Bảy giờ tối, Chu Thế Hiên bấm chuông điện trước cửa
nhà trọ của vợ trước, hướng bộ đàm nói: “Là anh, bên ngoài đang mưa, anh có thể
vào trốn mưa không?”
Có lẽ là trùng hợp, có lẽ là ý trời, giờ phút này thật sự đang có mưa nhỏ, tựa
như năm đó lần đầu tiên anh đi tìm cô, bởi vì có cớ trốn mưa, mới có thể đi vào
vùng đất nhỏ của cô.
Kha Trúc An chưa nói cái gì, đè xuống nút mở cửa, khi anh lên lầu ba, đi vào
phòng ở, nhìn thấy trên bàn có trà nóng và khăn mặt, thực hiển nhiên, đoạn kỷ
niệm này đều không phải một mình anh cất chứa.
“Em ăn gì chưa? Anh mua bữa tối, cùng nhau ăn đi.” Anh mở túi ra, lấy đồ ăn ra
đặt lên bàn, “Dưỡng béo tình nhân” là kế hoạch trường kỳ thứ nhất, anh sẽ
nghiêm túc chấp hành đến cùng.
“Cám ơn.” Cô ngồi vào đối diện anh, máy tính và bút vẽ hình cũng chuyển đến
trên bàn, giống như trở lại đoạn ngày kết giao kia, bởi vì cả hai đều bận,
thường thường vừa hẹn hò vừa làm việc, cuối cùng cũng hôn đến khó khăn chia
lìa.
Một màn hình ảnh thân mật này hiện lên trong đầu, cô thử tập trung lực chú ý
vào máy tính, cũng không thành công được, tầm mắt chồng trước thỉnh thoảng bay
tới, hại cô lại đứng ngồi không yên, cô nam quả nữ trong cùng một phòng, không
khí càng ngày càng kỳ diệu.
Tình cảm anh đối với cô đã rất rõ ràng, cô có ngu ngốc cũng biết đây không phải
một tuồng kịch, lại vẫn không thể quyết định là nên đối mặt hay là giả ngu.
“Gần đây bận rộn nhiều việc?” Anh xem cô có chút ủ rũ, có thể là Ngải Địch vội
vàng truy vợ trước về, nhiều thứ trong công ty phải dựa vào cô.
“Uh.”
“Em có vẻ là lạ?” Hôm nay lời của cô đặc biệt ít, dường như sợ anh sẽ như thế
nào?
“Không có ah...” Cô không tự giác chu miệng lên, giống một tiểu cô nương vô
tội.
Bộ dáng cô chu miệng làm cho cổ họng anh khô khốc, tiếp tục như vậy không được,
anh phải rửa mặt, để cho chính mình phải tỉnh táo lại, nếu không anh chỉ biết
nghĩ đến việc hôn cô ôm cô có được cô, ý nghĩ kia mãnh liệt đến làm cho anh
choáng váng đầu, thậm chí đầu đau lên.
“Ngượng ngùng, mượn toilet một chút.”
“Uh.” Cô gật gật đầu, nhìn anh đứng lên đi vào phòng tắm. Chờ một chút nên làm
cái gì bây giờ? Có thể mời anh đi trở về sao? Hay là cô đi ra ngoài tắm mưa, cô
cảm thấy trong lòng rất buồn, toàn thân nóng quá.
Reng! Reng!
Tiếng điện thoại vang lên vào lúc này, Kha Trúc An cầm lấy điện thoại bàn và
điện thoại di động của mình, lại cũng không phải nơi phát ra phát ra âm thanh,
cuối cùng cô lại tìm được ở áo khoác chồng trước, trong túi có một cái di động
đang rung mãnh liệt.
Có thể là điện thoại khẩn cấp gì hay không? Cô do dự vài giây, rốt cục nhận
điện. “Alo, thật ngại, hiện tại Chu tiên sinh không tiện nghe điện thoại, xin
hỏi ngài là vị nào?”
“A, tôi là Diêu thư ký.” Thanh âm của Diêu thư ký vừa mừng vừa sợ.
Nha nha, làm sao có thể khéo như vậy? Cái này... cô nhảy xuống eo biển Đài Loan
cũng rửa không sạch. “Ách... Anh ấy đang ở trong toilet, anh có muốn chút nữa
gọi lại hay không?” Nói những lời này lại gây hiểu lầm rất lớn.
“Kỳ thật không có chuyện gì quan trọng, ngày mai tôi lại liên lạc với tổng giám
đốc, đa tạ phu nhân!”
“Tôi mới không phải...” Phu nhân gì ah?
“Không quấy rầy hai người nữa, thật sự có lỗi, làm ơn tiếp tục.” Diêu thư ký
quyết định thật nhanh, lập tức cắt đứt điện thoại, cho dù có xảy ra chuyện gì,
cũng không quan trọng bằng tổng giám đốc và phu nhân ân ái.
