Anh không hiểu rốt cuộc tình cảm là như thế nào mà có thể khiến cho dũng khí trong thân thể một người phụ nữ có thể sinh ra lớn như vậy, dành cả cuộc đời chỉ để cố giữ lấy một người đàn ông.
Lúc Du Nguyệt Như định mở miệng lần nữa Thái Tử liền che trước miệng của cô, đáy mắt cuồn cuộn đau đớn, sau đó bỗng dưng xoay người đạp cửa rời đi. Trước khi rời đi anh không chút nào che giấu sát ý khiến cho Du Nguyệt Như từ tức giận khôi phục lại tinh thần, lúc này mới ý thức được mình vừa nói cái gì, ngơ ngác co quắp quya trở lại ngồi phịch xuống.
Thái Tử ra ngoài lập tức gọi điện từ xa đến chi nhánh công ty của Hoàng Phủ Dận ở Châu Âu, mỗi một giây một phút chờ điện thoại được kết nối sự phẫn nộ của anh như tăng thêm một phần.
Không người nào nghe điện thoại.
Anh đột nhiên đánh nắm đấm vào bức tường, hít sâu mấy lần, âm thanh lặp đi lặp lại. Vẫn không người nào nghe máy. Tâm trạng của anh không có chỗ trút xả, cả người giống như một con sư tử giận dữ ném vỡ điện thoại di động, liên tiếp vung nắm đấm hung ác đánh về phía bức tường cứng rắn, da chỗ khớp xương tróc ra cũng không có cảm giác chút nào, Tân Tiệp vừa trở về đã nghe thấy tiếng động liền nhìn thấy bức tường trước mặt kia có một vết máu khiến bà sợ khiếp đảm, vội vàng kêu người làm mang hòm thuốc tới cầm lấy tay anh băng bó.
“Sao lại nóng tính như vậy, có chuyện gì con cùng Nguyệt Như nói chuyện nhẹ nhàng chút.” Tân Tiệp lúc bôi thuốc cho con đau lòng nhíu mày lại, khẩu khí nhẹ nhàng dịu dàng.
“Hai đứa các con một chín một mười, nhưng con là đàn ông, đừng tưởng rằng người ta bảo con là Thái Tử thì con thật sự là thái tử, có thể làm anh chị em hay làm vợ chồng đều là ngàn đời mới tu luyện được cái phúc ấy, phải biết quý trọng.”
Giọng nói Tân Tiệp dịu dàng điềm nhiên ghé sát vào tai anh, giống như hàng vạn cây kim cùng nhau đâm vào trong lòng anh khiến anh kêu đau không được. Thái Tử không nói gì cánh tay còn lại để ngang lên mặt, đầu cúi xuống, ánh mắt nhìn xuống đầu ngón chân.
Thấy anh không lên tiếng, Tân Tiệp hơi lộ vẻ bất mãn đẩy anh một cái, “Mẹ đang nói chuyện với con đấy.”
Hầu kết Thái Tử cuộn lên cuộn xuống, hồi lâu mới đè nén tâm tình mở miệng rất nhỏ.
“Nếu như ông ấy chết ở trước mặt mẹ, mẹ sẽ tha thứ cho con sao…”
Thân thể Tân Tiệp chấn động, bà sao lại không biết người mà Thái Tử gọi là “ông ấy” là ai chứ. Bà không nói gì băng bó cẩn thận cho tay của anh xong, Tân Tiệp không khỏi giơ tay lên vuốt dọc sống lưng cứng ngắc rõ ràng đang chịu đựng của con trai.
“Một bên là người đàn ông của ta, một bên là con trai của ta, mẹ không muốn nhìn thấy có bất kỳ chuyện gì xảy ra, mối bất hòa giữa hai người mẹ không tiện xen vào, có lúc mẹ còn thấy hận ông ấy hơn các con… Nếu như con không phải là lý do ta không thể giết ông ấy, vậy thì hiện tại ta sẽ không ở đây, ta coi như ông ấy luôn ở nước ngoài không bao giờ trở lại… Sau này, mai táng hai chúng ta ở cùng một nơi là được.”
Lúc Tân Tiệp nói lời này không còn đau thương, cho dù có, chẳng qua là không biểu lộ ra. Thời gian là thứ tàn nhẫn nhất, nó khiến cho Tân Tiệp lúc đầu tràn đầy hy vọng với Hoàng Phủ Dận rồi dần dần nhạt phai.
Mọi người thường nói không yêu thì sẽ không hận, những lời này thật ra Tân Tiệp là người hiểu nhất.
Mọi người chỉ thấy Tân Tiệp lạnh nhạt, nhưng có ai biết rằng trái tim Tân Tiệp đã sớm ngừng đập mất đi ấm áp, chỉ còn sót lại một tình yêu quán tính, bởi vì lúc gả cho ông bà đã từng hứa bất kể có chuyện gì xảy ra cũng làm bạn ông cả đời.
Người đàn ông này dù cho có muôn vàn mọi thứ không tốt, cũng là bạn đời duy nhất kiếp này của bà. Có lẽ lúc mới gặp ông lần đầu tiên, bà đã phạm phải một sai lầm, đồng thời cũng là sai lầm cả đời rồi.
