Cô Bé Em Thua Rồi


Không có gì vui mừng hơn so với việc xác định trái tim mình.
Cách đêm Giáng sinh còn ba ngày, cô dùng bút đỏ khoanh tròn lên lịch. Ngòi bút khoanh xong một vòng tròn trên giấy, dễ dàng mà thuận lợi. Từng giây từng phút Du Nguyệt Như ở trong chờ đợi bất an nhưng lại khó có thể tự mình kiềm chế hạnh phúc.
Bởi vì Đường Lạp An cô rất sợ lễ Nô-en, hay bởi vì Thi Dạ Diễm, cô phải chờ đợi. Cô ngây thơ như cái tuổi cô gái dậy thì, ngày đêm mong chờ giây phút ấy cùng bạn trai gặp lại. Cô cảm thấy khẩu vị của mình tăng lên một chút, sắc mặt cũng càng ngày càng tốt.
Ngay cả Dĩ Nhu cũng nhìn ra sự khác biệt của cô, “Thư, chị làm sao vậy?” Dĩ Nhu đang cầm món điểm tâm ngọt nằm ở trên ghế salon nhìn cô. Du Nguyệt Như khó khăn nở nụ cười, “Chị đang yêu mà.”
Điều này làm cho Dĩ Nhu càng thấy lạ, cắn muỗng nhỏ hỏi, “Không phải bình thường chị vẫn yêu đương sao?”

Du Nguyệt Như cười nhưng không nói, nhéo khuôn mặt nhỏ bé mập mạp của em gái. Dĩ Nhu là một cô gái đơn thuần, chỉ cần người bên cạnh vui thì cô cũng vui. Cười hì hì sau đó đưa miếng bánh ngọt tới trước mặt Du Nguyệt Như, “Là người nào có bản lĩnh khiến chị đầu hàng như vậy nhỉ?”
Không biết là do mùi vị bánh ngọt này quá nồng hay là cái gì, một luồng cảm giác ghê tởm xông tới, Du Nguyệt Như che miệng chạy vào phòng vệ sinh nôn ra một trận. Cô không nghĩ nhiều, mấy ngày nay thường xuyên như vậy. Dĩ Như theo thói quen rót cho cô chén nước ấm, ngồi ở chỗ đó mờ ám nháy mắt, “Em đoán chị mới cưới sẽ có con, hì hì.”
Động tác uống nước của Du Nguyệt Như dừng lại một chút, vỗ nhẹ đầu nhỏ của cô, “Nghịch ngợm.”
Hai chị em làm náo loạn cả nhà, Thái Tử trở về cũng không có dừng lại. Anh ở trước cửa sổ hút thuốc lá nhìn các cô chơi đùa ầm ĩ, trên gương mặt tuấn tú không nhìn ra vẻ mặt như vậy là cái gì. Cuối cùng Dĩ Nhu bị Thái Tử đuổi về phòng. Du Nguyệt Như ngã ở trên ghế salon thở gấp, vui vẻ tràn ngập trên khuôn mặt cô. Thái Tử dập khói thuốc lá ngồi đối diện cô.
Du Nguyệt Như ôm cái gối đầu mỉm cười, “Còn muốn khuyên chị như thế nào để từ bỏ sao?”
Thái Tử giễu cợt khóe miệng nhếch lên, “Nhà họ Thi gặp chuyện không may —— nói chính xác là tin Thi Dạ Diễm gặp chuyện không may, nhìn bộ dạng chị xem ra chị vẫn chưa biết.”
Anh dễ dàng ném một quả mìn, mà nụ cười của Du Nguyệt Như chậm rãi đọng ở trên mặt.
Màn đêm buông xuống, Du Nguyệt Như một thân một mình vùi mình ở giữa ghế salon phòng khách, không bật đèn, rất yên lặng. Từ chiều cho tới giờ mấy tiếng đồng hồ, mỗi một lần cô gọi lại dãy số kia, giọng nói trong điện thoại liên tục truyền đến không thể kết nối được, cho đến khi pin điện thoại di động hết tự động tắt máy.
Anh đã xảy ra chuyện, mà cô không giúp được gì. Cô cuộn mình đứng lên, lo lắng, sốt ruột, cảm giác bất an càng phát ra mãnh liệt.
Ở trước cửa chợt truyền đến tiếng bước chân cùng âm thanh nói chuyện với nhau, thân thể Du Nguyệt Như bỗng chốc trở nên căng thẳng. Đó là tiếng của Hoàng Phủ Dận và Đường Lạp An, dễ nhận thấy hai người không có chú ý tới cô, không dừng lại trực tiếp vào thư phòng.

