Thi Dạ Diễm rốt cuộc là người đàn ông như thế nào đây? Du Nguyệt Như càng ngày càng không hiểu nổi anh. Từ nhỏ đến lớn hoàn cảnh quyết định việc anh luôn phòng bị mọi chuyện cao hơn người khác, nhưng hết lần này đến lần khác lại dẫn cô theo bên mình. Ngay cả khi nhà họ Thi họp mặt cũng không ngoại lệ.
Du Nguyệt Như không muốn tham dự nhưng bữa tiệc như vậy, biết càng nhiều chuyện thì việc thoát thân sau này càng gặp nhiều khó khăn. Thi Dạ Diễm lại không quan tâm đến việc này, bá đạo đến mức làm cho người khác khóc không ra nước mắt. Người nhà họ Thi cũng không mong đợi vào phản ứng của cô, bình tĩnh giống như cô chính là một thành viên trong gia đình của họ.
Khi mỗi người nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ tay cô thì cũng chỉ có vẻ mặt hơi kinh ngạc, rồi sau đó lặng lẽ đứng thẳng người, đầu cúi xuống, giọng nói cũng trở nên cung kính hơn. Thi Thác Thần còn mang ý tứ sâu xa khóe miếng nhếch lên, với cô hỏi han ân cần, lễ phép không thể bắt bẻ.
Du Nguyệt Như cảm thấy nhà họ Thi thật sâu, mỗi người trong số họ đều là một diễn viên vô cùng xuất sắc, cô nhìn sắc mặt bọn họ mà nói chuyện, làm sao không nhìn ra trong mắt họ có ý nghi ngờ cùng với khinh thường. Lúc Thi Dạ Diễm dẫn cô vào thì lập tức không thấy những ánh mắt đó nữa.
Tỷ số tội phạm thành thị rất thấp lại là chỗ ở của nhà họ Thi, thật là thú vị. Nhà họ Thi rất lớn, giống như mê cung, đương nhiên là cũng rất đẹp, giống như thiên đường, khiến cho cô bị mê hoặc, không hay biết đi ra khỏi nhà chính tới sân sau.
Từ bụi cây phía sau thấp thoáng có âm thanh truyền đến, lúc đến gần cô mới nhận ra được là có người đang đánh nhau nên muốn xoay người rời đi. Lòng hiếu kì của cô không lớn, càng không có hứng thú với tất cả những gì liên quan đến nhà họ Thi.
“Tôi nói rồi anh đừng động đến cô ấy, chuyện này cứ quyết định như vậy, anh cho lời nói của tôi là gió thoảng bên tai? Đừng nói với tôi rằng anh nghĩ là muốn báo thù cho tôi nên mới làm như vậy!” Giọng nam lạnh lẽo truyền vào tai cô, nghe được bên trong hàm chứa sự tức giận.
Cô nhận ra được đó là giọng của Thi Dạ Triệu. Trong ấn tượng của cô Thi Dạ Triệu là một người đàn ông giỏi về che giấu nội tâm của mình, vẫn luôn là dáng vẻ âm trầm mà bí ấn, dường như chưa bao giờ thấy anh ta tức giận. Cô không thể không đứng lại.
Lại thêm âm thanh quyền va chạm vào thân thể, nghe thấy tiếng kinh hô run rẩy, sau đó cô nghe được tiếng cười nhạo của Thi Dạ Diễm càng thêm lạnh lẽo.
“Không nhìn ra được con bé chưa đủ lông đủ cánh đó để cho cậu phải để ý như vậy, đừng cho là tôi bằng lòng lội vào vũng nước đục này, là ba thương cậu, nhà họ Thi không nói đến không có nghĩ là ba không truy cứu!”
Làm một người cha, Thi Thác Thần tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người suýt nữa làm cho người con trai mà ông ta yêu quý phải bỏ mạng.
“Cậu nên cảm ơn nhà họ Chử cũng là chỗ không dễ trêu, nhiều cao thủ tụ tập, bảo vệ con bé kia đến giọt nước không lọt (không có kẽ hở, không có điểm yếu), người của tôi căn bản không có cơ hội xuống tay, nếu không tin tức cậu nhận được bây giờ cũng là tin cô ta đã chết!”
Những lời của Thi Dạ Diễm khiến Du Nguyệt Như sợ hãi. Nhà họ Chử? Cao thủ tụ tập tại nhà họ Chử, đến cả Thi Dạ Diễm cũng vô kế khả thi (mọi cách cũng không thể thực hiện), cô biết chỉ có một người. Cô bé mà anh ấy nói đến…Không phải là Chử Dư Tịch người từ nhỏ luôn đi theo Thái Tử chứ?
Trong lòng cô bỗng dưng căng thẳng, mặc dù không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng cô có thể nghe ra được Thi Dạ Diễm sẽ đối xử bất lợi với Chử Dư Tịch.
“Tôi cảnh cáo anh, nếu tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ nữa thì đừng trách tôi không nghĩ đến tình anh em! Anh….” Dễ dàng nhận ra được Thi Dạ Triệu đã nổi giận, lời nói vô cùng ác động, rồi sau đó chợt dừng lại, tiếng đánh nhau cũng dừng lại.
Cô nghi ngờ muốn tiến lại gần hơn để nghe thêm rõ ràng, nào biết vừa mới bước được mấy bước thì cổ tay bị một lực mạnh từ đằng sau kéo lại, đau nhức lập tức truyền đến, lực mạnh đến mức muốn bẻ gãy cổ tay của cô.