Kha Trúc An nhìn không thấy đối phương, nhưng có thể tưởng tượng biểu tình cười
trộm của Diêu thư ký, nói không chừng anh ta nghĩ rằng bọn họ - chồng trước vợ
trước này, đang làm hoạt động ôn cũ biết mới gì, thực xấu hổ!
Đang chuẩn bị tắt di động, cô lại phát hiện một chuyện không thể tin được, trên
màn hình di động lại là ảnh chụp của cô, hơn nữa mới được chụp gần đây, bởi vì
bộ quần áo này cô mua tháng trước… Xuất phát từ kinh ngạc và tò mò, cô mở hộp
thư khác trong di động ra, nhìn thấy toàn bộ đều là ảnh chụp của cô, bao gồm bộ
dáng cô ra cửa đi làm, tan ca về nhà, mua đồ ở siêu thị, anh làm sao chụp được?
Chẳng lẽ anh theo dõi cô?
Chu Thế Hiên ra khỏi toilet, anh vừa rửa mặt, tóc trên trán còn hơi ẩm ướt, vừa
thấy hành động của cô liền kinh hoảng kêu to. “Em làm sao có thể nhìn lén điện
thoại của anh?”
“Anh làm sao có thể chụp ảnh của tôi?” Làm cướp trước mà còn hô người ta ăn
cướp, người đàn ông này thật là cướp nha.
“Là em nhìn lén trước!”
“Là anh chụp ảnh trước!” Hai người tranh luận vấn đề gà có trước hay là trứng
có trước, không có chút ý nghĩa nào nhưng lại không dừng được, cô liền nhắc tới
nợ cũ năm xưa. “Trước kia anh cũng xem lén điện thoại của tôi mà.”
“Đó là bởi vì anh muốn tìm kiếm người mất của, phải tra ra tư liệu.” Anh nhún
nhún vai, không hề có vẻ xấu hổ.
“Tôi là bởi vì phải giúp anh nghe điện thoại, tôi sợ anh đánh mất một vụ mua
bán lớn nào đó.”
“Em thật là một chút cũng không thay đổi, thích đấu võ mồm với anh!” Nói thật,
loại cảm giác ầm ỹ này thật tốt, anh đã sớm chịu đủ dối trá lễ phép, nghĩ cái
gì thì nói ra, không cần lại đoán đến đoán đi.
“Anh mới là hoàn toàn không thay đổi, chỉ biết già mồm át lẽ phải!”
“Cho nên? Em muốn thế nào?”
“Xoá hết ảnh chụp của tôi, cứ như vậy đi.” Anh không nên tiếp tục lưu luyến cô,
cuộc sống của cả hai đều phải đi lên phía trước, cô là muốn tốt cho anh.
“Làm không được.” Anh phí bao nhiêu tâm tư mới làm ra ‘Tuyển tập tinh hoa của
vợ trước’, sao có thể nói xoá thì xoá?
“Vì sao làm không được? Anh xâm phạm quyền riêng tư của tôi, căn bản anh không
nên chụp ảnh tôi, nếu tôi lấy những ảnh chụp đó làm chứng cớ, tôi có thể kiện
anh!”
Cô giống một luật sư khí thế bức người, bị buộc tới cực điểm anh lại bùng nổ
giống như núi lửa. “Anh nói làm không được chính là làm không được, bởi vì anh
vẫn yêu em, như vậy thì sao? Vừa lòng sao?”
Anh thừa nhận anh quả thật theo dõi cô, có khi ở cửa công ty cô, có khi ở cửa
nhà cô, nhưng anh chỉ muốn nhìn cô một cái, anh tự nhận đã cực kỳ khắc chế, nếu
muốn nói anh có bệnh cũng không sao, người đang yêu có ai là bình thường?
Cô kinh ngạc đến nói không ra lời, làm sao anh có thể còn yêu cô? Cho dù đây là
lời thực lòng của anh, anh cũng không nên ngốc đến mức nói ra.
Bên trong lặng im hồi lâu, cô mới mở miệng nhắc nhở anh. “Anh đã nói đây là
diễn, không thể diễn giả làm thật.”
“Hiện trường không có người xem, anh và em cũng không cần diễn trò.”
“Nhưng... Chúng ta đã ly hôn.” Sự thật này anh cũng không thể phủ nhận rồi?
“Ly hôn thì như thế nào? Có ai quy định chồng trước không thể yêu vợ trước? Anh
yêu em rốt cuộc xúc phạm điều nào trong pháp luật? Em nói đi!” Anh chính là
người như thế, tốt nhất hiện tại cô phải rõ ràng, anh chính là loại đàn ông
khăng khăng một mực lại u mê không tỉnh ngộ này, tính cô bất hạnh hay hạnh phúc
đây, cố tình gặp được anh.
Quái, anh dựa vào cái gì mà phát hỏa? Cô mới là người bị hại nha! “Anh rống to
kêu to với tôi làm cái gì? Anh muốn yêu ai thì cứ yêu, đó là chuyện của anh,
không liên quan đến tôi!”
