Đến giờ cơm tối, Uyển Trúc rốt cục xuất hiện tại phòng ăn.
Cô xấu hổ cúi gầm mặt, lông mi cụp xuống vừa liếc mắt sang nhìn trộm Phong Tông Hàn một cái, lập tực bị Phong Tông Hàn ái muội liếc mắt lại làm cô sợ tới mức vội vàng thu hồi tầm mắt.
Đồ ăn vô cùng phong phú, tuy chỉ là mấy món ăn dễ tiêu, đại khái ăn hai bát cũng không hết, nhưng Phong Tông Hàn lại liên tục gắp đồ ăn vào bát Uyển Trúc, cứ như là ăn không nhanh thì sẽ hết mất vậy. Mà kỳ lạ là đồ ăn hắn gắp đều là các món cô thích – - Hắn làm sao biết được cô thích món nào?
“Nào, ăn nhiều một chút, mẹ em nói mấy ngày rồi em không ăn, như thế không được, đậu đũa* dù ngon, nhưng lại không đẹp mắt lắm đâu.”
(*nguyên văn là đậu tứ quý khô ‘干扁四季豆’, hình như là món đậu đũa xào, ý nói người khô quắt như quả đậu)
Thấy mọi người đều cười trộm, Uyển Trúc không khỏi thẹn thùng, ảo não nói:
“Đừng gắp cho tôi nữa, tôi mới hai ba ngày không ăn thôi, anh gần nửa năm không ăn, mới là người phải ăn nhiều chứ?”
Tựa hồ như người bừng tỉnh từ giấc mộng.
“Phải, khó trách anh lại đói như vậy.” Phong Tông Hàn lẩm bẩm nói, nói xong liền gắp đồ ăn cho vào miệng mình – - từ bát của Uyển Trúc.
Uyển Trúc há mồm cứng lưỡi ngây người vài giây, liền lấy đũa của mình ngăn đũa của hắn lại.
“Này, này! Anh làm gì đó? Làm cái gì? Đều đã gắp cho tôi rồi, sao còn gắp lại? Cũng không phải là hết đồ ăn rồi!”
Phong Tông Hàn a một tiếng, lại vẫn tiếp tục đưa đũa về bát của cô. “Nha, còn em.” Sau đó tiếp tục một đữa lại một đũa gắp hết thức ăn trong bát vào miệng mình.
Vốn dĩ có ông chủ lớn ngồi ở đây làm bầu không khí có chút gượng gạo, sau khi Phong Tông Hàn nháo một hồi như vậy, rất nhanh chóng không khí nhẹ nhõm đi rất nhiều, mặc dù họ cảm thấy hình như tổng tài cùng Tiểu Muội có chút thân mật quá mức.
Mà bản thân Uyển Trúc cũng thực kinh ngạc, lúc trước có ngẫu nhiên gặp hắn ở công ty thì cho dù bọn họ giáp mặt, hắn vẫn luôn làm một bộ “Tôi không quen cô” – thái độ rất khách sáo. Nhưng lúc này, hắn không chỉ nhớ rõ cô – - cái này cũng không kỳ quái, dù sao thì hắn cũng đang ở trong nhà cô, cho dù không nịnh hót, nhưng cũng có thể hòa thuận mật chút không đắc tội người ta, miễn cho người ta không thích một cước đá hắn ra khỏi cửa chờ chết.
Nhưng đối với cô, hắn không chỉ hòa thuận mà thôi, căn bản là quá mức thân mật. hắn mới đến được hai ngày, tự nhiên giúp cô chuẩn bị nước tắm [lại còn là tắm bọt]; lại còn không gõ cửa xông vào phòng cô gọi cô xuống ăn cơm [hại cô suýt chút nữa thì lộ cảnh xuân]; còn cứng rắn gắp đồ ăn cho cô [hắn quên hắn mới là khách sao?], lại còn lấy đồ ăn trong bát Uyển Trúc đưa lên miệng ăn [không sợ cô bị AIDS sao?], một chút kiêng dè cũng không có, cứ như bọn họ quen biết đã nhiều năm lắm rồi ý.
Mà càng kỳ lạ hơn là – - ánh mắt của hắn làm cô nhớ đến Tiểu Hổ, cái loại giảo hoạt trào phúng này cơ hồ là giống nhau như đúc.
