ, chà đạp phụ nữ, hiểu không? Cũng giống như chơi xe, chơi bài, chơi máy bay, hắn chỉ đơn thuần đang chơi mà thôi.”
Chu Tố Nghi cũng không hoàn toàn đồng ý nhíu lông mày.
“Nhưng cứ như thế đến tột cùng không quá …”
“Hắn chưa từng chơi đùa xử nữ,” Kha Quý Thương nói. “Cũng không tròng ghẹo phụ nữ có chồng, đây là điều mọi người đều biết. Mà hắn cũng không giống như trong lời đồn đại nói người phụ nữ nào hắn cũng lên giường, ít nhất một nửa là chỉ ra ngoài chơi với nhau thôi. Cho dù có ngủ cùng thì cũng rất cẩn thận không để người ta mang thai, bởi vì hắn rất coi trọng tình thân, coi trọng hôn nhân. Lại nói hươu nói vượn, đùa giỡn cợt nhả như thế nào đi chăng nữa thì cũng không bao giờ đem việc kia thuận miệng nói bừa.”
Kha Thụy Văn cũng liên tục gật đầu.
“Đúng như thế. Mẹ, anh ta phong lưu, nhưng không hạ lưu. Con còn nghe nói anh ta mỗi lần đều nói rõ với người ta, không yêu đương, không hôn nhân, nếu không muốn, anh ta cũng không miễn cưỡng.”
“Cho nên,” Kha Quý Thương tiếp lời: “Ngay ngày hôm sau vừa đến, hắn nói muốn cùng Uyển Trúc kết hôn là thật, đây chính là lời hứa đảm bảo, bất luận thái độ hắn có tùy tiện, nhưng tôi chắc mười phần hắn làm được, cho nên mới không ngăn cản hai đứa ở cùng nhau.”
Chồng mình tin tưởng mười phần rốt cục cũng là Chu Tố Nghi yên tâm, bà thoải mái cười cười, nhưng lập tức khuông mặt lại nghiêm trang trừng mắt nhìn.
“Nhưng bọn chúng rốt cuộc là lúc nào bồi dưỡng tình cảm? Làm sao mà một chút dấu hiệu cũng không có?”
Kha Thụy Văn nhún vai.
“Đại khái chỉ có hai đứa biết.” hắn nói xong chậm rãi đi đến bãi cỏ hai người đang thở hồng hộc.
“Đến lượt tôi nhỉ?”
“Hả?” Phong Tông Hàn mãnh liệt ngẩng đầu. “Không phải chứ? Còn muốn đấu tiếp sức sao?”
“Đưng nhiên!” Kha Thụy Văn cười hắc hắc. “Ở công ty anh là Lão Đại, tôi nhìn anh đều phải khom lưng cúi đầu, bây giờ không thừa dịp này chỉnh anh mới là đồ ngu.” Một khi đã là anh vợ tương lai, vậy không phải kiêng dè cái gì.
“Tiểu Muội!” Phong Tông Hàn lập tức quay đầu ai oán: “Bọn họ bắt nạt anh!”
“Không sao! Đấu với bọn họ đi!” Uyển Trúc ưỡn ngực. “Anh cả phải không? Được, em chỉ có 46 kg thôi, không tính là nặng, đến đây!”
Phong Tông Hàn hết cười, Kha Thụy Văn do dự một hồi.
“Làm gì?”
“Lưng cho em ngồi!”
“Lưng cho em ngồi?” Kha Thụy Văn kinh hô. “Thế anh còn đấu cái gì?”
“Đấu hít đất a!”
“Trời ạ, để anh cõng Ngốc Đản được không?”
Uyển Trúc đang thay áo ngủ, cửa đột nhiên mở tung ra.
“Tiểu Muội, anh nói cho em …”
Ngưng bặt, thét lên, lát sau một dòng chất lỏng ấm nóng theo mũi Phong Tông Hàn phun ra.
“A, anh chảy máu mũi!”
Uyển Trúc lại hét lên chạy tới, tùy tiện lấy khăn tắm bịt lên mũi Phong Tông Hàn, thân thể mềm mại sống động chỉ mặc mỗi áo lót cùng quần nhỏ nhẹ nhàng lướt lên người hắn.
Trời ạ, sắc dụ không đủ còn có thân dụ! Lân này máu hắn khẳng định là phải chảy sạch.
“Xin em đó! Mặc quần áo vào đi, nhanh mặc vào đi!” Hắn tự mình cầm cái khăn tắm bịt vào mũi mình, tay kia liều mạng đẩy cô ra.
“Nhưng là …”
“Không nhưng nhị gì hết, em không mặc quần áo vào, máu anh lại chảy ra bây giờ!”