“Anh mới không có rống to kêu to, anh chỉ muốn... anh chỉ muốn...” Dáng vẻ kiêu
ngạo tăng vọt bỗng nhiên bị tắt, chuyển thành nhiệt tình không thể đè nén, anh
gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô “Anh có thể hôn em không?”
Từ khi vừa vào cửa anh liền nghĩ như vậy, nhưng không có dũng khí nói ra, hiện
tại nếu khắc khẩu đến mặt đỏ tai hồng, còn có cái gì giữ lại? Nhưng cứ theo như
lời của cô, anh muốn yêu ai liền yêu ai.
Này... Lời này có phải nhảy quá xa hay không? Cô thiếu chút nữa hô hấp không
được, ngây người một chút mới trả lời ——
“Không thể!”
“Anh có thể hôn em không?” Anh tới gần cô, hỏi lần thứ hai.
“Không thể.” Sao người đàn ông này nói không nghe ah? Đã nói không thể còn hỏi!
“Anh có thể hôn em không?” Anh đặt câu hỏi lần thứ ba, khát vọng như lửa đã
thổi quét toàn thân, lỗ tai tự động loại bỏ lời nói không muốn nghe.
“Không...” Cô không có biện pháp nói cho hết lời, bởi vì anh đã bao phủ môi cô,
cũng che lại cự tuyệt của cô.
Sau lưng cô là vách tường, phía trước là ngực của anh, tiến thoái lưỡng nan(tiến lùi đều khó), mà
anh như điên rồi, dùng sức hút môi mềm của cô, môi cô rất nhanh đã bị hôn sưng
lên, nhưng anh không chút thương tiếc, tiếp tục xâm nhập thăm dò hương ngọt của
cô, nhớ mong tra tấn ngày đêm này, khiến cho anh vừa đụng tới cô thì không thể
ngừng.
Cô nhắm mắt lại hoảng hốt nghĩ, thì ra có thứ làm say lòng người hơn rượu, đó
là nụ hôn của người yêu, giờ phút này toàn thân cô nóng lên lại như nhũn ra,
nếu không phải có cánh tay mạnh mẽ của anh ôm, cô có thể sẽ té ngã trên mặt
đất, làm sao bây giờ, loại mê say này sẽ nghiện...
“Không được... anh cần phải đi.” Cô tìm về một tia lý trí, vươn tay muốn đẩy
anh ra, lại chỉ đụng tới cơ thể nóng bỏng của anh, ngực anh vẫn sờ tốt như vậy,
rắn chắc lại ấm áp, nhưng không được chính là không được.
“Anh không đi, anh không muốn rời khỏi em...” Anh nỉ non ở bên tai cô, hai tay
thì dao động ở trên người cô, xoa bóp mạnh mẽ và ôm, giống như muốn đem cô nhét
vào trong cơ thể anh, cô có thể rõ ràng cảm nhận được anh cương cứng cùng
với...
Hưng phấn.
Cô tâm hoảng ý loạn, rất sợ mình cũng bị cuốn hút, anh là người yêu điên cuồng
cỡ nào, cô đã sớm thể nghiệm qua thật sâu, ngay khi anh kéo váy của cô thì cô
bắt lấy cái tay đáng ghét của anh. “Anh không thể xúc động như vậy, hãy bình
tĩnh một chút!”
“Vì sao em có thể bình tĩnh, vì sao em không xúc động, mấy năm nay cho tới bây
giờ em không nhớ anh sao?” Hai má phấn hồng của cô, đôi mắt long lanh, đã sớm
toát ra cảm xúc của cô, cô rõ ràng cũng muốn anh!
“Tôi... Tôi không có.” Cô hạ tầm mắt xuống, cả hai đều hiểu cô đang nói dối.
“Em lại muốn trốn tránh có phải hay không? Em chỉ biết bảo vệ mình, không để ý
anh khổ sở bao nhiêu?” Anh đã sớm đoán được, cô còn để ý người nhà của anh, để
ý đủ loại không thoải mái đã qua, cô so với ai khác đều sợ bị thương tổn hơn.
Anh nói đúng, cô chính là người nhát gan. “Thực xin lỗi, tôi thật sự không có
dũng khí.”
“Em không tin anh sẽ bảo vệ em tốt? Anh nguyện ý vì em buông tha hết thảy.”
Lời của anh khiến cô rất cảm động, cuộc đời này cô đã được yêu qua, không hề
tiếc nuối, vì nguyên nhân như thế, cô chỉ có thể chúc phúc cho anh.
“Thế Hiên, chúng ta đã không thể nào quay lại được.” Cô vươn tay mơn trớn môi
của anh, mâu thuẫn mà dịu dàng nói: “Anh phải luôn vui vẻ, được không?”