Phong Tông Hàn cố ý vô tình liếc mắt nhìn cô, lúc bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào mình làm cô không khỏi cúi đầu hai má đỏ bừng. Hắn thú vị nhếch nhếch khóe miệng, đồng thời lại đột nhiên thốt ra:
“Tôi không thể ra ngoài, cũng không thể cứ quấn quít lấy Kha phu nhân, bà ấy cũng là vợ người ta …”
Hắn tinh nghịch cười cười.
“Một mình tôi thực sự rất nhàm chán, có thể để Tiểu Muội xin nghỉ vài ngày ở nhà cùng tôi tán gẫu nói chuyện phiếm không?”
Thành viên của Kha gia lập tức lấy ánh mắt đầy cảnh giác nhìn nhau. Phong Tông Hàn tuy không phải người xấu, nhưng hắn phong lưu thành danh không ai sánh được.
Nhà có con gái mới lớn nên đem hắn làm kẻ thù, cự tuyệt qua lại, khong cho hắn bước vào cửa nửa bước, tốt nhất là nhốt hắn vào hòm trực tiếp ném tới Thái Bình Dương.
Là bọn họ hảo tâm thấy hắn đáng thương mới cho hắn đến tị nạn, hiện tại hắn còn cư nhiến dám yêu cầu Tiểu Muội ‘tọa đài bồi khách’?
Thông minh như Phong Tông Hàn đương nhiên biết bọn họ đang chần chừ cái gì, hắn buồn cười nhếch nhếch khóe miệng.
“Yên tâm, tôi sẽ không làm loạn với cô ấy. Hơn nữa tôi đảm bảo bất luận là sau này có hậu quả gì tôi sẽ một mình gánh chịu, ví dụ như nói …” Hắn liếc mắt với Uyển Trúc đầy tình tứ. “Cô ấy yêu tôi, vậy tôi sẽ cưới cô ấy, OK?”
Vợ chồng Kha gia nghe như vậy không khỏi cả kinh! Kha Thụy Văn nhíu mày, Uyển Trúc mặt đỏ tới tận mang tai đang định lên tiếng phủ quyết, Kha Thụy Long lại bật ra trước:
“Anh không phải đã đính hôn rồi sao? Anh không định cưới vị hôn thê sao?”
Phong Tông Hàn nhún nhún vai.
“Tôi lại không yêu cô ta, sao phải cưới cô ta?”
“Vậy sao ai lại đính hôn với cô ta?”
Phong Tông Hàn cười cười, không lập tức trả lời, ngược lại quay sang đưa cho Uyển Trúc cái bát.
“Giúp anh múc canh.” Sau đó mới quay lại câu hỏi của Kha Thụy Long.
“Lúc trước tôi nghĩ đứa bé trong bụng cô ta là của tôi, bất đắc dĩ mới đính hôn với cô ta. Sau đó tôi mới biết đứa bé không phải là con tôi, tự nhiên không thể cưới cô ta!”
Nói xong, hắn thuận tay tiếp nhận bát canh Uyển Trúc đưa.
“Cảm ơn, Tiểu Muội.”
Chu Tố Nghi có chút đăn chiêu liếc qua dò xét Phong Tông Hàn cùng Uyển Trúc.
“Như vậy cậu sẽ nhanh chóng giải trừ hôn ước?”
“Một thời gian nữa tôi sẽ giải trừ hôn ước với cô ta, nhưng trước mắt, tôi muốn cùng cô ta chơi một chút.” Phong Tông Hàn trả lời, hai tròng mắt chợt lóe lên tia lạnh lẽo nhưng ngay sau đó lại lập tức biến mất.
“Tôi không hề thất vọng khi không thể cùng cô ta kết hôn hay đứa bé không phải con tôi, ngược lại tôi thấy thực may mắn. Nhưng tôi cũng không cho phép có kẻ nào bẫy tôi như vậy mà không bị trừng phạt gì, cho nên tôi sẽ chơi cùng cô ta, xem cô ta còn bao nhiêu trò nữa chưa giở ra.”
Chu Tố Nghi kinh ngạc hỏi lại:
“Cậu với Uyển Trúc không phải đến hôm nay mới quen biết sao?”
Lời vừa nói ra, những người khác đều hướng ánh mắt tò mò nhìn Phong Tông Hàn, trừ Uyển Trúc.
Phong Tông Hàn nhếch môi cười lớn.
“Ah, chúng tôi quen biết lâu rồi. Nói đến chuyện này, tôi không biết nên trách cứ anh hay là cảm ơn anh.” Hắn lấy thìa chỉ vảo Kha Thụy Văn.
