Hát xong đoạn chính và điệp khúc, Nhạn Đường đặt guitar xuống hỏi: "Phiên bản hiện trường với thu âm có khác biệt không?"
Ngải Tiếu nói không nên lời, chỉ dùng đôi mắt ươn ướt nhìn cô ấy.
Tất nhiên là có khác biệt rồi, khác biệt cực kỳ lớn nữa là, trái tim cô đã bị phiên bản live này hốt đi mất rồi.
"Tại sao lại nghe tới khóc rồi?" Nhạn Đường lấy khăn giấy trong túi ra, giọng nói rất dịu dàng. Ngải Tiếu nhận lấy khăn giấy rồi nói tiếng cám ơn, sau đó cúi đầu xuống: "Chắc do chị là ca sĩ duy nhất mà em hâm mộ lâu đến thế."
"Ngốc quá." Nhạn Đường thở dài, muốn giơ tay qua sờ đầu em ấy, muốn ôm em ấy vào lòng....... nhưng cuối cùng cô vẫn không có làm vậy.
Cô cảm thấy nuối tiếc vì một lời hẹn ước nào đó không được nhớ tới, nhưng chuyện này không vội được, cũng không có gì đáng ngại.
Không thể xoa đầu và ôm, nhưng an ủi thì vẫn phải có, Nhạn Đường nhìn thấy đôi mắt em ấy hơi đỏ, đau lòng nói: "Đừng khóc nữa, ảnh hưởng đến cổ họng đó, hay là chị hát một thần khúc cho em nghe nha?"
Trong đầu Ngải Tiếu liền hiện ra thần khúc mà lúc trước nữ thần đã song ca cùng bạn, "Phụt" cười ra tiếng: "Không cần đâu, vậy là được rồi, là em vui mừng quá, xin lỗi."
Đợi Ngải Tiếu bình tĩnh lại, Nhạn Đường lấy nước em ấy uống, sau đó bắt đầu dạy phát âm.
Thời thế thay đổi rồi, hôm qua Ngải Tiếu còn giảng cho cô ấy nghe ngữ pháp và cách xưng hô trong tiếng Nhật, hôm nay đến lượt đối phương dạy cô cách luyện âm. Ngải Tiếu nghĩ bụng, hay là cô cũng gọi một tiếng "Cô giáo Nhạn", xem đối phương sẽ có phản ứng ra sao. Nhưng nghĩ kỹ lại, làm vậy thì xấu hổ quá, cho nên lại thôi.
Nhạn nữ thần khi giảng bài có một sức hấp dẫn rất đặc biệt, người ta thường nói những người khi nghiêm túc thì sẽ làm người khác rung động, Ngải Tiếu vừa luyện phát âm vừa lén nhìn cô ấy, ngay đến một động tác vén tai thôi mà cũng làm tim cô đập nhanh hơn.
Nhạn Đường dẫn dắt Ngải Tiếu luyện tập một hồi, lúc nghỉ giữa giờ thì đột nhiên nói: "Nhịp thở của em hình như không đúng cho lắm."
Ngải Tiếu: "......" Đúng vậy, không đúng cho lắm, cô thở hơi nhanh.
Cô không dám nói sự thật ra, ho nhẹ một tiếng rồi nói là mình không biết điều chỉnh, sẽ cố gắng hơn nữa.
Nhạn Đường nhìn biểu cảm không được tự nhiên của em ấy, khi nghiêng đầu qua uống nước thì ánh mắt cũng cong lên.
Ngải Tiếu chơi điện thoại, khi nhìn thấy app weibo thì hơi do dự, hỏi: "Chúng ta vẫn chưa xem bình luận trên weibo?"
"Đợi tối mới xem đi, đợi mọi người viết hết những gì muốn nói rồi chị mới xem."
"Vậy em cũng đợi đến tối mới xem......" Ngải Tiếu thu hồi cái tay muốn nhấn vào weibo, đến QQ cũng không có vào, mở đại một game nhỏ ra giết thời gian. Nhân lúc nữ thần không chú ý, cô lén nhìn về phía Nhạn Đường, dẫn đến nhân vật trong game chết hết mấy lần.