Cô thật vất vả tìm về mình, tìm được tự tin, không có khả năng trở lại Chu gia
làm thiếu phu nhân, mà cô cũng không muốn anh buông tha cho tất cả vốn có, anh
nên là Chu Thế Hiên đắc chí vừa lòng kia, tiếp tục làm tổng giám đốc và Chu
thiếu gia của anh, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt.
Đúng vậy, bọn họ đã không quay lại được, anh nâng mặt của cô lên, hôn lên trán
cô, lấy nụ hôn này thề, bọn họ nhất định có thể đi đến tương lai! Cô đối với
anh cũng không phải không có cảm tình, anh sẽ không buông tha như vậy, anh muốn
yêu ai liền yêu ai.
Cô không rõ tâm tư của anh, chỉ thấy miệng anh hơi hơi giơ lên, biểu tình sáng
lên, dường như đã nghĩ thông suốt cái gì, lại như đã quyết định cái gì?!
“Ngủ ngon, anh đi trước.” Anh nhẹ nhàng buông cô ra, xoay người đi ra cửa.
Nhìn anh rời đi, cô rốt cục ngã ngồi, tùy ý đau lòng vô tận lan tràn, cô biết
mình không cứu được, cho dù bọn họ không nên cùng một chỗ, cả đời này cô chỉ
biết thương anh, cũng chỉ có thể thương anh...
*********
Chu gia Đài Nam, trong phòng khách có một cuộc hội nghị gia tộc đang tiến hành,
bất quá Chu Thế Hiên không tham dự, chỉ có bốn vị trưởng bối tề tụ.
Trên bàn có mấy tờ báo tạp chí, thuộc về những truyền thông khác nhau, lại đều
viết về Chu Thế Hiên, anh cùng vợ trước Kha Trúc An rất không rõ, đã trở thành
đề tài nóng nhất đương thời. Mặt khác căn cứ báo cáo của ông quản gia, hai
người này hẳn là đang ở chung một chỗ.
“Gần đây bạn bè thân thích đều hỏi, Thế Hiên nhà chúng ta có phải tái hôn hay
không? Các người nói tôi phải trả lời như thế nào đây?” Ông nội Chu Bác Quân mở
miệng đầu tiên.
“Con đã khuyên nó nhiều lần, nhưng nó vẫn kiên trì theo ý mình, hoàn toàn không
nghe lời của con.” Chu Tín Vũ đối với hành vi của con tương đối bất mãn, tiểu
tử này cánh cứng cắp liền bay, hiện tại ai cũng không trông được.
“Nhưng... chúng ta giới thiệu người cho nó, một người nó cũng không cần, còn có
thể có biện pháp nào?” Bạch Bội Lăng vì đứa con trai này, tóc bạc thiệt nhiều,
chỉ có trời mới biết bà muốn ôm cháu bao nhiêu ah.
Bà nội Lý Phức Trữ vốn lặng yên, bỗng nhiên mở miệng. “Tôi xem, không bằng để
cho bọn họ hợp lại đi.”
Lời này vừa nói ra, ba người khác còn lại đều ngây dại, sao bà nội thỏa hiệp
nhanh như vậy? Lúc trước cô dâu mới náo loạn ly hôn, bà tức giận đến sắp té
xỉu, hiện tại lại sảng khoái đồng ý, rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Trải qua năm tháng lắng đọng, Lý Phức Trữ có ý nghĩ khác. “Kỳ thật Trúc An cũng
không có cái gì không tốt, đoạn thời gian nó ở trong nhà, đối với chúng ta đều
rất cung kính, rất lễ phép, tuy rằng không phải xuất thân danh môn thế gia,
nhưng là một cô gái đơn thuần, điểm này phi thường khó gặp, các người nhìn xem
nhà khác cưới con dâu, người nào không ái mộ hư vinh, tiêu xài thành tánh?”
“Đúng vậy, Trúc An thật sự rất giản dị, chúng ta mua quần áo cho nó, nó luôn
nói đã nhiều lắm.” Bạch Bội Lăng cũng hồi tưởng lại lúc trước, con dâu cho tới
bây giờ không yêu cầu cái gì, ngược lại là bà và bà nội mua cho một đống đồ
lớn.
“Nhưng bọn họ đã ly hôn, nếu tái hôn, người khác sẽ thấy thế nào?” Chu Tín Vũ ở
thương trường nhiều năm như vậy, sợ mặt mũi bị mất.
“Chúng ta đã già, cũng không biết còn có thể sống bao lâu, người khác thấy thế
nào không quan trọng, quan trọng là tôi muốn ẵm chắt rất nhiều.” Lý Phức Trữ
cũng sắp qua sinh nhật bảy mươi bốn tuổi, bình thường chỉ có ngày hội mới có
thể nhìn thấy cháu, nhà này vắng vẻ làm cho mọi người đều uể oải.
“Bạn già, hôm nay cảm xúc của bà giống như đặc biệt nhiều.” Chu Bác Quân vỗ vỗ
bả vai vợ.
Lý Phức Trữ gật đầu, hôm nay bà muốn nói hết ra lời muốn nói. “Đúng vậy, trong
khoảng thời gian này tôi nghĩ rất nhiều, Chu gia chúng ta là có phúc khí, Thế
Hiên và Tương Kì đều là bé ngoan, Thế Hiên làm việc nghiêm túc, không có sở
thích bất lương, về phần Tương Kì, chẳng qua người nó muốn kết hôn, chổ ở khiến
cho chúng ta khó có thể nhận, nhưng bọn họ kết hôn năm năm, đã sinh hai đứa
nhỏ, an an ổn ổn có cái gì không tốt? Một vài lão bằng hữu của tôi đều đụng
phải con cháu phá sản, ăn uống chơi gái, trộm tiền lừa gạt, đó mới là gia môn
bất hạnh.”
Bà nội nói rõ ràng như thế, những người khác cũng thử theo hướng này tự hỏi,
nếu yêu cầu hoàn mỹ, mỗi người đều khó có khả năng đạt tiêu chuẩn, nhưng nếu
xem trọng một mặt, căn bản không cần phải tức giận.
“Gia tộc chúng ta thật sự nhiều truyền thống lắm, thời đại thay đổi, truyền
thống phải sửa lại. Cháu gái chạy đến địa phương xa như vậy, mấy năm qua chỉ có
mấy phong thư và vài tấm ảnh, xem nhà chúng ta như nhà quỷ không dám trở về,
chẳng lẽ muốn bức cháu chắt đi luôn sao? Lúc trước nếu tôi không gọi Trúc An
lại, không ngăn cản nó đi ra cửa vận động, cháu cố bảo bối của chúng ta có lẽ
còn sống...” Lý Phức Trữ thở dài, loại tình cảm tự trách lại nảy lên, nếu bà
không thể bù lại phần tiếc nuối này, chỉ sợ chết cũng không yên.
Nghĩ đến đứa chắt trai vô duyên kia, trong lòng mọi người đều thấy rất cô đơn,
lúc trước nhiệt liệt chờ mong bé sinh ra cỡ nào, hiện tại lại chỉ có thể ở từ
đường nhìn bài vị nho nhỏ kia, yên lặng chúc phúc bé ở thế giới kia ngủ yên,
nếu có duyên, càng hy vọng bé có thể lại đầu thai đến nhà này. Nhưng Chu Thế
Hiên vẫn không chịu tái hôn, hy vọng này phải thực hiện như thế nào? Trừ bỏ Kha
Trúc An, không có người nào có thể làm tròn giấc mộng này.
“Bà nói đúng.” Chu Bác Quân quyết định trợ giúp ý tưởng của vợ. “Chúng ta đây
hiện tại nên làm cái gì mới tốt?”
“Gỡ chuông phải tìm người rung chuông.” Trong lòng Lý Phức Trữ đã suy tính
phương án, ngồi mà nói không bằng dậy mà đi. “Tôi nghĩ phải đi xa nhà một
chuyến, chủ động phóng ra, ông có hứng thú cùng đi hay không?”
“Kia đương nhiên, bỏ tôi còn ai?” Chu Bác Quân dũng cảm cười trả lời.
Nếu ba mẹ đều đồng ý, Chu Tín Vũ luôn luôn hiếu thuận cũng đành phải thỏa hiệp,
Bạch Bội Lăng lại cao hứng rớt nước mắt, bà làm mẹ không có bao nhiêu tâm
nguyện, chỉ hy vọng con và con gái yêu quý đều về nhà.
Lúc này ông quản gia đưa trà nóng lên, chủ động nói: “Tôi sẽ phân phó xuống,
bắt đầu sửa sang lại phòng của thiếu gia và tiểu thư, còn có phòng trẻ em.”
“Tốt, tốt lắm.” Uống một miệng trà, hô hấp một hơi, từ từ sẽ đến, hai chữ “Đoàn
viên” này sẽ lại tới.
*********
Từ sau ngày đó, Chu Thế Hiên quyết định cho vợ trước một thời gian bình tĩnh,
để tránh cô tia chớp từ chức, tia chớp bỏ chạy, vậy anh đã có thể tiền mất tật
mang. Luyến ái giống như hai người khiêu vũ, không thể chỉ có đi tới, đem đối
phương bức vào góc, như vậy ngược lại sẽ nhảy xuống.
Kha Trúc An quả thật cần bình tĩnh, hình ảnh hôm kia anh thông báo và ôm hôn
luôn hiện lên trong lòng cô, nhưng cô lại không thể buông kiên trì
của mình, tiếp tục như vậy, cô rất nhanh sẽ bị nhân cách phân liệt. Mặc kệ thế
nào, trước tập trung vào công việc rồi nói sau, ông chủ Ngải Địch còn đang nghỉ
phép, hy vọng anh ta có thể vãn hồi tâm vợ trước, cũng cứu vớt cuộc đời một
tiểu cô nương.