Thi Dạ Triệu ngay lập tức biết người trong tay mình là ai, nhưng lại không buông tay, âm trầm kéo khóe miệng. “Du tiểu thư, thật là đúng lúc nha”
Du Nguyệt Như nhíu mi, đau đến mức không thể phát ra được âm thanh nào, điều làm cho cô cảm thấy kinh khủng hơn là khoảng lạnh trên cánh tay bắt đầu đi chuyển.
Tuy cô không hiểu rõ Thi Dạ Triệu, nhưng đối với sở thích khác người của anh ta lại vô cùng rõ ràng. Anh ta vô cùng yêu thích rắn loại động vật máu lạnh này. Như vậy giờ phút này cảm giác lạnh lẽo di chuyển trên tay cô còn còn thể là loại động vật nào khác sao??
Gần như tất cả phụ nữ đều sợ rắn, cô cũng không khác họ, nỗi sợ hãi từ đáy lòng dâng lên, cô không dám cử động dù chỉ là một hành động nhỏ, đến hô hấp cũng dừng lại.
Thi Dạ Diễm đang đứng cách họ vài mét, anh không thể ngờ được người nghe trộm lại là Du Nguyệt Như. Điều làm cho tim của anh trong nháy mắt liền nhảy lên tới cổ họng là ngay lúc đó anh nhìn thấy một con rắn nhỏ màu trắng từ ống tay áo của Thi Dạ Triệu bò ra.
Anh thô lỗ lau đi vết máu ở khóe miệng lưu lại lúc đánh nhau, hai mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo kinh người. “Buông cô ấy ra!”
Thi Dạ Triệu không lên tiếng, chỉ híp mắt nhìn Thi Dạ Diễm. Thi Dạ Diễm làm sao không hiểu ý nghĩ của cậu ta, hai tay nắm chặt, môi mím lại thành một đường thẳng. “Tôi nói đó là ý của ba, không liên quan gì tới tôi!”
“Ra lệnh cho người của anh trở về, để tự tôi nói chuyện với ba!” Sát ý (ý nghĩ muốn giết người) trong mắt Thi Dạ Triệu hiện lên rõ ràng, anh ta rất ít khi bộc lộ cảm xúc chân thực của mình. Du Nguyệt Như vốn đã không còn quan tâm đến những gì bọn họ nói, con rắn nhỏ kia bò theo cánh tay của cô lên, bò quanh vai, chui vào trong cổ áo, bò một vòng trong rồi lại bò ra ngoài, hơn nữa một đoạn thân của nó hướng về phía cổ của cô thè lưỡi, càng ngày càng gần, thậm chí thỉnh thoảng còn chạm vào da cô.
“Thi Dạ Triệu! Tốt nhất cậu nên lấy con vật đáng ghét từ người cô ấy ra cho tôi! Nếu cô ấy có một vết thương dù là nhỏ nhất, tôi sẽ tự tay đi lấy xác con bé kia mang về cho cậu! Không tin thì cậu cứ thử xem!” Thi Dạ Diễm nói với Thi Dạ Triệu, nhưng mắt lại nhìn Du Nguyệt Như.
Ngày thường Du Nguyệt Như có mạng mẽ như thế nào đi nữa thì giây phút này cũng chỉ là phụ nữ thôi, mắt cô bị sự sợ hãi bao phủ, chưa bao giờ lại gần cái chết đến như vậy. Cô khó khăn chuyển ánh mắt chăm chú từ trên mình con rắn sang Thi Dạ Diễm.
Gần như mang toàn bộ hi vọng chuyển sang cho anh. Nhưng cô không biết ánh mắt cầu cứu của mình khiến trong nháy mắt lòng Thi Dạ Diễm trở nên rối loạn. Thậm chí anh còn nghe được âm thanh cắn răng nghiến lợi của chính mình, anh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, từ giữa sân cỏ nhặt điện thoại di động lên, nhanh chóng bấm một dòng chữ số.
“Tất cả đều trở về, hủy bỏ nhiệm vụ.”
Thi Dạ Diễm giơ tay về phía cậu ta, “Cậu nghe thấy rồi, buông cô ấy ra.”
Thi Dạ Triệu lại không buông tay, chỉ thu hồi con rắn nhỏ vể. “Tôi làm thế nào để xác nhận được anh sẽ sau lưng tôi phái người đi hại cô ấy.”
“Thi Dạ Triệu! Cậu đừng được voi đòi tiên! Tôi nói được nhất định sẽ làm được! Tôi không giống cậu!” Áo khoác của anh đã cởi từ lúc đánh nhau với Thi Dạ Triệu, áo sơ mi bị cởi ba cúc, có thể nhìn ra được bắp thịt trên người anh đang căng lên vì tức giận.
Thi Dạ Triệu lơ đễnh cười khẽ, cuối cùng cũng buông tay xuống, đi vòng qua người Du Nguyệt Như, nắm cằm cô bóp chặt, “Nếu tôi nghe được bất kỳ tin tức không hay nào liên quan đến cô ấy, như vậy…..” trong nháy mắt ánh mắt của anh ta bỗng trở nên hung ác, bàn tay nhéo cổ cô một cái.
Du Nguyệt Như kịch liệt hít vài, tiếng thét chói tay bị kẹt ở cổ họng. Cô còn tưởng cổ mình sẽ bị Thi Dạ Triệu bẻ gãy, may mà Thi Dạ Triệu chỉ hù dọa cô, không thật sự ra tay. Mà Thi Dạ Diễm trước động tác khiêu khích đến điểm cao nhất của Thi Dạ Triệu, lại rất bình tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...