Sau khi nghỉ ngơi, hai người lại luyện thêm một tiếng nữa thì đến tối. Nhạn Đường nói không thể Ngải Tiếu đói, dắt em ấy đến quán ăn Hong Kong gần đó ăn cơm tối, trong thời gian đó có nhận được điện thoại của Dịch Nhàn. Ngải Tiếu thích ăn há cảo, mùi vị của quán này rất ngon, làm cô "không cẩn thận" ăn tới no căng.
Ăn no quá tất nhiên là không thể tiếp tục luyện hát được nữa rồi. Sau khi ăn cơm, cô muốn trực tiếp về trường học, Nhạn Đường kiên trì đưa cô đến cổng trường, nói là vừa hay Dịch Nhàn có chuyện tìm cô nên tiện đường đến nhà Dịch Nhàn luôn.
"Dịch Nhàn sao vậy?" Ngải Tiếu vốn không có lập trường để hỏi, nhưng khi nghĩ đến mối tình tay ba cẩu huyết thì cô không kiềm chế được.
Nhạn Đường cạn lời thở dài: "Có liên quan đến đội trưởng của em ấy, trong điện thoại nói không rõ ràng, chỉ kêu chị qua tìm em ấy."
Ngải Tiếu trả lời một tiếng, nhìn Nhạn nữ thần ở đối diện, nhất thời không biết tạm biệt sao với cô ấy. Bất kỳ loại tạm biệt nào cũng đều mang theo tâm trạng quyến luyến, cô nói không ra được hai chữ "tạm biệt".
Tuy ngày mai vẫn còn tiết học tiếng Nhật, nhưng.......
Nhưng, cô muốn rời xa nữ thần chút nào hết.
Hai tay rúc lại vào trong ống tay áo, Ngải Tiếu xoa tay áo trong vô thức, cúi đầu xuống không nói chuyện. Nhạn Đường ý thức được gì đó, bất ngờ bị dáng vẻ dễ thương này kích trúng.
Kiềm chế kích động trong lòng, cô nói: "Về đi, mai gặp."
"Mai gặp......" Ngải Tiếu cắn môi quay người đi, nhưng lại bị Nhạn Đường kêu lại...... "Mai chị lái xe đến đón em, trực tiếp đến nhà chị dạy đi, chỗ Dịch Nhàn có lẽ sẽ hơi bất tiện."
Ngải Tiếu ngẩn người, động tác xoa tay áo cũng ngừng lại theo.
Hả? Cái gì?
Nữ thần nói đến "đến nhà chị", cô ấy nói "đến nhà chị?!
Ngải Tiếu mơ màng ngẩng đầu lên nhìn, mặt đỏ ngay tức khắc.
"Chị ở một mình, nhà cũng rộng rãi, không bị các nhân tố khác ảnh hưởng." Nhạn Đường sợ làm Ngải Tiếu sợ, giọng nói dịu đi, "Nếu em ngại thì chị có thể thuê một phòng tự học ở gần đầy......"
"Không ngại!"
Giọng trả lời của Ngải Tiếu rất lớn, làm cô tự mình giật hết cả mình, liền cúi đầu xuống, giống như cái người lúc nãy nôn nóng được đến nhà nữ thần không phải là cô vậy.
Trời ơi, cô đang làm gì vậy...... tại sao cô lại biểu hiện ra nôn nóng và "đói khát" như vậy....... cứu tôi với, bây giờ cô nhảy vào hồ nước trong trường để bình tĩnh lại thì có còn kịp không!
Nội tâm của cô đang sụp đổ, Nhạn Đường thì lại thở phào, nói: "Vậy được, mai gặp, về đến phòng rồi thì báo chị biết."
Ngải Tiếu gật đầu quay người qua, lặng lẽ đỏ mặt dưới ánh hoàng hôn.
Lúc trước cô với Nhạn Đường tạm biệt xong thì trực tiếp về phòng, còn lần này, cô đi đến một khúc cua, do dự quay đầu lại nhìn. Cái nhìn này làm mặt cô đỏ như trái cà ngay lập tức, mau mau quay đầu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...