Buổi sáng mười một giờ, Tina gõ cửa, đi vào văn phòng chủ quản. “Trúc An, có
khách tìm cô.”
“Là khách nào?” Kha Trúc An ngẩng đầu, cô nhớ rõ hôm nay không hẹn gặp ai.
“Tôi không biết nha, là hai vị lão nhân gia.”
Quái, sẽ là ai đây? Kha Trúc An và thân thích rất ít lui tới, sẽ là dì và dượng
sao? Lễ mừng năm mới cô có đi vái lạy, tặng quà, nhưng bình thường căn bản
không liên lạc.
Mở cửa phòng khách ra, Kha Trúc An lập tức bị dọa đến —— “Chu ông nội, Chu bà
nội, các người làm sao có thể tới nơi này?”
Cô cố sức nháy mắt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, nhưng hai vị trưởng bối
quả thật đang an vị ở trên sô pha, trên bàn còn có hai hộp bánh kẹo lớn.
Lại nhìn thấy cháu dâu vô duyên, Chu Bác Quân ho khan hai tiếng, không quá tự
tại mở miệng. “Đã lâu không gặp, chúng tôi đi lên Đài Bắc tìm bạn, vừa vặn đi
qua công ty của con, tiện thể mua bánh ngọt tới cho con ăn.”
Nói là vừa vặn, kỳ thật là đặc biệt đi! Kha Trúc An làm sao có thể không rõ?
Nhưng cô đương nhiên không vạch trần, hướng lão nhân gia nhẹ nhàng cúi đầu nói lời
cám ơn. “Cám ơn hai người đến thăm con, mời uống trà, chỉ là trà bình thường,
hy vọng các người uống quen.”
Công ty bọn họ đãi khách cũng không phải dùng trà gói, là lá trà trung đẳng, đã
tính không tồi, nhưng lấy tiêu chuẩn Chu gia hẳn là còn kém xa lắm.
“Con cũng ngồi xuống uống chén trà, còn có ăn điểm tâm.” Chu Bác Quân thân
thiết tiếp đón, Lý Phức Trữ im lặng không lên tiếng.
“Sắp giữa trưa, con mời hai người đi ăn cơm, được không?” Nói như thế nào cô
cũng nên tận chút tâm ý với vãn bối, tuy rằng trong bữa ăn có thể tìm không
thấy đề tài nói, nếu nhắc tới chuyện trước đây càng làm cho không người nào mở
miệng, Chu Bác Quân lắc đầu cười nói: “Không cần, chúng ta biết con bận làm
việc, chúng ta ngồi một lát rồi liền đi.”
“Hôm nay có kế hoạch gì sao? Thế Hiên có đi với hai người không?”
“Không cần lo lắng, chúng ta cũng không phải không biết đường đi, ông quản gia
và tài xế đều ở dưới lầu chờ.”
“Vậy là tốt rồi.” Nếu chỉ có hai vị lão nhân gia ở Đài Bắc đi tới đi lui, thật
sự làm cho người ta lo lắng, đúng rồi, sao Chu bà nội không uống trà cũng không
nói? Thân thể không thoải mái sao?
“Trúc An...” Lý Phức Trữ rốt cục đánh vỡ lặng yên, thanh âm có chút nghẹn ngào.
“Ta... Ta muốn nói với con tiếng... Thực xin lỗi.”
Kha Trúc An lại vô cùng khiếp sợ, ba chữ này làm sao có thể từ trong miệng bà
nội nói ra? Lão phu nhân luôn kiên trì theo ý mình, cũng không thoái nhượng
này, chẳng lẽ cũng sẽ tùy thời thay đổi?
“Lúc trước khi con mang thai, ta không nên cho con nhiều áp lực như vậy, nếu
ngày đó con muốn ra ngoài, ta không ngăn con, nói những lời đó với con, có thể
chuyện cũng đã không xảy ra... Thế Hiên vì đứa nhỏ đó sa sút tinh thần một thời
gian, ta nhìn thấy nó cũng không biết nên nói cái gì, hiện tại ta nói thật có
lỗi cũng vô pháp bù lại đau xót của các ngươi, thật sự rất xin lỗi.” Lý Phức
Trữ rốt cục nói ra, đây là áy náy lớn nhất cả đời này của bà, bà không
muốn mang nó cùng vào trong quan tài, phải chân thành biểu đạt xin lỗi.
Bên trong im lặng một thời gian, Kha Trúc An mới nghe được thanh âm của mình.
“Bà nội, con biết bà là quan tâm con, con không trách ngươi.”
Đối với cô mà nói, muốn thông cảm cũng không phải là một chuyện đơn giản, nhưng
cô không muốn trách cứ bất luận kẻ nào, vậy sẽ chỉ làm chính cô càng khó chịu,
coi như là một hồi ngoài ý muốn đi, nếu không tội danh như vậy đối mỗi người
đều rất trầm trọng. Cô tin tưởng, tiểu thiên sứ ở trên trời cũng sẽ tán thành
cô làm như vậy, dù sao tiểu thiên sứ mang đến là yêu, mà không phải oán hận.