Quá đau thương khiến cho trái tim chết đi, nhưng cũng khiến cho trái tim sống lại. Tân Tiệp muốn, kiếp sau, nhất định là người đầu tiên gặp ông, sớm hơn so với bất kỳ ai. Kiếp sau, đến lượt ông yêu bà, mà bà không yêu ông, như vậy bọn họ hòa nhau…
Đối mặt với một Tân Tiệp như vậy, Thái Tử cũng không nói ra bất kỳ từ nào nữa. Anh không hiểu rốt cuộc tình cảm là như thế nào mà có thể khiến cho dũng khí trong thân thể một người phụ nữ có thể sinh ra lớn như vậy, dành cả cuộc đời chỉ để cố giữ lấy một người đàn ông.
Tân Tiệp như vậy, Du Nguyệt Như cũng thế.
Lúc Hoàng Phủ Triệt phi xe chạy về nhà cũ, Thái Tử chán nản ngồi trên sân thượng vì Dĩ Nhu mà xây dựng căn nhà gỗ dành cho công chúa nhỏ. Bên trong tất cả đều là trang sức màu hồng mà các cô gái nhỏ thích nhất, các loại thủy tinh và trang sức của con nít sặc sỡ màu sắc, hoa cả mắt. Nhớ lúc ấy Dĩ Nhu đã năn nỉ anh rất lâu anh mới đồng ý, trước đó còn nói cô lúc nào thì mới trưởng thành, nói Nguyệt Như không giống cô ấy cho đến bây giờ vẫn ngây thơ như vậy.
Lúc đó Dĩ Nhu giận dữ cãi lại, làm sao anh biết được chị không ngây thơ chứ? Đây là thứ mà tất cả các cô gái đều thích mà!
Thái Tử cười nhạt lười tranh cãi với cô. Lúc ấy Du Nguyệt Như cũng ở đó, cô chỉ cong môi cười đến mức cực kỳ lạnh nhạt. Bây giờ nhớ lại, trong lòng anh lẫn lộn ngũ vị tạp trần, bọn họ mỗi người đều cố gắng tạo cho đứa em gái một thế giới tốt đẹp nhất không còn tranh giành tranh đoạt, giống như con bé trời sinh ra nên được mọi người nuông chiều, mà Du Nguyệt Như lại là một người phụ nữ chín chắn hiểu chuyện.
Cái ý nghĩ này thật khốn khiếp à, Thái Tử thầm mắng mình, tại sao chị ấy lại không được ngây thơ như Dĩ Nhu, tại sao lại cảm thấy Du Nguyệt Như tất nhiên sẽ không thích kiểu phòng công chúa như vậy? Thì ra là từ trước đó rất lâu, sự tồn tại của mình cũng đã tước đi tư cách được cưng chiều yêu thương của chị ấy.
“Đưa mẹ ra nước ngoài.” Sau đó tự tay giết chết Hoàng Phủ Dận, bàn tay Thái Tử đặt lên trán, dường như đang cắn răng nhẫn nại. Hoàng Phủ Triệt hiểu ý của Thái Tử, ngay sau đó cũng rơi vào trầm mặc. Đối mặt với những chuyện mà Hoàng Phủ Dận gây nên cho Du Nguyệt Như, cơn tức giận ngập trời trong lòng anh càng để lâu thì tích tụ càng dày đặc hơn, thậm chí trên cánh tay có thể nổi lên gân xanh đáng sợ, đôi môi mím thành một đường không có độ cong.
“Bác sĩ nói tình trạng của mẹ như vậy không kéo dài được lâu, nhiều nhất là năm năm, cũng không phải là anh không nghe thấy.” Hoàng Phủ Triệt thâm trầm lên tiếng.
Thái Tử bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, “Triệt, có thể nói cho anh biết được không, anh có nên vì chị Nguyệt Như mà giết ông ấy, hay là vì mẹ mà tha cho ông ấy. Hay là tự tay ta kết liễu ông ấy.”
Hoàng Phủ Triệt móc ra một điếu thuốc, lúc chuẩn bị châm mới nhớ tới ngôi nhà gỗ nhỏ quý giá này của Dĩ Nhu lập tức dừng lại, lúc này chỉ đang nghịch ngợm cái bật lửa.
“Nguyệt Như vẫn không muốn để cho chúng ta biết, không phải là lo lắng cục diện bây giờ sao…chỉ còn lại năm năm, anh muốn dì Tiệp ngay cả năm năm này cũng mất đi sao?”
Bầu không khí trầm mặc hồi lâu, khiến con người ta không thở nổi.
“Hôn lễ cử hành đúng hạn.”
“Nếu như Thi Dạ Diễm không đến đây thì sao?”
“Em cho rằng anh ta không tới sao?”
Hoàng Phủ Triệt tiện tay cầm lấy một con búp bê Barbie mặc áo cưới, cùng với ánh mắt xa xăm, “Nếu như anh ta không đến, em sẽ dùng cuộc đời mình bù đắp những tháng ngày khổ cực của chị Nguyệt Như.”
Bên mép Thái Tử nở ra một nụ cười.
Có thể vì chị ấy mà ngang tàn nghiêng quyền thiên hạ, có thể vì chị ấy mà gần như đem tất cả danh lợi quyền thế trên tay dứt khoát vứt đi hết, lúc chỉ còn hai bàn tay trắng vẫn có thể cho chị ấy hạnh phúc sự tự tin cùng dũng khí… Thi Dạ Diễm, nhưng nếu anh không làm được điều cuối cùng này, sợ rằng ở trên đời này sẽ không tìm ra được người đàn ông thứ hai xứng đáng để anh giao phó chị mình khi còn sống.
Nếu là như vậy, cho dù mình chết một vạn lần cũng không để một người phụ nữ quý báu nhất như chị hy sinh vì anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...