Mọi người đều ngay lập tức chuyển tầm mắt đến Kha Thụy Văn, Kha Thụy Văn không hiểu gì lấy tay chỉ chỉ vào mũi mình.
“Tôi?”
“Phải, chính là anh.” Phong Tông Hàn chậm rãi múc từng muỗng canh lên uống.
“Còn nhớ 3 năm trước công ty có tổ chức vũ hội Giáng Sinh, anh đưa Tiểu Muội đi làm bạn nhảy không?”
“Hả, sao anh lại biết?”
Phong Tông Hàn hừ hừ.
“Kết quả anh để Tiểu Muội lại một bên, chính mình lại đi vào cái chuồng chó nào, anh có biết Tiểu Muội chẳng những ngồi cô đơn một mình, còn bị người ta cười nhạo không?”
Ánh mắt hồ nghi lập tức chuyển mũi nhọn, từng mũi từng mũi cắm phập lên người Kha Thụy Văn, Kha Thụy Văn không khỏi sụp xuống.
“Tôi … tôi không biết.”
“Sau đó thì sao? Sau đó?” Chu Tố Nghi vội hỏi.
“Sau đó?” Phong Tông Hàn đảo mắt nhìn đến vẻ mặt ngạc nhiên của Uyển Trúc.
“Phải, sau đó thì sao, Tiểu Muội?”
Mọi ánh mắt lại di chuyển trận địa, Uyển Trúc không tự giác lại đỏ mặt.
“Ách, ách … sau đó … sau đó anh ấy …” Cô ngượng ngùng liếc mắt nhìn Phong Tông Hàn. “Anh ấy thay con đuổi hết mấy người đó đi, còn mời … mời con khiêu vũ, còn chọc cho con vui vẻ.”
Ánh mắt cảm kích bốn phía bắn về chỗ Phong Tông Hàn.
Phong Tông Hàn khoanh tay cười ha ha không ngừng.
“Đừng khách khí, đừng khách khí! Không có cách nào khác, tôi chính là không chịu được vẻ mặt buồn rầu của cô gái đáng yêu thôi.”
Tiếp theo, Chu Tố Nghi chuyển vẻ ấm áp cảm kích thành thái độ lạnh băng, bà trừng mắt nhìn Kha Thụy Văn, âm thanh lạnh lùng nói:
“Kha Thụy Văn, con làm anh gì chứ, Tiểu Muội bị người ta trêu chọc, không bảo vệ em được thì thôi, sau lại chẳng biết chút gì, quả là tội đại ác, tội nghiệt sâu, tội không thể tha, tội nên vạn lần chết, tội không thể dung, con nên phụ kinh thỉnh tội, sau đó tự sát!”
“Đúng, cái này gọi là tội có ứng đắc!” Kha Thụy Long lớn tiếng thêm vào.
“Để con lập công chuộc tội đi?” Kha Thụy Văn đáng thương lên tiếng.
Kha Quý Thương nghiêm túc lắc đầu.
“Không được! Chúng ta muốn treo người phạt tội!”
Phong Tông Hàn lấy cái bát không đặt mạnh xuống bàn.
“Được, tội chứng xác đáng, liền định tội, thu hậu xử quyết, không được kháng cáo, bãi đường!”
Im lặng mất 2 giây, sau đó là tiếng cười rộ lên, Kha Thụy Long quệt nước mắt nói:
“Anh … anh xong rồi, Lão Đại, thu … thu hậu xử quyết, hiện tại đã là mùa … mùa thu, anh không sống được vài ngày nữa đâu!”
Kha Thụy Văn hốc mắt ẩm ướt, thần giác lại run rẩy không thoi.
“Thiên đố anh tài, nhất định là muốn anh niên tảo thệ.” Hắn lẩm bẩn nói.
(Thu hậu xử quyết: sau mùa thu thì hành hình; thiên đố anh tài: trời xanh ghen tỵ với người tài; anh niên tảo thệ: người tài phải chết sớm, rút lại bằng câu của cụ Nguyễn Du: Trăm năm trong cõi người ta/ Chữ tài liền với chữ tai một vần)
Trong tiếng cười, Chu Tố Nghi khẽ liếc mắt, nụ cười vẫn giữ trên môi, dưới bàn ăn, bà đưa tay nhéo đùi chồng một cái, vợ chồng nhiều năm ăn ý, Kha Quý Thương rất nhanh hiểu được ý vợ.