“Không được, con nhất định phải trách ta, đây đều là ta sai, cho nên ta muốn
hướng con xin lỗi.” Lý Phức Trữ đứng lên, thật sâu khom người chào.
Kha Trúc An vội vàng đỡ bà ngồi xuống, kích động lên. “Bà nội, con đã biết, con
nhận xin lỗi của người.”
Chu Bác Quân hoà giải nói: “Mọi người nói ra là tốt rồi, về sau không cần buồn
ở trong lòng, có chuyện gì cũng có thể khơi thông.”
“Trúc An, cám ơn con...” Tầm mắt Lý Phức Trữ mơ hồ, cháu dâu tốt như vậy phải
đến chỗ nào tìm? Thế Hiên tuyệt đối không thể bỏ qua nha.
Vì hòa tan không khí sầu não, Chu Bác Quân nhắc tới một đề tài khác. “Đúng rồi,
tuần sau chúng tôi muốn đi Achentina, Trúc An con có muốn vật kỷ niệm gì hay
không?”
“Hai người muốn đi Achentina?” Kinh hách một người tiếp một người, Kha Trúc An
nghĩ lão nhân gia đã bảy, tám mươi tuổi, bay đến địa phương xa như vậy làm cái
gì?
“Đúng vậy, nhìn cháu gái, cháu rể, còn có hai cháu cố gái.” Con trai con gái
đều là bảo bối, hiện tại Chu Bác Quân nhìn thấy trẻ nhỏ chỉ cảm thấy đáng yêu,
giới tính đã không quan trọng.
Thì ra là thế, bọn họ muốn gặp Chu Tương Kì, vị em chồng cô vô duyên gặp mặt
kia, Kha Trúc An nhịn không được thở dài cười nói: “Như vậy thật tốt.”
Lý Phức Trữ lau đi nước mắt ở khóe mắt, mỉm cười nói: “Trúc An a, về sau các
con kết hôn, không cần ở chung với chúng ta, cô dâu mới phải sống thật tốt, tốt
nhất sinh vài oa nhi béo, khi lễ mừng năm mới nhớ rõ trở về ăn cơm tất niên.”
“Bà nội, con cũng không có...” Khi nào thì cô muốn kết hôn chính mình cũng
không biết?
“Ta hy vọng ngươi có thể yên tâm, nhà chúng ta có vẻ thật truyền thống, nhưng
chúng ta sẽ không cưỡng cầu cái gì nữa, chỉ cần các ngươi qua bình an là tốt
rồi.”
“Cám ơn ý tốt của các người, nhưng con và Thế Hiên chỉ là bạn...” Lời này Kha
Trúc An nói ra đều cảm thấy xấu hổ, bạn sẽ không hôn môi thành như vậy.
“Có thể làm bạn cũng là duyên phận, chuyện sau này ai cũng không biết, ít nhất
không cần bởi vì chúng ta tồn tại, làm cho Thế Hiên ở trong lòng con bị tiêu
trừ, như vậy chúng ta thật có lỗi.” Lý phức trữ chỉ sợ cháu trai cưới không đến
cháu dâu, đôi vợ chồng này không nên vì nhân tố ở ngoài mà chia lìa; hai người
có thể yêu nhau mới là trân quý nhất.
“Sẽ không, con sẽ không nghĩ như vậy.” Kha Trúc An có thể nào làm cho lão nhân
gia tự trách như thế, cho dù từng đi qua chút quanh co, hiện tại nghĩ đến cũng
là một loại kinh nghiệm, làm cho cả hai càng hiểu được quý trọng.
“Thật tốt quá, chúng ta có thể yên tâm ra nước ngoài nghỉ phép.” Chu Bác Quân
ôm bả vai vợ, nhẹ nhàng thở ra rất lớn, Achentina có điệu Tăng-gô, thác nước,
thảo nguyên và sông băng, là một quốc gia xinh đẹp lại nhiệt tình, quan trọng
nhất là chỗ có người nhà đã lâu.
“Chúc hai người thuận buồm xuôi gió, thắng lợi trở về.”
“Ta tin tưởng vậy, chờ chúng ta trở về lại cùng nhau ăn cơm.” Chu Bác Quân và
Lý Phức Trữ đứng lên, cùng cháu dâu bắt tay tạm biệt, trải qua lần gặp này, tâm
tình hai người đều thoải mái, có thể chuẩn bị bay lên.
Nhìn theo hai vị trưởng bối rời đi, Kha Trúc An vẫn đang cảm thấy chính mình
đang nằm mơ, cô và Chu ông nội, Chu bà nội lại có lúc bắt tay nói tốt, hơn nữa
còn là ở phòng khách công ty, thật không thể tin được.