Uyển Trúc hốt hoảng vớ lấy quần áo ngủ định mặc vào, nhưng khi vừa chòng áo vào, hai tay giơ lên, bộ ngực càng vươn ra, Phong Tông Hàn nhất thời cảm thấy máu mũi đã ngưng lại chút ít rốt cuộc lại phun ào ra.
Mẹ nó, thật sự là đủ mất mặt!
Đời này hắn nhìn qua không biết bao nhiêu phụ nữ rồi, nhìn nhiều đến mức thấy có chút nhàm chán, con gái hình như cũng chỉ có từng ấy đường cong mà thôi, vậy mà không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy quả táo xanh này ăn mặc mát mẻ một chút lại làm hắn máu mũi phun loạn.
Như thế này về sau họ kết hôn, chỉ sợ là chưa quá 3 ngày, toàn bộ máu của hắn sẽ phun ra sạch mất thôi!
Hoặc là … hắn cần giảng giải cho cô một chút về dục niệm?
Một lát sau, Uyển Trúc mặc xong áo ngủ tiến đến đỡ hắn nằm xuống giường, rồi lập tức lao ra cửa phòng, khi trở lại cô cầm theo một khối đá dùng khăn mặt bọc lại rồi đặt lên mũi hắn.
“Hết chảy chưa?”
Phong Tông Hàn gật gật đầu, tầm mắt không nhịn được liếc nhìn bộ ngực đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở của cô.
Hai má đỏ bừng, Uyển Trúc lôi kéo áo ngủ cố gắng che đậy.
“Anh … anh sao lại đột nhiên chảy máu mũi? Đụng vào cái gì sao?”
“Không có.”
Phong Tông Hàn xê dịch khối đá một chút … a, ngừng rồi, hắn lấy toàn bộ khối đá bỏ ra ngoài đặt lên khăn tắm, rồi lại lấy khăn mặt lau vết máu dính trên tay, Uyển Trúc lập tức đón tay lấy khăn giúp hắn lau vết máu trên mặt, trên ngực.
“Anh hay bị chảy máu mũi lắm hả?”
Phong Tông Hàn từ từ liếc mắt nhìn đến cô, lại chậm rãi lộ ra một nụ cười ái muội.
“Không, chỉ lúc nhìn thấy em … khà khà …”
“Em?” Uyển Trúc nhất thời mờ mịt, rồi giật mình, lập tức hiểu ra. “Gạt người! Anh nhìn qua nhiều phụ nữ như vậy, em lại không đặc biệt xinh đẹp, có cái gì làm anh chảy máu mũi?”
“Nói thực ra …” Phong Tông Hàn nhún vai. “Chính anh cũng không biết sao lại như vậy, cái kia thực sự rất mất mặt, nhưng nó là chính mình muốn phun ra, anh cũng chẳng có cách.”
Uyển Trúc lẳng lặng thay hắn lau một hồi, sau đó trầm mặc một lúc lâu.
“Anh từng có rất nhiều phụ nữ.” Đây không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định, câu khẳng định sự thật 100%.
“Về sau sẽ không có nữa.” Đây cũng không phải câu trả lời mà là lời hứa hẹn, hứa hẹn cải tà quy chính.
Uyển Trúc nở nụ cười thỏa mãn, lùi lại dò xét trên dưới.
“Anh tốt nhất nên đi tắm một cái.”
Phong Tông Hàn liếc mắt nhìn cô.
“Giúp anh tắm.”
“Sặc?!” Uyển Trúc nghĩ mình nhất định là nghe lầm rồi.
Phong Tông Hàn phì cười.
“Trước kia đều là em tắm cho anh.”
“Nói linh tinh!” Uyển Trúc lập tức phủ nhận.
Phong Tông Hàn chớp chớp mắt, lập tức lại nhún vai.
“Thôi được rồi, về sau kết hôn rồi em tắm cho anh cũng được lắm.”
“Anh vừa mới chạy vào là muốn nói với em cái gì sao?”
Hưng phấn lập tức bừng bừng.
“Mai là sinh nhật anh.” Phong Tông Hàn ôm lấy cái eo nhỏ của cô, vùi đầu vào trước ngực cô hít hà. “Em định mừng sinh nhật anh thế nào?”
Cô đẩy đẩy hắn ra, hắn lại văn phong bất động.
“Cái này là bí mật, không nói cho anh biết!”
“Tiết lộ một chút thôi!”
“Không được!”
“Một tẹo thôi vậy?”
“No, no!”
“Một tí xíu vậy?”
“Mau đi ngủ thôi!”
“Anh ngủ cùng em?”
“Phong Tông Hàn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...