Trác Việt vừa ngủ dậy đầu tóc rối bời cùng đôi mắt đen to tròn chạy đến mở cửa, Du Nguyệt Như đã sớm quen với hình tượng như vậy của cô từ lâu. Thi Duy Ân rất ít khi bám lấy người khác, Trác Việt thật bất hạnh khi chính là một người trong số đó. Điều này có lẽ cũng có liên quan rất lớn với việc thường xuyên mang con bé đi ăn thức ăn ngon.
Dùng lời của cô mà nói, Tiểu Trà Diệp cũng có tố chất ăn hàng, còn nhỏ tuổi mà khẩu vị được huấn luyện cực kỳ kén chọn, nhạy cảm đối với thức ăn trong tương lai rất thích hợp trở thành chuyên gia ẩm thực.
Tần Hiền chào hỏi Du Nguyệt Như rồi cố ý mang theo Trác Việt rời đi trước. Du Nguyệt Như nắm bàn tay nhỏ bé của Thi Duy Ân vẫy tay chào anh, khiến cho anh cười an tâm. Tần Hiền mặc dù không hiểu tại sao Du Nguyệt Như chợt kéo anh lên xe rời đi giống như chạy trốn, nhưng từ lúc nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, có thể đoán ra được phần nào.
Trên đường trở về Trác Việt vô tâm oán trách với Tần Hiền tiểu yêu quái Tiểu Trà Diệp này thế nào lại làm khổ cô, hoàn toàn không nhớ rõ trước đó như thế nào tức giận quơ chân đánh anh. Tần Hiền thở dài không biết làm thế nào, để mặc cho cô túm tóc.
Du Nguyệt Như và cha của Tiểu Trà Diệp xa cách hai nơi, phải chăng câu nói kia là đúng: Yêu nhau thì dễ, gần nhau mới khó. Nếu quả thật là như vậy, chỉ cần hai người có thể ở chung một chỗ, đối với anh mà nói thì như vậy là đủ rồi. Anh cũng không tham lam.
Thi Duy Ân ngồi ở trong lòng Du Nguyệt Như, đôi mắt mong chờ chớp chớp mở thật to nghiêng đầu nhìn cô, giống như đang chờ đợi sự chú ý của mẹ lên người mình. Rốt cuộc không chờ được, hai bàn tay nhỏ bé quấn vòng quanh kéo mái tóc dài của cô một cái, da đầu Du Nguyệt Như bị đau liền phục hồi lại tinh thần, hôn một cái lên cái miệng phấn hồng bi bô nhỏ nhắn của Thi Duy Ân, “Tiểu Trà Diệp có nhớ mẹ không?”
Thi Duy Ân bĩu môi uốn éo cái đầu nhỏ, không để ý tới cô. Du Nguyệt Như cười đem đầu mình chạm vào cái đầu nhỏ, lấy ngón tay cù cù ở ngang hông bé. Tiểu Trà Diệp sợ nhất chiêu này, chưa được mấy cái đã không nhịn được cười khúc khích, bò đến trên đùi cô chậm chạp giơ quả đấm nhỏ ra oai.
“Mẹ hư! Con muốn cha!”
Thanh âm non nớt lại trong trẻo cùng vang lên như một cây kim đâm vào trái tim cô. Du Nguyệt Như ngừng cười, đem con gái ôm vào lòng, trong lúc vân vê sợi tóc đen nhánh của con, ngón tay miêu tả ngũ quan non nớt của bé, nhìn vào đôi mắt bé thật sâu, đôi mắt này ngày càng giống Thi Dạ Diễm.
huyentrang138 - d.d.l.q.d
Thi Duy Ân không hiểu tâm tư của cô, bàn tay nhỏ bé đánh lên người cô ăn vạ.
“Tiểu Trà Diệp muốn cha…”
Du Nguyệt Như không nói lời nào, nụ cười hiện ra thêm khổ sợ. Con còn nhỏ như vậy, cũng biết muốn đến chỗ cha. Du Nguyệt Như để mặc cho con quậy, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên đầu con, “Tiểu Trà Diệp có biết cha là người như thế nào không?”
“Hiền hiền.” Thi Duy Ân không chút nghĩ ngợi bật thốt lên.
Du Nguyệt Như hiểu con chỉ không phải là Tần Hiền, mà là người đàn ông giống Tần Hiền.
“Cha, con muốn cha, mẹ cho con đi.” Thi Duy Ân không đẩy cô ra được, thân thể nhỏ bé không ngừng giãy dụa, trong miệng lặp đi lặp lại hai chữ chỉ muốn có cha, mỗi một âm thanh đều giống như đang cắt vào lòng của cô. Du Nguyệt Như ôm con đến nơi cất giữ, từ bên trong ô vuông nhảy ra một cái hộp nhỏ.
Bên trong, là một quả bình an bằng thủy tinh trong suốt.
Du Nguyệt Như ngồi xổm xuống nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé nâng nó lên, Thi Duy Ân bị quả táo xinh đẹp này hấp dẫn, lật xem hai bên, ngẩng đầu nháy mắt.
Du Nguyệt Như mỉm cười dịu dàng, hôn lên cái trán trơn bóng của con, “Đây là quà mà cha con tặng cho con, cha con nói Tiểu Trà Diệp phải ngoan ngoãn thì mới trở về đón chúng ta.”
Cái miệng nhỏ nhắn của Thi Duy Ân nghiêm túc mím chặt lại, một đám lông mày, bộ dáng cau mày suy nghĩ sâu xa cực kỳ giống người đàn ông kia, con bé dường như đang cố gắng hiểu ý của Du Nguyệt Như, sau đó cái hiểu cái không gật đầu thật mạnh.
“Tiểu Trà Diệp, ngoan ngoãn, cha sẽ quay trở lại.”
“Đúng rồi, Tiểu Trà Diệp thật thông minh.” Du Nguyệt Như vui vẻ cười một tiếng, trong mắt điểm thêm vài giọt nước. Từ đó trở đi quả bình an bằng thủy tinh này theo Thi Duy Ân từ lúc còn nhỏ đến thiếu niên thậm chí mỗi một giai đoạn lớn lên trưởng thành, là bảo bối mà con bé quý trọng nhất.
Cuối cùng cũng dỗ được con gái ngủ, tiểu nha đầu này lúc ngủ cũng đều phải ôm quả bình an không buông, mưa vẫn cứ rơi.
Ánh sáng từ cửa sổ tràn tới, cô đứng ở trong bóng tối đau khổ che mặt, gắt gao cắn môi không để ột giọt nước mắt chảy ra. Không phải là không muốn gặp anh, không phải không muốn nhào vào trong ngực anh, chỉ là chưa tới lúc.
Cô có một cô con gái thông minh xinh đẹp, cô còn nhìn thấy bóng hình một người đàn ông ở trong mưa mất khống chế gọi to tên của cô.
Nhìn xem, cô hạnh phúc đến nhường nào. Vì vậy cho dù là bao nhiêu năm cô cũng chờ được.
Cô hít một hơi thật sâu, ôm ngực cố gắng ức chế cơn đau nhói đang dâng lên ở nơi đó.
Ban đêm, tất cả mọi người đều an tâm ngủ, nhưng cô lại mất ngủ cả đêm. Bởi vì cô biết ở một góc nhỏ trong thành phố này, có một người nhất định giống cô thức trắng đêm không ngủ.
Khi gặp lại nhau cũng là một thời điểm xa xỉ, có thể cùng anh đi dưới cơn mưa, thật tuyệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...