Bọn họ tại sao lại ở chung một chỗ, Đường Lạp An đi khỏi Hoàng Phủ Gia đã nhiều năm. Một cảm giác khó hiểu thúc giục cô rón rén đến gần thư phòng…
“Cậu rất thông minh, thay vì để cho hắn biến mất khỏi thế giới này không bằng để cho hắn hai bàn tay trắng, khiến cho anh em và cha con bọn họ tự hủy hoại lẫn nhau.” Nụ cười trầm thấp mà khen ngợi kia là do từ trong miệng Hoàng Phủ Dận phát ra, khiến cô nghe mà rợn cả tóc gáy.
Đường Lạp An khóe miệng thờ ơ nhếch lên, sắc mặt bình tĩnh, mà ẩn núp dưới sự bình tĩnh này là dòng nước ngầm mãnh liệt, “Loại khích lệ này thì tôi không cần, tôi hy vọng ông tuân thủ cam kết, cho tôi những gì tôi muốn.”
“A, tôi làm giao dịch từ trước đến nay luôn giữ chữ tín và công bằng, bao gồm cho bản thân cậu tự do, để cho cậu sống cuộc sống của người bình thường như trước đây, không nghĩ tới cậu sẽ tìm đến tôi, Đường Lạp An, tôi không nghĩ tới nhiều năm như vậy cậu vẫn chưa thể buông được xuống."
Con ngươi Đường Lạp An cụp xuống, tầm mắt cố ý liếc đến người bên kia, “Tôi cũng cho rằng có thể buông xuống, xem ra, tôi đã đánh giá cao bản thân.”
Hoàng Phủ Dận cười đùa giỡn, ngón tay ở trên bàn gõ theo tiết tấu, “Bây giờ không giống ngày xưa, cảnh còn người mất, chưa chắc cậu có thể nhận được điều tốt gì, lòng của con bé đã đổi chủ.”
Du Nguyệt Như chỉ nghe được giọng cười nhẹ của Đường Lạp An, sau đó trong nhà ngay lập tức không có âm thanh. Cô đang cắn môi nín thở, cửa gỗ từ bên trong đột nhiên bị kéo ra, cô kêu lên một tiếng, trong nháy mắt đã rơi vào ngực của người đàn ông cường thế.
“Chỉ cần lấy được người, không sợ không chiếm được thứ tôi muốn.” Giọng nói lạnh như băng mà tràn đầy tàn bạo từ đỉnh đầu truyền đến, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị người giữ chặt cằm nâng lên, đôi môi ấm áp của người đàn ông áp xuống, chuẩn xác bắt được cánh môi của cô.

“Ưhm! ——” Du Nguyệt Như mở to hai mắt tức giận nhìn anh, giơ tay lên định kháng cự, lại bị anh chặn lại ở giữa chừng, lật ngược giữ ở sau lưng, không để ý cô kịch liệt phản kháng, nhéo ở cằm của cô ép buộc cô mở hàm răng đang đóng chặt ra, hôn thật sâu.
Cuối cùng Đường Lạp An cũng rời khỏi cánh môi gần như bị anh cắn đứt kia, vẫn chưa thỏa mãn liếm khóe miệng, “Cosmo, tôi nhận hàng trước ông sẽ không để tâm chứ.”
Cá đã mắc câu thỏ đã sa lưới, Hoàng Phủ Dận buông tay hớn hở đồng ý, “Con bé dù sao cũng là con gái của tôi, cố gắng đừng làm tổn thương con bé.”
Đường Lạp An cười mỉa mai một tiếng, cưỡng ép mang Du Nguyệt Như rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui