Chung Hân dứt lời đồng thời cũng mở cửa trừng mắt xua đuổi.
Trầm Di Yến bước đến cửa ngoảnh mặt thả lại một câu.
"Tôi muốn tốt cho em."
Người đi xa rồi nhưng cô gái ở lại não bộ vô cùng hỗn loạn.
[..........]
Ôn Dịch Phàm đứng trước cửa nhà của Tiểu Mễ, bấm chuông khá lâu nhưng không hề được mở cửa.
Lúc quay mặt lại muốn rời đi thì trong thấy Tiểu Mễ bước xuống từ xe của Chung Tinh.
Sáu mắt nhìn nhau mất năm phút, Ôn Dịch Phàm thấy Chung Tinh nắm chặt bàn tay nhỏ của Tiểu Mễ, máu ghen nổi lên, bước tới đẩy mạnh Chung Tinh ra, cướp tay cô kéo đi...
"Ôn Dịch Phàm bỏ ra, tôi và anh không còn liên quan gì, đừng có dở thói giành giật."
Anh xoay người ôm chặt cô vào lòng.
"Liên quan rất liên quan, tôi yêu cô."
"Yêu...anh tình yêu xấu xa đó cho chó ăn đi."
"Lên xe...!" Ôn Dịch Phàm chỉ vào xe gằn giọng, Tiểu Mễ phớt lờ xoay người khoát tay Chung Tinh hướng vào nhà.
Ôn Dịch Phàm nhàu tới đấm Chung Tinh té xuống sân, trèo lên người anh ta đánh túi bụi, đối phương liếc thấy Tiểu Mễ lo lắng, liền nhếch mép khiêu khích.
Cơn nóng trong người phát hoả Ôn Dịch Phàm đánh dữ dội hơn, đối phương không hề có ý phản kháng.
Bỗng anh khựng tay lại nhận ra bản thân mắc bẫy thì phải, bởi Chung Tinh có võ ngang ngửa anh mà lại không hề đánh trả.
"Ôn Dịch Phàm đánh chết người đúng không?"
"Cô bênh vực hắn?"
Ôn Dịch Phàm gằng giọng lạnh hỏi một câu rồi đứng dậy phủi phủi tay kiêu ngạo.
Anh chả cần biết tên này giả bộ thế nào, anh thích thì đánh hắn cho hả dạ.
Tiểu Mễ đỡ Chung Tinh lướt qua Ôn Dịch Phàm tiến vào nhà mở cửa nhà, Chung Tinh vừa bước vào nhà, Ôn Dịch Phàm lập tức kéo Tiểu Mễ lại tiện tay kéo cửa khoá lại, nhếch mép hài lòng.
Muốn tính kế với tôi à, anh còn non và xanh lắm Chung ****.
"**** Phàm anh làm gì vậy?"
"Cô thấy rồi còn hỏi? Não bị hắn nóc luôn rồi hả?"
"Anh lưu manh, xảo quyệt!"
"Cảm ơn...cô quá khen!"
Dứt lời Ôn Dịch Phàm vác cô gái dám chống đối anh trên vai, mặt kệ người con gái phản kháng đánh vào lưng anh cỡ nào.
"Anh bỏ tôi xuống, muốn làm gì hả?"
"Á!"
Ôn Dịch Phàm thô bạo ném cô vào xe, vừa bò dậy anh đã bá đạo hôn vào môi cô, nụ hôn khiến cô không tài nào phản kháng, ý chí dần dần tê liệt...
Anh đưa cô tới biệt thự Oải Hương, mang cô lên phòng ngủ, trói tay tứ chi cô vào gốc giường.
"Anh muốn là gì hả? Mổ sẻ người à? Hay chặt khúc hầm canh...!"
Ôn Dịch Phàm vả trán bất lực, sốc tâm lý trầm trọng, không ngờ anh trong mắt Tiểu Mễ ác cỡ thế.
"Mễ Mễ cô bị lậm phim kinh dị hả? Tôi cỡ đó ư?"
"Ai biết được, tin tức hôm qua vừa có cô người mẫu bị chồng cũ hầm canh kìa!"
Ôn Dịch Phàm không ngờ viết tiểu thuyết ảnh hưởng liên tưởng đã đành.
Giờ tin tức cũng bứt sạch dây thần kinh nhận thức luôn rồi.
"Mễ Mễ cô bình thường một chút chắc thế giới loạn hả? Mẹ nó tôi đây mà là chồng cô, tôi mang dộng vô nhà xác, vác trái tim cô ra xem màu gì, nghi kỵ đủ thứ, chứ khi nào biết tôi yêu cô hả?"
Yêu, anh ta nói là anh ta yêu mình sao? Không đúng, yêu mà bỏ mình đính hôn ư.
Tiểu Mễ trầm giọng.
"Anh thả tôi ra! Đừng như động vật tới kỳ động dục, anh còn như lần trước tôi sẽ tố cáo anh ra toà đấy!"
Ôn Dịch Phàm kinh ngạc: "Tiểu Mễ cô muốn ra toà tố cáo gì? Dành quyền nuôi con hay dành chồng."
"Vô sĩ."
Tiếng chửi này đúng là châm thêm ngồi giận dữ trong anh.
Lập tức trút bỏ áo trên người nhét vào khuôn miệng nhỏ.
Tính anh rất nóng nghe chửi một hồi chặt điên lên thịt cô luôn.
Anh tiến lại sofa mang một bản hợp đồng giơ trước mắt cô.
"Hợp đồng đại diện thương hiệu."
Ra mắt dòng son You Love.
Sau khi giải trình mọi thứ về hợp đồng, Ôn Dịch Phàm mở trói, Tiểu Mễ ký vào hợp đồng.
"Còn nữa hai hôm nữa tôi đi công tác cần cô đi cùng."
"Anh điên à, tôi theo làm gì?"
"Cô sắp xếp đi đừng hỏi nhiều!"
Đang nói chuyện thì chuông cửa reo lên, Ôn Dịch Phàm ra ban công xem, hoá ra là Chung Hân, anh không hiểu tại sao cô tiểu thư rắc rối biết chỗ này.
Liền sai Tử Nhu xuống đuổi khéo Chung Hân, Tử Nhu bước ra cổng giật mình, nhận ra Chung Hân là bạn học cấp hai.
"Chung Hân là cậu sao?"
"Tử Nhu sao lại ở đây?"
"Ừ, đây là nhà mình."
Chung Hân nhếch mép: "Tử Nhu đừng xạo."
Chung Hân chỉ vào chiếc xe Lamborghini biển số xe chính gốc của Ôn Dịch Phàm.
Tử Nhu không ngờ nhìu năm rồi mà Chung Hân không hề thay đổi khuôn mặt lẫn tính cách.
Ôn Dịch Phàm và Tiểu Mễ trên lầu cao ngó xuống cảm giác quai quái ùa vào tâm trí, Tử Nhu này có vẻ thân thiết với Chung Hân, và rất thích Chung Hân qua cử chỉ chạm tay bá vai, cười tươi hơn bắt được vàng.
Tiểu Mễ nhìn Ôn Dịch Phàm nói: "Này...Ôn Dịch Phàm anh có thấy thứ tôi đang thấy không?"
"Ừ, thế cô có viết tiểu thuyết về chủ đề bách hợp chưa?"
"Chưa!...Hử?" Tiểu Mễ vô thức trả lời trong nửa giây rồi hay ra có gì đó sai sai "hử" một tiếng rồi chao mày hỏi:
"Khoang đã...anh...anh cũng nghĩ Tử Nhu đồng tính hả? Mà khoang viết truyện bách hợp, ơ hay anh lại có cái suy nghĩ này!"
Ôn Dịch Phàm kéo Tiểu Mễ vào lòng nháy mắt.
"Tôi đọc tiểu thuyết của cô đấy, cái đầu tôi đen nhờ cô cả.
Mà cô tài thật Đam Mỹ cũng viết được, mà Bách Hợp chả có bộ nào."
"Anh biến thái trong trứng, tùy hứng đỗ tại tôi à!"
"Chu cha, vậy cô là đại biến thái rồi chuyện con trai yêu nhau viết được chuyện * đó luôn."
Tiểu Mễ đúng ba đường cãi không lại một tổng tài mê tiểu thuyết mà còn là tiểu thuyết do cô viết.
Ôn Dịch Phàm thích chọc cô tác giả đầu ốc bất ổn này, thấy nét tức giận trên khuôn mặt trắng hồng lòng anh càng thấy vui, cô phùng mang trợn má trong mắt anh cô lại cực kỳ đáng yêu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...