Chỉ thấy hình như khi Phong Tông Hàn cùng cười với mọi người, hai mắt hắn cũng lặng lẽ chú ý đến Uyển Trúc, mà cái làm người ta thấy thú vị nhất đó là ánh mắt của hắn, không phải cái vẻ cợt nhả phù phiếm bốc đồng trong quá khứ, cũng không phải cái vẻ lạm tình tà khí như đối đãi với bạn tình ngày trước, mà là ánh mắt tràn đầy tình cảm trìu mến chưa từng xuất hiện trên người hắn, sâu sắc mà chân thành.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, trong lòng đã có quyết định.
Kha Quý Thương đợi mọi người cười xong hết mới ho nhẹ hai tiếng.
“À, một khi tổng tài đã hy vọng Tiểu Muội ở nhà làm bạn, vậy chỉ cần Tiểu Muội đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến gì. Chẳng qua …” Mặt ông thoáng cười nhưng ánh mắt cũng đầy vẻ nghiêm túc. “Tôi hy vọng tổng tài sẽ nhớ kỹ những lời mình nói, đừng để Tiểu Muội bị tổn thương gì, nó cũng là tâm can bảo bối của nhà chúng tôi.”
Phong Tông Hàn vẫn giữ nét mặt tươi cười, trong đáy mắt ánh lên vẻ nghiêm túc.
“Ông nên biết chuyện gì tôi cũng có thể nói đùa, duy chỉ có chuyện này tôi sẽ không nói chơi.”
Uhm, đúng vậy. Kha Quý Thương có thể coi là nhìn thấy Phong Tông Hàn lớn lên từ nhỏ thầm nghĩ: Phong Tông Hàn cá tính vui vẻ hài hước, làm việc gì cũng hài hước dễ dãi, cơ hồ mọi chuyện hắn đều phải thêm đôi ba câu chuyện cười, nhưng chỉ khi nói đến chuyện hôn nhân đại sự, hắn luôn có nguyên tắc cẩn thận nghiêm túc, cũng không lấy chuyện này ra làm trò đùa bao giờ.
Cho nên mặc dù hắn mới chỉ vừa mới đề cập qua một lần chuyện kết hôn với Uyển Trúc, hơn nữa thái độ lại có vẻ kinh phù tùy tiện, nhưng tự bản thân hắn luôn biết đó là lời hứa chính thức.
Vì thế Kha Quý Thương rốt cục hiểu được tại sao Phong Tông Hàn lại có thái độ thân mật với Uyển Trúc như vậy, cũng vừa lòng gật đầu.
“Tôi biết.”
Vừa cùng cha vợ tương lai biểu thị thái độ, chớp mắt, Phong Tông Hàn lại liếc sang Uyển Trúc thả một cái hôn.
“Thế nào, Tiểu Muội? Có yêu anh không? Có thì mau nói ra, anh có thể ngay lập tức hủy hôn với Tang Nhược Quyên, cùng em …”
Có cũng không thể nói ra, làm gì có ai mặt dày như hắn chứ?
“Anh đang nói linh timh gì thế?!” Uyển Trúc gấp gáp nói to: “Anh … anh … ai yêu anh chứ? Tôi … tôi mới không …”
“Không có sao?” Phong Tông Hàn nháy mắt tinh nghịch. “Không cần phải xấu hổ, em nói ra anh lập tức kết hôn với em, mà đảm bảo kết hôn rồi anh sẽ không làm loạn nữa, tuyệt đối sẽ là một ông chồng gương mẫu. Trừ em ra, anh sẽ không thèm liếc mắt nhìn bất kỳ người phụ nữ nào khác, không cùng người phụ nữ khác làm chuyện yêu đương, lại càng không làm người phụ nữ khác to bụng, OK?”
Nói xong hắn lại ngạo nghễ cười cười với chính mình.
“Chậc chậc chậc, anh không thể không bội phục chính mình lại nguyện ý vì em hy sinh nhiều đến thế!”
“Anh … anh … anh …” Anh đến nửa ngày, Uyển Trúc mặt như gan lợn (chỉ người đang giận dữ, thẹn thùng, …) cuối cùng đứng bật dậy. “Con ăn no rồi!”
Phong Tông Hàn ha ha cười lớn, quay sang giải thích với người nhà họ Kha:
“Cô ấy thẹn thùng.”
Con bé thẹn thùng?
Người nhà họ Kha thoáng sững sờ.
Trời ạ! Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ một cách không bình thường!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...