Chuyện tới nay, lão nhân gia đều tự thân xuất mã biểu đạt thành ý, coi sự độc
lập và kiên định hiện tại của cô, cho dù gả vào nhà giàu có hẳn là cũng có thể
sống yên, như vậy, cô còn có thể tìm được lý do gì để cự tuyệt yêu đây?
Chồng trước thân yêu, anh nói chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Phần tình yêu
này không chỉ sống lại, lại còn sinh động và có lực hơn trước kia nữa!
*********
Mang tâm tình kỳ diệu mà phức tạp, Kha Trúc An trở lại văn phòng mình, vừa ngồi
vào chỗ của mình không bao lâu, điện thoại của Chu Thế Hiên đã tới rồi.
“Nghe nói ông nội, bà nội của anh tìm đến em?” Ngữ khí của anh kích động hỏi.
Tin tức của anh cũng thật nhanh nhẹn, nhưng cô cũng không ngoài ý muốn, ở giữa
quản gia, thư ký, tài xế và người giúp việc, nhất định có mạng lưới tình báo
tinh vi.
“Uh hừ.” Cô vừa mở ra hộp quà, vừa thoải mái trả lời. Oa, bánh bích quy và kẹo
đều ăn thật ngon, ông nội và bà nội là xem cô như tiểu hài tử sao? Đủ mọi màu
sắc đích thực rất đáng yêu.
“Bọn họ nói cái gì với em? Mau nói cho anh biết!”
Cô chọn một cái kẹo tình nhân bỏ vào trong miệng, ngọt tận lòng người. “Đây là
chuyện giữa tôi và bọn họ, có cần báo cáo cho anh không? Đây không bao gồm
trong phạm vi công việc diễn trò.”
“Anh sợ bọn họ cho em áp lực, em trăm ngàn chớ để ở trong lòng.” Ngộ nhỡ ông
nội và bà nội nói lời đáng sợ gì, tất cả cố gắng lúc trước của anh có thể đều
uổng phí, anh tuyệt đối không thể ngồi nhìn mặc kệ, hiện tại phải nhanh chóng
trừ độc!
“Chu tổng giám đốc, chúng ta chỉ là diễn trò mà thôi, anh không cần khẩn trương
như vậy.”
“Trúc An ——” anh sắp nổ mạnh, cầu
xin cô thưởng anh một cái sảng khoái đi.
“Có cái gì không đúng sao?” Cô vẫn giả ngu, khó có cơ hội chọc anh, làm sao có
thể không nắm?
Anh thở dài, vươn tay xoa ấn đường của mình, giống con rồng ác không phun lửa
được, chỉ có thể có lễ phép xin hỏi.
“Kha giám đốc, cầu xin em nói cho anh biết được không? Bởi vì anh cực kì, cực
kì lo lắng.”
Sao đối tượng trò chơi nhanh nhận thua như vậy? Một chút cũng không chơi vui!
“Bọn họ chưa nói cái gì khó nghe, chúng tôi nói chuyện thật sự rất vui vẻ, rất
hài hoà, anh không cần lo lắng.”
“Thật sự? Làm sao có thể?” Anh hiểu nhất ông nội và bà nội của mình, đầu bọn họ
có thể sánh bằng ba cấp cổ tích, tu sửa lại là đại công trình.
“Thời gian sẽ thay đổi tất cả, anh không tin?” Vốn chính cô cũng không dám tin
tưởng, nhưng đời người chính là liên tiếp ngoài ý muốn, trăm ngàn đừng nói cái
gì không có khả năng.
Được rồi, cho dù như thế, anh cũng phải nhắc nhở cô một chút. “Có một số việc
sẽ thay đổi, nhưng có một số việc sẽ không.”
“Tỷ như cái gì đây? Xin Chu tổng giám đốc chỉ ra.”
“Em hẳn là biết, anh đối với em vẫn giống vậy...” Chết tiệt, muốn anh nói mấy
lần mới được? Anh nghĩ rằng anh đã biểu đạt đủ rõ ràng, cô còn vòng quanh với
anh như vậy là muốn như thế nào?
Cô đánh gãy lời của anh. “Xin đừng giả diễn thực làm, cũng không có người đang
ghi hình hoặc chụp ảnh, vì TV LCD của công ty, anh thật sự rất dụng tâm.”
“Trông nom TV LCD cái gì, anh căn bản không cần! Anh để ý là... Anh để ý là...”
Ngay tại đáp án sắp công bố thì cô lại đánh gãy lời của anh. “Thật có lỗi, tôi
phải đi họp, có rảnh lại liên lạc.”
“Trúc An ——” cô lại treo điện thoại, người phụ nữ này là muốn đem anh bức điên
sao? Tốt lắm, anh sẽ không để cô né tránh, ngay tại tối nay, nhất định phải đem
kết cục chuyện xưa viết ra, hơn nữa chỉ có thể chọn dùng bản cũ của anh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...